Lão đạo sĩ lười phản ứng lại với Tề Đằng Nhàn, sau khi cầm được tiền, vỗ vỗ mông, chuẩn bị chạy lấy người.
“Ôi, sư gia, cháu đang hỏi ngài đấy, sao ngài không trả lời cháu?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, đuổi theo sau mông lão đạo sĩ hỏi.
Lão đạo sĩ lại càng đi càng nhanh, căn bản không định dừng lại, ông ta đến Hương Sơn lần này chỉ để giao Ấn Quy Xà cho Tề Đằng Nhàn mà thôi, nhân tiện đổi chút tiền để tiêu.
Tề Đằng Nhàn nhìn lão đạo sĩ vội vàng rời đi, lắc lắc đầu, nói: “Haiz, không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, mở miệng ngậm miệng đều là tiền... Năm triệu đô la Mỹ của mình!”
Nhưng mà, dùng năm triệu đô la Mỹ đổi lấy Ấn Quy Xà, đối với Tề Đằng Nhàn mà nói thì cũng không lỗ, ít nhất có thể làm vũ khí sắc bén giúp hắn làm màu trong Đại hội Tôn giáo.
Đến lúc đó nếu có tên lỗ mũi trâu nào của Đạo môn nhận lợi ích từ nhà họ Triệu có mắt như mù nhắm vào hắn, hắn sẽ trực tiếp ném Ấn Quy Xà vào thẳng mặt kẻ đó.
“Sư gia của mình hẳn là sẽ không lấy hàng giả ra để lừa mình, dù sao cũng cố ý chạy đến tận đây để giao cho mình vật này. Tề Đẳng Nhàn ước lượng Ấn Quy Xà, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Ấn Quy Xà làm từ đồng, kết hợp giữa rùa và rắn, đó là Huyền Vũ, nghe đồn Chân Vũ Đăng Ma Đại Đế ở phương bắc có chân thân là Huyền Vũ.
Tề Đằng Nhàn cẩn thận đánh giá Ấn Quy Xà, rùa ở phía dưới, rắn quấn lấy phía trên thân rùa, có chứa một chút cảm giác Thái Cực...
Hắn càng nhìn càng cảm thấy Ấn Quy Xà này có một loại cảm giác đặc thù.
“Quy Xà Huyền Vũ, thủy hỏa cùng tế... Trong ấn đồng này chứa hàm ý tinh túy của Đạo gia, đan đạo ảo diệu! Không biết được tạo ra từ tay vị cao nhân nào?" Tề Đằng Nhàn thầm nghĩ, đặt ấn đồng dưới ánh mặt trời, cẩn thận quan sát.
Nhìn một lát, Tề Đằng Nhàn cảm thấy thận khí của bản thân khẽ động, lập tức cảm thấy khi vận may đến thì cũng linh hoạt thông minh hơn, đôi tay kết ra một ấn, tay trái như lão quy, tay phải như trường xà, quấn lấy nhau thành một thể.
Một ấn này kết ra xong, hắn cảm thấy thận khí mạnh mẽ đi vào trong gân mạch, tay phải tạo thành một quyền, đánh lên trời cao, rầm một tiếng, cương khí nổ tung, quyền cương phóng ra bên ngoài, trong nhất thời, mặt đất cát bay đá chạy.
“Nuốt vào bụng một viên Kim Đan, mệnh ta do ta không do trời!”
“Cơ thể do tinh, huyết dung hợp mà thành, tinh, huyết trong ngũ hành thuộc thủy, từ khi thai nhi mới hình thành, hình thức tồn tại đầu tiên là nước.
“Nước trong thận có ẩn giấu chân khí, chân khí này có từ khi mới bắt đầu thụ thai, chân khí của cha mẹ ẩn giấu bên trong mà hình thành, ẩn trong hai quả thận trên người.
“Quy xà thủ ấn này điều động thận khí bẩm sinh đó, kết hợp với chính dương chi khí trong trái tim, có thể làm cho thủy hỏa cùng tế, mệnh ta do ta, trồng kim liên trong lửa!”
Tề Đắng Nhàn chỉ cảm thấy khả năng lĩnh ngộ công phu của bản thân lại tiến thêm một bậc thang, “Trồng kim liên trong lửa” vừa ra, thận khí và máu trong tim kết hợp, lực lượng bộc phát ra vô cùng khủng bố.
Có thể trồng kim liên trong lửa, đều là thần tiên tu thành dương thần, một quyền như vậy của Tề Đẳng Nhàn đã không thuộc về thế gian, là quyền pháp mà chỉ thần tiên mới có thể đánh ra.
Thái Tổ Trường Quyền trong “Ngũ Bộ Đoạt Hoa Sơn” cũng là quyền pháp của tiên nhân, tương truyền là do Triệu Khuông Dận và “Thụy tiên nhân” Trần Đoàn sau khi đánh cờ với Hoa Sơn lĩnh ngộ ra, Trần Đoàn dùng năm bước đoạt soái, từ đây về sau, vùng Hoa Sơn vĩnh viễn không phải đóng thuế.
“Một chiêu này còn phải luyện tập thêm, dù sao cũng là kết hợp Đạo gia đan đạo với công phu tự sáng tạo, sau khi sử dụng thành thạo có thể vượt qua rất nhiều sát chiêu của các quyền pháp khác.” Tề Đằng Nhàn nghĩ thầm trong lòng.
Hắn cất kỹ Ấn Quy Xà, trong lòng có chút cảm kích lão đạo sĩ, đồng thời càng thêm cảm thấy vị sư gia này của mình sâu không lường được.
Lễ tang của Lôi Thiên Tử diễn ra vào sáng sớm ngày hôm sau.
Tề Đằng Nhàn mặc đại hồng bào tham dự, sau khi đặt quan tài xuống mồ, hắn cầm một nắm đất rắc xuống, sau đó miệng tụng nội dung trong Thánh Điển, cầu nguyện lần cuối cùng.
Sau khi kết thúc cầu nguyện, nhóm công nhân đào mộ bắt đầu dùng xẻng lấp, không bao lâu sau, quan tài đã bị chôn dưới lớp đất.
Ngọc Tiểu Long nghe xong cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, cho nên, anh nên gọi tôi là gì?"
“À... Vợ?!” Tề Đẳng Nhàn mở to hai mắt, sau đó thẹn thùng hỏi.
Nụ cười tươi trên mặt Ngọc Tiểu Long lập tức trở nên cứng đờ, cười lạnh nói: “Tôi cho anh cơ hội tổ chức ngôn ngữ lại một lần nữa!”
Trong lòng Tề Đằng Nhàn khó chịu như ăn phải chuột chết, lão đạo sĩ chỉ điểm cho Ngọc Tiểu Long Thái Cực Quyền, vậy thì chẳng phải tính theo bối phận thì Ngọc Tiểu Long là sư thúc của hắn sao? Chuyện này đúng là làm người buồn nôn!