Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1017: "Đi phá quán sao?"




 

 Lục Chiến Long không khỏi bật cười, nói: “Ngọc tướng quân đánh giá tính cách của cậu tuy rằng không tốt nhưng đối với công lực của cậu lại hết lời khen ngợi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn điên cuồng trợn mắt, anh không ngờ rằng Ngọc Tiểu Long lạnh lùng lại là một người phụ nữ lắm lời, thích nói xấu sau lưng!  

 

“Triệu Mạn Nhi làm việc ngang ngược như vậy, cứ diệt cô ta đi!” Dương Quan Quan đột nhiên hưng phấn nói.   

 

"Cô đừng hại người!" Tề Đẳng Nhàn hung ác trừng mắt nhìn cô ấy.  

 

Thịt Triệu Mạn Nhi mà để Triệu Hồng Tụ tới thì phải làm sao đây?  

 

Tình trạng thân thể hiện tại của anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, không muốn tiếp xúc với Triệu Hồng Tụ.  

 

Hơn nữa, xét về tình hình hiện tại, anh và Triệu Hồng Tú đánh nhau đến lưỡng bại câu thương thì cũng không có lợi ích gì đáng nói với mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhưng Triệu Mạn Nhi lại dám bẫy tôi, cảnh cáo một chút là khó tránh khỏi!”  

 

Lục Chiến Long cười nói: "Đó là việc của cậu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước. Hôm khác chúng ta gặp nhau nhé!"  

 

Dương Quan Quan nói: "Lục đại ca, trên đường cẩn thận."  

 

Lục Chiến Long vẫy tay chào tạm biệt, sau đây chuyện Tề Đẳng Nhàng muốn tìm Triệu Mạn Nhi gây rắc rối đã không liên quan gì đến anh ấy nữa.  

 

Tề Đẳng Nhàn gọi thẳng vào số điện thoại của Trịnh Hữu Bân và hỏi: "Anh Trịnh, anh đang ở đâu?"  

 

Trịnh Hữu Bân nói: "Tề tổng, sao vậy? Có chuyện gì thế? Tôi đang ở sòng bạc..."  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Triệu Mạn Nhi đâu? Cô ta vừa tìm người lừa tôi, tôi đang định tìm cô ta gây rắc rối đây."  

 

Trịnh Hữu Bân nghe xong không khỏi vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng nói: "Triệu Mạn Nhi cũng ở trong sòng bạc!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nói: "Đó là sòng bạc thông thường hay sòng bạc ngầm?"  

 

"Sòng bạc ngầm chứ... được mở bằng nguồn vốn vay mượn từ Diệp gia ở thành phố Kinh Đảo. Nó đã hoạt động được hơn hai năm. Địa chỉ là trên tầng ngầm thứ ba của khách sạn Quang Minh thuộc sở hữu của Trịnh gia chúng tôi. Anh cứ đi thẳng đến là được!" Trịnh Hữu Bân trầm giọng nói.  

 

"Muốn vào loại sòng bạc ngầm này, cần thẻ thành viên hay mật khẩu gì đó không?" Tề thản nhiên hỏi.  

 

"Đơn giản... Sau khi đến khách sạn, chỉ cần mua một chai rượu vang đỏ Bordeaux 1988 ở quầy lễ tân, sau đó mang rượu vang đỏ vào thang máy của quản lý là được." Trịnh Hữu Bân nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng. Triệu Mạn Nhi này quả nhiên biết làm việc...  

 

Tuy nhiên, việc này cũng khó trách cô ta vì sao lại khăng khăng muốn kiểm soát Trịnh gia, lợi dụng sản nghiệp của Trịnh gia để rửa tiền!  

 

Nhiều tiền có lai lịch bất chính như vậy mà không có chút tài năng thì làm sao có thể sạch được đây?  

 

Cái gì gọi là rửa tiền?  

 

Giống như bạn nhặt được 100 tệ ở trên đường nhưng lại không muốn giao cho cha mẹ. Vì thế bạn tìm một ông già bán đồ chơi nhỏ bên đường, đưa cho ông già năm mươi tệ và nhờ ông già đi cùng bạn về nhà. Nói với bố mẹ bạn rằng bạn bán đồ chơi giúp ông già. Sau đó ông già ấy thấy bạn biểu hiện không tồi nên cho bạn một chút khen thưởng hoặc là tiền công.  

 

Như vậy tất nhiên cha mẹ bạn sẽ không truy vấn lai lịch số tiền. Vì sợ bạn tiêu phung phí nên từ 50 tệ đó lại rút đi 20 tệ. Như vậy trong tay bạn vẫn còn 30 tệ.  

 

Mà 30 tệ này chính là tiền hoàn toàn hợp pháp. Tùy bạn muốn sử dụng thế nào cũng được.  

 

Đương nhiên cũng có người sẽ cảm thấy hụt hẫng, rõ ràng là nhặt được 100 tệ nhưng chỉ còn lại 30 tệ, vậy còn chơi quái gì nữa?  

 

Tuy nhiên, nếu bạn xem 100 tệ kia là thu nhập bất hợp pháp thì bạn sẽ không nghĩ như vậy.  

Năm mươi tệ đưa cho ông già giống như nộp phí dịch vụ cho ngân hàng ngầm, 20 tệ bị cha mẹ lấy đi coi như nộp thuế, 30 tệ còn lại sạch sẽ, có thể chi tiêu mà không bị áp lực tâm lý.  

 

 

“Đi, chúng ta đến dòng bạc của Triệu Mạn Nhi chơi vui vẻ đi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Dương Quan Quan.  

 

 

"Đi phá quán sao?" Dương Quan Quan hưng phấn hỏi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, đưa Dương Quan Quan thẳng đến khách sạn Quang Minh thuộc sở hữu của Trịnh gia. Sau khi đến khách sạn, anh bỏ ra 28.880 tệ mua một chai rượu vang đỏ Bordeaux ở quầy lễ tân.  

 

 

Anh cầm ly rượu vang đỏ trên tay và đi đến thang máy của quản trị viên.  

 


Dương Quan Quan không khỏi tò mò hỏi: “Rượu này là thật hay giả?”  

Tề Đẳng Nhàn ném nó cho cô ấy nói: “Giả, chỉ là vé vào cửa mà thôi, đồng thời nó cũng có thể tăng thu nhập trên sổ sách của khách sạn.”