Triệu Hồng Nê cũng nhìn ra được rằng thể lực của Irena Jinva hơi không đủ nên cô ta buông cờ vây trong tay xuống.
“Cô Jinva, cô có hứng thú trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp không?” Triệu Hồng Nê hỏi.
“Thôi đi, tôi không thích dùng tất cả thời gian của mình để nghiên cứu kỳ đạo.” Irena Jinva trực tiếp từ chối.
Triệu Hồng Nê thở dài: “Vậy thật là đáng tiếc, khó gặp được người có thiên phú đánh cờ như cô! Hy vọng sau này chúng ta có thể thường xuyên đánh cờ với nhau.”
Irena Jinva nói: “Hay là chơi online đi. Dù sao bây giờ dùng internet rất thuận tiện!”
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Irena Jinva, đối diện với Triệu Hồng Nê. Hắn hơi cười, hỏi: “Người xuất hiện ở sòng bạc đêm qua là nhân cách Triệu Hồng Nê mà không phải Triệu Hồng Tụ, đúng không?”
Triệu Hồng Nê nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi lại: “Sao cậu nhìn ra được?”
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu cười, nói: “Chỉ sợ, rất nhiều lúc, nhân cách này không hề đi ra. Tất cả đều là nhân cách chính của cô.”
Triệu Hồng Nê nghe vậy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quân cờ, ngừng một chút mới nói: “Nếu một người biết được quá nhiều bí mật thì không sống lâu đâu nha!”
Tề Đẳng Nhàn bật cười thành tiếng, nói: “Thật ra tôi cũng có thể hiểu cô. Dù sao, tình huống của cô phức tạp như vậy, Triệu gia lại lớn mạnh. Có đôi khi, nếu cô không ngụy trang thành nhân cách Triệu Hồng Tụ thì chỉ sợ ngay cả chút chuyện bản thân muốn làm cũng không làm được!”
Triệu Hồng Nê nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau một lát mới nói tiếp: “Tôi thực sự nghĩ mãi không ra. Một người mẹ xuất sắc như vậy, sao lại sinh ra một đứa con trai trời đánh thế này?”
Tề Đẳng Nhàn hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô quen biết mẹ tôi?”
Triệu Hồng Nê nói: “Cậu cho rằng Tôn Dĩnh Thục dễ lợi dụng như vậy sao? Nếu không phải nể mặt bác thì cậu đã chết trong tay chị của tôi lâu rồi!”
Tề Đẳng Nhàn thoáng ngạc nhiên, nói: “Tôi thực sự không biết điều này!”
Triệu Hồng Nê cười, nói: “Bác là người rất tốt, đối xử với mọi người rất dịu dàng như tắm mình trong gió xuân. Tôi và Triệu Hồng Tụ đều rất thích bà ấy. Người dạy vỡ lòng môn cờ vây cho tôi là bà ấy đó.”
“Hiện bà ấy đang chịu khổ ở đế đô, chịu đựng nỗi đau mẹ con, vợ chồng xa cách không thể gặp nhau! Hay là để chị cô hợp tác với tôi, cùng nhau đánh đến đế đô rồi cứu bà ấy ra!” Tề Đẳng Nhàn lập tức hưng phấn nói.
Triệu Hồng Nê chỉ tay về phía cửa.
Tề Đẳng Nhàn không hiểu cô ta có ý gì.
“Tôi cảm thấy cậu cút được rồi đấy.” Triệu Hồng Nê nghiêm túc nói.
“Không muốn thì thôi… Còn nói mẹ tôi đối xử tốt với các cô. Hai người lại là sói mắt trắng, không biết đền ơn đáp nghĩa!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu ra mặt.
Khóe miệng Triệu Hồng Nê không khỏi giật giật, đối mặt với loại người vô sỉ thế này, cô ta có thể nói cái gì chứ?
Im lặng hồi lâu, Triệu Hồng Nê nhắc nhở: “Cậu phải cẩn thận một người tên là Triệu Huyền Hoàng, ông ta là sư phụ dạy cờ vây của tôi, đã bế quan tu luyện ở Triệu gia mười hai năm, ngày hôm qua mới xuất quan.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: “Ông ta bế quan tu luyện hay không thì liên quan gì đến tôi!”
Triệu Hồng Nê lại nói: “Người này bình thường không dễ xuất hiện, đều đứng đằng sau để giải quyết những chuyện lớn của Triệu gia. Nhưng mà, bây giờ ông ta lại khác thường, xuất hiện dưới ánh mắt công chúng nên cậu phải cẩn thận đấy.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói thật! Cô bất mãn với Triệu gia như vậy thì hợp tác với tôi đi!”
Triệu Hồng Nê lắc đầu, nói: “Tôi có thể lấy thân phận Triệu Hồng Nê phản bội Triệu gia, đó đã là điều tối đa tôi có thể làm. Tôi sẽ cố gắng không để chị Triệu Hồng Tụ đi ra, nhưng có một số việc, không phải tôi muốn là có thể khống chế được… Cậu có chuyện muốn làm ở Ma Đô này thì mau chóng làm xong đi.”
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt chân thành nhìn cô ta, ôn hòa nói: “Chị họ, chị đối xử tốt với tôi thật đấy!”
“Cút!”
Triệu Hồng Nê nghe được xưng hô này thì vẻ mặt ngạc nhiên như gặp quỷ. Lạnh giọng quát lớn.
“Chị họ, mẹ tôi nhất định sẽ rất vui khi thấy chị đến đế đô cùng tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói.
“Lại gọi tôi như vậy thì tôi giết cậu!” Triệu Hồng Nê một nhếch miệng, hàm răng phát ra ánh sáng lạnh.
Tề Đẳng Nhàn rùng mình, nói: “Tuy chúng ta cách nhau chừng bảy thế hệ, nhưng tôi gọi chị là chị họ thì cũng đâu có sai?”
Mẹ nó, đúng là không nói võ đức…
Cái gì mà khống chế không để nhân cách thứ hai đi ra chứ?