“Aleksandrovich, anh đúng là một người ngu xuẩn, việc làm ăn ở Quang Dương cũng không phải là của một mình tôi! Nếu có gì sơ xuất thì Tokarevskiy cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Gusinsky cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì kinh ngạc, không nghĩ tới trong tập đoàn Vạn Thịnh còn có cả việc làm ăn của Tokarevskiy nữa cơ đấy?
Tokarevskiy có thể nói là thế lực lớn nhất trong nhóm đầu sỏ ở Tuyết quốc, là người có đầu óc kinh doanh nhất, có thể nói là lão đại của “nhóm Lyzhi”.
Hơn nữa có hai quân khu lương thực đều nằm trong tay của anh ta.
Nói cách khác, tức là có ít nhất chiến sĩ của hai quân khu nghe theo hiệu lệnh của anh ta.
Chỉ là trong tập đoàn Vạn Thịnh có việc làm ăn của Tokarevskiy cũng không có gì quá mức kinh ngạc.
Nhóm đầu sỏ bọn họ thỉnh thoảng hay chọc dao vào nhau nhưng cũng hợp tác với nhau, chỉ cần có cơ hội sẽ cắt thịt từ trên người đối phương xuống, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện bị phía chính phủ của Tuyết quốc bắt nạt thì mọi người sẽ lập tức bắt tay nhau liên thủ đối kháng.
Lúc trước ở trước cửa phòng quốc hội của Tuyết quốc thậm chí còn xảy ra một vụ thảm án đổ máu, mà người cầm đầu sự việc này chính là do Tokarevskiy chỉ huy.
Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn tiếp tục đứng xem Aleksandrovich diễn kịch tiếp nữa, tuỳ tiện phất tay để cho anh ta đứng dậy rồi nói với Gusinsky ở đầu bên kia của điện thoại: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây là được.”
Gusinsky cười nói: “Nhị đương gia ngài quyết định như nào thì là như thế!”
Aleksandrovich nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời trong lòng cũng cả kinh, sao cách mà Gusinsky nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn lại phải cung cung kính kính như vậy?
Sau khi cúp điện thoại rồi, Tề Đẳng Nhàn tiện tay chỉ vào sofa rồi nói: “Ngồi đi.”
Aleksandrovich nơm nớp lo sợ ngồi xuống, nói là ngồi nhưng thật ra cũng chỉ là mông hơi dựa vào sofa một chút mà thôi.
“Vừa rồi Gusinsky nói ở trong tập đoàn Vạn Thịnh cũng có việc làm ăn của toakrevskiy, là việc làm ăn gì?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Là súng ống đạn dược.” Aleksandrovich không dám giấu giếm, sau khi nuốt xuống một ngụm nước bọt thì trả lời đúng sự thật.
Như vậy cũng không ngoài dự kiến của Tề Đẳng Nhàn lắm, trong tay Tokarevskiy có hai quân khu, lấy ra được một ít đạn dược từ bên trong cũng là chuyện thường ngày.
Phải biết rằng Tuyết quốc là quốc gia công nghiệp nặng, cái khác thì không nhiều lắm nhưng súng ống đạn dược lại cực kỳ nhiều, trang bị của một quốc gia hoàn toàn đủ để khơi dậy một hồi chiến tranh thế giới thứ III.
Myanmar bên này loạn như vậy, quân phiệt cát cứ rồi võ trang hỗn chiến, bán súng ống đạn dược cho bên này quả thực là cách làm ăn rất lãi.
“Được rồi, anh cút được rồi, nếu có chuyện gì nữa thì tôi sẽ tới tìm anh sau.” Tề Đẳng Nhàn cười cười với Aleksandrovich, nhàn nhạt nói.
Aleksandrovich gật gật đầu vung tay một cái, mặt mày xám xịt dẫn theo hai tên bảo tiêu của mình rời đi.
Vốn tưởng là tới mời chào thủ hạ, đâu ai biết được người ta là người có thể khiến ngay cả sếp của mình cũng phải cũng cung kính kính, căn bản là không phải cùng một cấp, việc này thuần tuý là dùng đầu đâm tấm thép mà!
Aleksandrovich vừa rời khỏi đã đen mặt nói với nhóm thủ hạ của mình: “Đi thôi, trở về!”
Hơn một trăm người võ trang AK toàn bộ rời khỏi nơi này.
Trần Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ trên tầng hai đi xuống nói: “Không nghĩ tới mà, tập đoàn Vạn Thịnh này thế mà là do nhóm đầu sỏ bên Tuyết quốc thành lập ra?”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu nói: “Tuyết quốc bên kia không thiếu nhất chính là súng ống đạn dược, tình huống bên Myanmar lại hỗn loạn như vậy, buôn bán súng ống đạn dược qua bên đó quả thực chính là một việc làm ăn rất có lãi.”
“Nếu tập đoàn Vạn Thịnh đã là sản nghiệp của nhóm đầu sỏ Tuyết quốc thì bên này chúng ta muốn làm việc có thể nhanh hơn rất nhiều. Thế lực của tập đoàn Vạn Thịnh so với bên tập đoàn n Đặc còn lớn hơn một chút.” Trần Ngư nghĩ nghĩ, trên mặt mang theo ý cười nói, cái này đối với cô ta mà nói chính là một tin tức tốt.
Bởi vì có tập đoàn Vạn Thịnh nên có rất nhiều không gian để làm những việc khác!
Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi muốn đi tìm u Mặc, còn cô thì sao?”
Trần Ngư trợn trắng mắt nói: “Tôi đương nhiên là đi chung với anh rồi! Tôi một người một mình ở lại đây không phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
Trần Ngư cũng rất biết tự mình hiểu mình, ở một nơi loạn như Quang Dương này, cô ta chỉ là một cô gái không nhấc nổi cánh tay, phải ôm cho chắc đùi Tề Đẳng Nhàn mới được tính là an toàn.
“Di….Nếu tôi muốn đi tìm phụ nữ thì có phải cô cũng muốn đi theo hay không?” Tề Đẳng Nhàn ghét bỏ nói.