Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều dừng lại trên người Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nhìn kỹ hắn, bắt đầu hoài nghi tính xác thực của những lời hắn vừa nói.
Bọn người kia, muốn đánh thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn, trước mặt công chúng nghi ngờ tính xác thực của chuyện Tổng giám mục hắn nói.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự bị chuyện này làm ảnh hưởng, như vậy, thanh danh của hắn trong Thánh Giáo sẽ bởi vậy mà xuống dốc không phanh.
Thân là một Tổng giám mục khu vực phương nam, lời nói không đáng tin cậy như vậy? Vừa rồi còn nói thấy ánh sáng linh thiêng, lát sau đã bị tôn giáo khác vả mặt tại chỗ? Còn có mặt mũi làm Tổng giám mục nữa không?
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo và Lôi thí chủ từng có duyên phận, hôm nay cũng tới phúng viếng.” Một lão đạo sĩ cũng xuất hiện ở ngoài nhà thờ, một tay thi lễ, nói.
Lão đạo sĩ này râu tóc bạc trắng, trên đạo bào nơi nơi đều là mảnh vá, nhìn qua cho người ta một cảm giác có hơi nghèo kiết hủ lậu và lôi thôi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chửi má nó, cân nhắc có cần đi đến bên cạnh lão đạo sĩ, nói bên tai ông ta một câu: “Cửu Đầu Xà… Không! Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn vạn tuế.” hay không.
Trong nhà thờ, mọi người đều không khỏi ngây ngẩn cả người, tất cả lại tập trung ánh mắt trên người Tề Đẳng Nhàn, muốn nhìn xem hắn xử lý như thế nào.
“Lôi thí chủ là một vị thành kính…” Sau khi Tuệ Ngộ thiền sư đi vào nhà thờ, chắp tay trước ngực, chuẩn bị gây rối.
Lão đạo sĩ lại đè bả vai Tuệ Ngộ lại, mỉm cười nói: “Lôi thí chủ là một vị tín đồ thành kính Thánh Giáo, nhưng ông ấy là một người Hoa Quốc, vẫn luôn duy trì sự tôn trọng đối với Đạo giáo của bản địa chúng tôi. Tuy rằng Phật giáo là giáo phái ngoại lai, nhưng dù sao cũng đã cắm rễ ở Hoa Quốc, cũng từng có được ân điển của ông ấy.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, ồ, lão đạo sĩ không phải tới phá đám, mà là tới hỗ trợ!
Chuyện này, không cần Tề Tổng giám mục hắn mở miệng, hai kẻ từ ngoài đến tự đánh nhau rồi?
Sau khi Tuệ Ngộ nghe được lời này của lão đạo sĩ, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Vị đạo trưởng này, Lôi thí chủ không phải là tín đồ Thánh Giáo, ông ấy tin vào ngã Phật từ…”
Lão đạo sĩ bình tĩnh nói: “Trước đây, bởi vì Lôi thí chủ mọi việc không thuận, cho nên từng đến cả chùa chiền và đạo quan quyên hương khói. Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn lựa chọn Thánh Giáo, bởi vì, ông ấy nghe được thánh âm của Thánh Giáo chi chủ nói với ông ấy, có được ánh sáng thiêng liêng.”
Tề Đẳng Nhàn chửi thề trong lòng, lão đạo sĩ này hiểu về Thánh Giáo như vậy sao?
Tuy rằng Thánh Giáo có “Duy Đức tin” như lời ông ta vừa nói, nhưng mà, muốn sinh ra liên hệ với Thánh Chủ, vậy thì không phải chỉ cần bản thân tin vào tín ngưỡng là đủ rồi.
Bởi vì, không phải người đi tín ngưỡng Thánh Chủ, mà là Thánh Chủ tuyển chọn tín đồ. Cho dù ông là một đại ác nhân tội ác tày trời, nếu Thánh Chủ muốn cứu vớt ông, vậy thì ông cũng có thể cảm nhận được sự vận hành của thánh linh.
Lão đạo sĩ nói lời này có nghĩa là, Lôi Thiên Tứ là tín đồ được Thánh Chủ lựa chọn, mà không phải Lôi Thiên Tứ chủ động đi tín ngưỡng Thánh Chủ.
Kể từ đây, những người gây chuyện trước đó cũng không nói được thêm lời nào nữa.
“Không thì ông làm luôn chức Tổng giám mục này đi?” Tề Đẳng Nhàn nhìn lão đạo sĩ, có lời trong lòng không biết có nên nói hay không.
“Chẳng qua là bần đạo đang nói lời thật lòng, Thiên Tôn tất nhiên sẽ không trách tội. Huống chi, Thiên Tôn tôn sùng vô vi, sao lại bởi vì chút việc nhỏ này mà giáng tội? Ngược lại là hòa thượng nhà ông, người xuất gia không nói dối, ông nói lời này, hơn phân nửa sẽ làm Địa Tạng Vương Bồ Tát rất không hài lòng đấy?” Lão đạo sĩ miệng lưỡi sắc bén, cười đáp lời.
Tề Đẳng Nhàn có thể nghe ra được lão đạo sĩ có học thức uyên bác từ những lời này của đối phương.