Những người này bị bắt tập trung đứng song song ở trong sân, không có một ai dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Một đám đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào thi thể của Trần Tiên Hà, kinh ngạc khi ông ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa còn là bị giết ở trước mặt Mạc Khang.
Trần Ngư nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ngư, mấy người hẳn là đã từng nghe qua tên của tôi rồi.”
“Trần Tiên Hà không tuân theo mệnh lệnh của Trần gia đã bị tôi tự mình ra tay xử quyết.”
“Từ nay về sau, tất cả mọi sản nghiệp của Trần Tiên Hà đều sẽ được Trần Ngư tôi tiếp thu.”
“Mà mấy người, cũng phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!”
“Đương nhiên là nếu có người không muốn làm việc cho tôi thì hiện tại có thể lập tức chạy lấy người, tôi sẽ không cản trở, thậm chí còn có thể cho mọi người một chút phí an gia.”
Thuộc hạ của Trần Tiên Hà đều nơm nớp lo sợ, lúc này còn có ai dám chạy lấy người chứ?
Mọi người đều mồm năm miệng mười mở miệng nguyện ý trung thành với Trần Ngư.
Mà tất cả những việc này đều giống y như sở liệu của Trần Ngư, sau khi giết chết Trần Tiên Hà rồi để lộ ra thân phận đại tiểu thư của Trần gia thì sẽ rất nhanh chóng là có thể ổn định được cục diện.
Trên mặt Trần Ngư hiện lên ý cười đạm nhiên, nói: “Một khi đã như vậy thì mọi người về sau đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi đi! Chỉ là công trạng đầu tiên dù sao cũng phải có….Tối hôm nay tôi sẽ quay lại xem, nên làm như thế nào mấy người chính mình tự biết rõ ràng.”
Rất hiển nhiên là Trần Ngư chuẩn bị nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hơn nữa còn phải dùng mấy thụ hạ của Trần Tiên Hà này để ra tay nhổ cỏ tận gốc.
Tề Đẳng Nhàn ở một bên lắc lắc đầu, Mạc Khang nhìn thần thái của hắn thì thầm nghĩ: “Tuy rằng võ công của người này rất cao nhưng tính cách lại quá nhu nhược, không xứng là đàn ông, thậm chí còn không bằng cả phụ nữ.”
Không lâu sau, toàn bộ tất cả các thuộc hạ của Trần Tiên Hà đều tản ra, bọn họ cần phải chuẩn bị “Công trạng đầu” cho buổi tối nay.
Mạc Khang cũng đứng dậy vỗ nhẹ xuống ống quần của mình, nói: “Nếu đã trần ai lạc định rồi thì Mạc Khang tôi đây cũng xin cáo từ, ngày sau này chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Trần Ngư gật gật đầu bắt tay với Mạc Khang, nói: “Tướng quân Mạc Khang đi thong thả, chờ tôi dàn xếp ổn thỏa bên này rồi nhất định sẽ bàn bạc chi tiết vấn đề hợp tác với tướng quân Mạc Khang.”
Mạc Khang cười ha ha nói: “Nhân phẩm của Trần tiểu thư đương nhiên là Mạc Khang tôi đây rất tin tưởng!”
Nói xong lời này, Mạc Khang vung tay lên dẫn theo nhóm thuộc hạ của chính mình chạy lấy người.
Trần Ngư chờ sau khi anh ta đi rồi mới phun ra một hơi khí nghẹn ở trong ngực, nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn, nói: “Sao vậy, cảm thấy rất kinh ngạc?”
“Không kinh ngạc, dù sao thì trước kia cô cũng từng tiêm cho tôi mấy mũi dự phòng rồi.”
“Chỉ là tôi thấy có hơi kỳ quái, mấy người thông minh như các cô thường thường đều không thích trên tay mình dính máu, cũng sẽ không làm mấy việc khiến tay mình dính máu.”
“Nhưng mà cô, hôm nay lại tự mình giải quyết Trần Tiên Hà.”
Trần Ngư lại lắc đầu, thấm thía nói: “Có đôi khi anh nhất định phải làm mấy việc khiến tay mình dính máu, nếu không thì ai sẽ nguyện ý phục anh đây? Ai sẽ sợ anh đây? Nam Dương chung quy lại cũng chỉ là một nơi cá lớn nuốt cá bé mà thôi, chẳng qua so với hoàn cảnh của Myanmar bên này thì tốt hơn một chút thôi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Hôm nay cô không cần phải để tôi theo tới làm gì, dựa vào chính cô cũng có thể giải quyết được.”
Trần Ngư nói: “Tôi chỉ là muốn để anh thấy rõ một mặt chân thật của tôi mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: “Quả nhiên, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, những lời này không giả một chút nào. Tôi càng thích cái cô ngự tỷ mới tới Trung Hải đã đầu tư vào tôi một lượng tài chính lớn kia hơn, chứ không phải là đại tiểu thư trần gia quỷ kế đa đoan của hiện tại!”