Tuyệt Thế Cường Long

Chương 350: "Chân không dài sao?"




“……”  

             Hoàng Sung đã yên lặng bò lên thân nhìn Tề Đẳng Nhàn, lộ ra vẻ mặt không biết nói gì, cảm thấy phong phạm cao nhân của đối phương đã biến mất trong nháy mắt.  

             Tề Đẳng Nhàn biết ý tưởng của hắn, có lẽ là đến để dạy dỗ hắn.  

             Ai nói phong phạm của cao nhân là cứ phải bắt chẹt người khác, có thể hay không bình thường như này?  

             "Tới đây, anh Tề, lần đầu gặp mặt chúng ta kính ngươi một ly! Hy vọng sau này có thể được giúp đỡ nhiều hơn!" Người con gái trẻ tuổi cao gầy bên cạnh mang theo thái độ làm khách cầm chén rượu lên tới kính rượu Tề Đẳng Nhàn.  

             Mã Hồng Tuấn cười nói: "Anh Tề thích không? Nếu là thích, hôm nay có thể đưa đi."  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Thích hay không cũng không quan trọng, hôm nay ta tới chủ yếu là để uống rượu."  

             "Hiểu rõ, hiểu rõ." Mã Hồng Tuần liên tục nói.  

             Có nhiều gái đẹp như vậy có tên đàn ông nào không nghĩ đến uống rượu sao?  

             Không thể không nói, giá trị cùng dáng người của con lai thật đúng là có thể làm nhiều người bình thường đổ gục ngay lập tức. Vẻ đẹp kết hợp Trung ngoại này không phải dựa vào thay đổi là có thể được.  

             "Tề tổng, theo hiểu biết của ta, Từ An cũng không phải dạng người nguyện ý bỏ qua chuyện gì!"  

             "Lần này ít nhiều nhờ ngươi ra tay, lúc này mới có thể giữ được vật liệu xây dựng cho Hồng Mã ta."  

             "Ngươi phải cẩn thận bị hắn trả thù!"  

             Mã Hồng Tuần cầm chén rượu chạm với Tề Đằng Nhàn sau đó nhắc nhở nói.  

             Tề Đằng Nhàn ngữ khí điềm đạm nói: "Ta vừa mới nghe được bọn họ đang tính tìm người đối phó ta."  

             Mã Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi: "Bọn họ tìm ai?"  

             Tề Đằng Nhàn lắc đầu trả lời: "Không biết, dù sao là ai thì cũng không quan trọng."  

             Mã Hồng Tuấn dừng một chút, lúc này dù chỉ một chút hắn cũng không cảm thấy Tề Đằng Nhàn đang khoác lác, người ta là chim sẻ mổ mông trâu, thực lực rất mạnh nên căn bản không cần thổi.  

             Tể Đằng Nhàn tiếp tục nói: "Ta vừa nghe được một chút, hình như là chuẩn bị mời một người nào đó ở ma đô."  

             "Ma đô sao?" Lông mày Mã Hồng Tuấn nhíu lại, sau cả người run sợ.  

             Diệp Phong cũng không khỏi trần giọng nói: "Sẽ không phải là mời người ở chi nhánh Long Môn tại ma đô chứ? Ta nghe nói thiếu chủ của chi nhánh Long Môn Cấu Tứ Thuận có thể được gọi là thiếu niên tông sư, là cao thủ có thể quét ngang vùng duyên hải Đông Nam."  

             Mã Hồng Tuấn sắc mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hắn chính là một siêu cấp thiên tài thực thụ, bái đại tông sư Nham Toái Lưu làm thầy, cả người vũ lực vô cùng cao."  

             Diệp Phong nhắc nhở Tề Đằng Nhàn: "Nếu như thật sự mời Cấu Tứ Thuận đến, Nhị đương gia ngài vẫn nên làm một chút tâm ý nhỏ, người này đoán chừng không yếu hơn ngài."  

             Tề Đằng Nhàn tự nhiên biết trên thế giới không thiếu thiên, cũng biết núi cao còn có núi cao hơn, chỉ là, hắn cũng không quan tâm.  

             Hắn được dạy qua, tâm luôn tự tin vô địch là quan trọng nhất.  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Các người không thấy mấy em gái này xinh đẹp sao?"  

             "Tất nhiên là có." Mã Hồng Tuấn và Diệp Phong sửng sốt, không hiểu tại sao Tề Đẳng Nhàn hỏi bọn hắn một câu không liên quan như vậy.  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi tiếp: "Chân không dài sao?"  

             "Dài!" Hai người họ lại được một phen bất ngờ.  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Nếu có mấy em gái đẹp như vậy, tại sao còn muốn nói những chuyện làm mất hứng?  

             Hai người im lặng không còn biết nói thêm cái gì.  

             Lại uống rượu thêm một lúc sau, điện thoại Tề Đẳng Nhàn vang lên, hắn nhìn thấy người gọi ghi là "Phúc bá" nên lập tức đồng ý.  

             A Phúc nghe được bên kia đã nghe máy, vội vàng nói: "Tề tổng, có chuyện cần ngươi giúp đỡ."  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, lúc này đã rạng sáng, tìm hắn sớm như vậy rốt cuộc có chuyện gì?  

             Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm sao vậy Phúc bá?"  

             "Tiểu thư vẫn luôn làm việc, vừa rồi chảy máu mũi, ta khuyên cô nghỉ ngơi ngơi nhưng cô ấy không nghe, ngươi nhanh qua đây khuyên một chút đi!" A Phúc vô cùng lo lắng nói ra.  

             Hướng Đông Tình là một người cuồng công việc, đặc biệt thời gian gần đây, làm việc vô cùng cố chấp có chút kỳ lạ, chưa thấy cô ấy chợp mắt dù chỉ một ngày.  

             Hôm nay từ sau khi trở về vẫn luôn làm việc không ăn cơm, cũng không ngủ.  

             Lúc A Phúc định đưa cho cô nước ấm thì phát hiện máu mũi cô đang chảy ra.  

             Nhưng Hướng Đông Tình cũng chỉ lau đi sau đó tiếp tục làm việc.  

             A Phúc khuyên một hồi, nước mắt cũng đã rơi xuống nhưng Hướng Đông Tình không nghe, vẫn như cũ làm theo ý mình.  

             Hắn không còn cách nào đành gọi cho Tề Đẳng Nhàn.  

             Dù sao Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên Hướng Đông Tình đưa tới nhà ăn cơm.  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Cô ta muốn tìm chết vậy cứ để cô chết đi!"  

             A Phúc suýt chút nữa thì khóc, nói: "Tề tổng, ta xin ngươi, giúp ta lần này đi. Nếu có người có thể khuyên cô thì người đó nhất định là ngươi."  

             Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài: "Được rồi, Phúc bá, ngươi chờ một lát, ta bây giờ đến."  

             Nói xong Tề Đẳng Nhàn bỏ chén rượu trên tay xuống.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Mã tổng, Diệp Phong, ta có việc ở chỗ khác, hai người cho xe đưa ta đi một lát."  

             "Tề tổng phải đi rồi sao? Sao không uống thêm hai ly nữa đi?" Cô gái hỗn huyết kéo tay Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Lần sau."  

             Mã Hồng Tuấn nhìn bộ dạng của Tề Đẳng Nhàn trong lòng bội phục, đây mới là dáng vẻ của người thật sự làm chuyện lớn, lúc chơi có thể thoải mái nhưng khi có chuyện chính có thể lập tức bỏ tất cả để đi làm việc, có dụ dỗ cũng không được.  

             Hai cô gái xinh đẹp kia không khỏi thất vọng, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng là đại lão đáng giá nịnh bợ, vốn tưởng rằng hôm nay có có hội nịnh bợ để đi lên nào ngờ người ta lúc này lại muốn rời đi.  

             Cô gái này trong mắt như toát ra ngôi sao, cười nói: "Lưu số điện thoại nha, lần sau ta lại mời ngài uống rượu."  

             "Có duyên gặp lại, ta và Mã tổng là bạn, nếu có cơ hội gặp được thì nói tiếp." Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng trả lời.  

             Hai cô gái xinh đẹp càng thêm thất vọng, phương thức liên lạc cũng không lấy được, đây là bị vứt bỏ rồi sao?  

             Mã Hồng Tuấn cười nói: "Về sau lúc ta mời Tề tổng uống rượu sẽ gọi hai ngươi tới, đừng thương tâm."  

             Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, Mã Hồng Tuấn cùng Diệp Phong cũng vội vàng đưa tiễn.  

             Chờ đến khi hắn hoàn toàn lên xe, Mã Hồng Tuấn đứng ở chỗ một gốc cây.  

             Diệp Phong cười ha hả hỏi: "Mã tổng thấy thế nào? Có đánh giá gì không?"  

             "Người này,..." Mã Hồng Tuấn chéo chép miệng, cười khổ nói.  

             Vừa mới nghe Tề Đẳng Nhàn nói phải rời đi, mỹ nữ hỗn huyết lúc đáy đã giữ lại, hắn còn tìm cớ nói gì chủ yếu đến là uống rượu, kết quả bây giờ có việc phải đi, hai cô gái xinh đẹp kia muốn xin phương thức liên lạc, hắn trực tiếp không cho.  

             Mã Hồng Tuấn xem những hành động này, hai cô gái xinh đẹp như vậy đưa tới cửa hắn từ chối không được có lẽ sẽ đi làm việc chính trước nhưng tại sao không cho phương thức liên lạc.  

             Tề Đẳng Nhàn ngồi xe đi tới nhà Hướng Đông Tình.  

             A Phúc chờ ở cửa, nửa đêm nhiệt độ không khí giảm mạnh, vô cùng lạnh.  

             Ông ấy đứng ở cửa ôm hai tay dậm chân liên tục, run bần bật nhìn thấy vậy, Tề Đẳng Nhàn thấy có chút đau lòng.   

chapter content