Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1788: Anh không lừa tôi mua du thuyền đó chứ?”




 

Hoàng Kỳ Bân cười ngượng nói với Lôi Tuyết Kiều: “Xin lỗi Lôi tiểu thư, tôi không thể tiếp chuyện với cô tiếp được, tôi qua chổ Tề giám mục tâm sự.”  

 

Lôi Tuyết Kiều chỉ lạnh nhạt nói: “Bớt đi lại với tra nam, đừng để phẩm tính của mình cũng dính bùn!”  

 

Hoàng Kỳ Bân cảm động phát khóc, lần đầu tiên có người không nói anh ta dạy hư Tề Đẳng Nhàn mà là lo lắng anh ta bị Tề Đẳng Nhàn dạy hư!  

 

Nếu không phải đây là nhiệm vụ chính trị mà cha anh ta giao cho, chỉ bằng những lời này của cô, Hoàng Kỳ Bân cũng không muốn cưới cô nữa, nhanh chóng kéo cô về nhà làm em gái của mình, thay cho cái thứ sói mắt trắng Hoàng Tình Ca kia.  

 

Hoàng Kỳ Bân vừa đi lại đây đã dùng bộ dạng không kiên nhẫn nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nói đi, lại muốn tôi sắp xếp người bạn nào của anh đi câu lạc bộ?”  

 

Lời vừa dứt, sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn lập tức thay đổi, hắn cả giận nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng! Tôi là Tổng giám mục của Thánh giáo, không bao giờ đi tới những nơi đó, có phải anh muốn làm một kẻ dị giáo không?”  

 

Quý Khải đứng một bên nghe được tiếng gào của Tề Đẳng Nhàn yên lặng bưng đĩa dưa ngọt ra xa, miễn cho thứ này lại đi tới hỏi anh ta là dưa đã chín hay chưa.  

 

Hoàng Kỳ Bân không khỏi ngẩn người, vừa nhìn thấy Dương Quan Quan đi tới, anh ta lập tức hiểu ra, sau đó lại nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khinh thường, cái người nhu nhược dám làm không dám nhận này, chú Phúc còn hảo hán hơn!  

 

“Không phải tôi tìm anh, là Quan Quan tìm anh.” Gương mặt Tề Đẳng Nhàn cực kỳ bình tĩnh, lạnh nhạt nói.  

 

“Chào Hoàng công tử, đường đột rồi!” Dương Quan Quan cười cười chào hỏi Hoàng Kỳ Bân.  

 

Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy Dương Quan Quan liền cảm thấy bụng mình chua chua, cũng không phải là ghê tởm cô ấy, mà là ghê tởm thằng nhãi Nhàn này, vì sao trong ao cá của hắn có thể có nhiều mỹ nhân như thế? Anh ta ghen ghét cho nên mới cảm giác như thế, dù sao ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi.  

 

Hoàng Kỳ Bân nén cảm giác không khỏe lại, nhẹ nhàng bắt tay Dương Quan Quan, sau khi rút tay về mới nói: "Dương tiểu thư tìm tôi có việc gì?”  

 

Dương Quan Quan cười nói: “Hoàng công tử cũng biết bây giờ tôi tổ chức một câu lạc bộ trên du thuyền.”  

 

Gương mặt Hoàng Kỳ Bân lập tức thay đổi, anh ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Lão Nhàn, con mẹ nó một tháng tôi chỉ có hai mươn vạn tiền tiêu vặt, anh không lừa tôi mua du thuyền đó chứ?”  

 

Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, có chút khó chịu, ở trong lòng cậu người anh em này là kẻ như thế sao? Còn là anh em nữa không đấy, đúng là uổng phí bản giám mục tự hạ mình mời cậu đi câu lạc bộ đó.  

 

“Ha, Hoàng công tử nói đùa, tôi muốn cho Hoàng công tử một thẻ hội viên miên phí mà thôi!” Dương Quan Quan không nhịn được bật cười, quả nhiên, nhân phẩm của đàn ông nhà mình, đến chó nhìn còn phải lắc đầu.  

 

Hoàng Kỳ Bân nhẹ nhàng thở ra nói: “Vậy thì dễ nói! Ngày mai tôi sẽ đến câu lạc bộ của hai người chơi.”  

 

Dương Quan Quan muốn mở rộng câu lạc bộ thì đương nhiên phải mời người có danh tiếng một chút, Hoàng Kỳ Bân là phú nhị đại đứng nhất nhì tại Hương Sơn, bảo anh ta tham gia câu lạc bộ là có thể dùng danh tiếng của anh ta hấp dẫn nhiều người có danh tiếng tới.  

 

Hoàng Kỳ Bân vừa nghe Dương Quan Quan nói liền biết ý định của cô ấy, nếu người khác cho anh ta chút lợi ích này, nhất định anh ta sẽ không phản ứng lại, nhưng dù sao cũng là tự tay Dương Quan Quan mời anh ta, nể mặt Lão Nhàn, anh ta sẽ không từ chối.  

 

“Được, cảm ơn Hoàng công tử.” Dương Quan Quan cười nói.  

 

“Khách khí với anh ta làm gì, gọi anh ta là thiếu niên A Bân là được rồi!” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.  

 

Hoàng Kỳ Bân đen mặt, cái danh hiệu thiếu gia A Bân này anh ta có muốn vứt cũng không vứt được, cũng may nên của anh ta không phải là khó nghe.  

 

Dương Quan Quan là người đơn thuần, cũng không quan tâm mấy chuyện này cho nên không khỏi cười nói: “Tâm hồn của Hoàng công tử đúng là rất trẻ, thiếu niên A Bân, ha ha…”  

 

Khóe miệng Hoàng Kỳ Bân run rẩy, đúng là không dám giải thích nguồn gốc của xưng hô này với Dương Quan Quan.  


  Sau đó hắn lại nhìn về phía Dương Quan Quan, Thư ký Dương cũng trưởng thành rồi, từ một cô gái nghèo túng trử thành một đại lão trong tay có khối tài sản chục tỷ, đương nhiên, dáng người cũng trưởng thành hơn, càng mê người hơn trước.  

  “Em muốn đem một nửa tài sàn tới Hoa Kỳ cho Vân Uyển xử lý.” Dương Quan Quan bỗng nhiên nói.  

  “Ha?” Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi hoảng sợ.  

  Dương Quan Quan chậm rãi phun ra một câu nói: “Những chuyện anh làm, em cũng muốn tham gia!”