Lôi Thiên Tứ nhìn bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy trên người cậu thanh niên này ngập tràn hình bóng của mình lúc còn trẻ!
Từ tận đáy lòng mình, ông ta vô cùng khâm phục khí phách và khí chất của Tề Đẳng Nhàn, ông ta chậm rãi nói: “Chắc là tôi không thể giúp gì được cho cậu nữa rồi, chỉ có thể ở lại đây bảo vệ cho cô nhóc này và nhân tiện hù dọa đám lính đạn đã lên nòng kia mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, chắp tay với Lôi Thiên Tứ và nói: “Như vậy là đã nhiều lắm rồi, Lôi lão bằng lòng đi ra khỏi trang viên của Lôi gia và cùng tôi đi đến bệnh viện Thánh Hòa đã sự ủng hộ hết sức to lớn đối với tôi rồi!”
Mặc dù cao thủ đạt đến cảnh giới phá vỡ hư không, gặp thần không loạn vô cùng đáng sợ nhưng sức mạnh khoa học công nghệ của con người còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Ngay cả một cao thủ ở cấp độ này như Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ phải toi đời nếu như bị bao vây bởi hàng chục hoặc hàng trăm khẩu súng trong một không gian nhỏ cộng với một vài quả lựu đạn cầm tay hoặc lựu đạn súng trường.
Nếu không có thể diện của Lôi Thiên Tứ thì cho dù hắn muốn xông vào bệnh viện Thánh Hòa cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bởi vì nơi này quả thực có rất nhiều người và súng, hỏa lực vô cùng hung hãn.
“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên. Thế hệ của chúng tôi đã đến lúc phải hạ màn rồi, có những người trẻ như cậu đây đến tiếp quản, tôi vô cùng hài lòng, cho dù có phải chết thì có lẽ tôi vẫn sẽ nở nụ cười mà thôi.” Trên mặt Lôi Thiên Tứ hiện ra một nụ cười hài lòng, ông ta nhẹ nhàng vỗ vai Tề Đẳng Nhàn.
“Tôi cũng rất tức giận, nhưng tức giận chẳng giúp ích được gì cho cậu, thậm chí còn ảnh hưởng đến hành động và tâm lý của cậu nữa.”
“Vậy nên, lát nữa cậu nhất định phải nhìn rõ thế cục.”
Thực ra thì những lời dặn dò của Lôi Thiên Tứ đối với Tề Đẳng Nhàn đều là thừa thãi mà thôi, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong nhà tù U Đô, làm gì có loại chuyện gì hắn chưa từng nhìn thấy, làm gì có loại người gì mà hắn chưa từng tiếp xúc đâu?
Có điều, Lôi Thiên Tứ vẫn rất hài lòng về hắn, thậm chí còn không coi hắn như một hậu bối mà lại có cảm giác như một người bạn không kể tuổi tác vậy.
Đối với lời chỉ bảo của Lôi Thiên Tứ, tất nhiên Tề Đẳng Nhàn vẫn rất chăm chú lắng nghe.
Vậy nên, Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Nam Nhân Nhân và nói: “Nhân Nhân, cháu đến chỗ ông cụ Lôi trước đi nhé, đợi lát nữa chú trừng trị đám người xấu đó xong rồi chú sẽ đưa cháu về nhà tìm mẹ cháu, như vậy có được không?”
Nam Nhân Nhân đáp lại: “Vâng ạ!”
Tề Đẳng Nhàn giao cô bé vô tội lại cho Lôi Thiên Tứ và nói: “Làm phiền Lôi lão giúp tôi chăm sóc con bé, tôi đi một chút rồi về.”
Lôi Thiên Tứ khẽ gật đầu, ông ta đúng là càng già càng dẻo dai, thậm chí còn có thể bế Nam Nhân Nhân lên và cười nói: “Cháu tên là Nhân Nhân đúng không? Đúng là một cái tên rất hay.”
Nam Nhân Nhân có thể cảm nhận được ý tốt của Lôi Thiên Tứ nên đã để mặc cho ông ta ôm mình lên, thậm chí cô bé còn đưa tay ra sờ sờ chòm râu của Lôi Thiên Tứ và nói: “Ông cụ Lôi, ông nhiều râu quá đi!”
“Vậy thì xin hỏi cái tên súc sinh Nghiêm Động đó bây giờ đang ở đâu vậy?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nói với tên bác sĩ dẫn Nam Nhân Nhân đến và hỏi với vẻ vô cùng lịch sự.
“Anh ấy đang ở phòng hội nghị lớn của bệnh viện chúng tôi, anh muốn đi tìm anh ấy để làm gì thế? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có làm bừa...” Bác sĩ lắc đầu và nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này không cần anh phải bận tâm, làm phiền anh hãy dẫn đường cho tôi, bây giờ tôi muốn đi qua đó.”
Bác sĩ chăm chú nhìn hắn vài cái, sau đó gật gật đầu và nói: “Được, có điều, tôi chỉ có thể dẫn đường cho anh một đoạn mà thôi, tôi sẽ nói cho anh biết anh ấy đang ở đâu, con đường sau đó anh hãy tự mình đi đi.”
Anh ta cũng cần phải nuôi sống cả một gia đình và sợ rằng sẽ bị người khác ghi thù chỉ vì dẫn đường cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không hề tức giận vì những lời nói của anh ta, thậm chí còn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bác sĩ dẫn đường cho hắn, sau khi đi được một đoạn, anh ta nói cho Tề Đẳng Nhàn biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào rồi lập tức xoay người rời đi.
“Cảm ơn nhé.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, hắn đi theo chỉ dẫn và tìm được phòng khách trống rỗng kia.
Chỉ có cái tên quần áo lụa là đang uể oải ngồi trên ghế là hắn không quen biết mà thôi, nếu đã không quen biết thì thân phận của người này cũng dễ đoán ra thôi.
Tề Đẳng Nhàn từ từ đưa mắt nhìn người đàn ông này rồi bước lên phía trước một bước.