Sau khi nhận ra rằng người vừa xông vào nơi này chính là Tiết Quý, khuôn mặt của Giang Khuynh Nguyệt không thể không biến sắc.
Hiển nhiên là Giang Khuynh Nguyệt cũng không ngờ rằng bản thân sẽ gặp phải cái tên con ông cháu cha Tiết Quý ở một nơi như thế này.
Từ trước kia Tiết Quý vẫn luôn theo đuổi Giang Khuynh Nguyệt, thậm chí hắn ta còn giới thiệu rất nhiều tài nguyên có lợi cho công việc của cô ta nữa.
Có điều Giang Khuynh Nguyệt vẫn không hề có lấy nửa phần hảo cảm đối với Tiết Quý, tất cả là bởi vì con người này quá mức ngang ngược và chuyên quyền, cô ta không hề thích tính cách đó của hắn ta một chút nào cả.
Gương mặt của Giang Khuynh Nguyệt chuyển thành màu đen xì xì, cô ta nói: “Tiết thiếu gia à, hình như tôi có ngồi dùng bữa cùng với ai thì cũng không liên quan đến anh một chút nào đâu chứ nhỉ?”
Tiết Quý cười gằn rồi đáp lại: “Nếu như cô đang dùng bữa cùng với những người khác thì thật ra tôi cũng sẽ không có ý kiến gì đâu, nhưng mà cô lại đang dùng bữa cùng với cái thằng con hoang này, vậy thì xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được!”
Hắn ta giơ tay lên rồi chỉ thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn, lần trước hắn ta bị đánh cho một trận bầm dập cả mặt mũi mà vẫn chưa thể trả lại món nợ này cho Tề Đẳng Nhàn.
Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn, sau đó hỏi: “Hai người các anh quen biết gì nhau sao?”
“Bảo là quen biết thì cũng không phải là quen biết gì đâu, chỉ là đã từng va chạm một chút mà thôi, anh ta bị đồ đệ của tôi đánh cho một trận ấy mà.” Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi trả lời cô ta.
Người ra tay với Tiết Quý lần trước là Dương Quan Quan, có điều Tiết Quý hiểu rất rõ một chuyện rằng người đứng ở phía sau chống lưng cho Dương Quan Quan lại chính là Tề Đẳng Nhàn.
Tiết Quý lạnh lùng nói ra một câu: “Không biết lý do là vì sao mà lần trước bác của tao lại không cho phép tao động tay vào mày, nhưng lần này, chắc chắn dù ông trời có tới tận đây thì ông ta cũng không thể nào cứu mày được đâu!”
Ở phía sau lưng hắn ta là một đám thuộc hạ tay chân, mà rõ ràng tất cả bọn chúng đều thuộc loại đánh đấm khá là giỏi.
Trong số đó còn có một người đàn ông với khuôn mặt vô cùng hung ác và biểu cảm rất thâm trầm, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Tiết Cương, người từng nhận nhiệm vụ ám sát Từ Ngạo Tuyết.
“Không phải lần đó là chính anh tự đi tìm đường chết hay sao? Anh có bị người ta đánh cũng là đáng đời anh thôi, đâu có gì liên quan đến tôi cơ chứ.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười rồi cầm cốc nước lên uống một ngụm, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Giang Khuynh Nguyệt nói bằng giọng thật trầm: “Mong là Tiết thiếu gia đừng giở trò xằng bậy ở đây, Tề tiên sinh là một người bạn rất tốt của tôi!”
Tiết Quý nở một nụ cười lạnh lẽo: “Ồ? Tôi không ngờ là cô lại có thể che chở cho hắn ta như thế đấy! Con mẹ nó chứ, tôi đã cung cấp cho cô rất nhiều tài nguyên, tôi cung phụng cô như nữ hoàng, như công chúa, tôi giúp cô kiếm bao nhiêu là tiền của, cô không thèm theo tôi thì thôi đi, vậy mà trái lại cô còn cho một thằng ranh con ngoại lai rác rưởi như thế này hưởng lợi à?”
“Nếu như ngay bây giờ cô đi tới trước mặt tôi rồi quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó lại ngoan ngoãn làm bạn gái của tôi, thì tôi có thể cân nhắc bỏ qua chuyện cũ với hắn ta.”
“Còn nếu cô không chịu… Thì cô nên tự mình cân nhắc hậu quả cho thật kỹ đi.”
Giang Khuynh Nguyệt không ngờ rằng vào lúc này mà Tiết Quý lại có thể nói ra những lời ngang ngược như vậy, cũng không ngờ rằng thái độ của hắn ta lại kiên quyết như vậy.
Tề Đẳng Nhàn ngồi ở phía sau lưng Giang Khuynh Nguyệt bèn giơ tay lên quàng qua vai của cô ta, sau đó hắn mỉm cười và nói: “Cô ấy đã là bạn gái của tôi rồi, anh đừng có mà mơ tưởng đến cô ấy nữa.”
Cảnh tượng đó khiến cho sắc mặt Tiết Quý của sầm lại, hai lá phổi của hắn ta cũng suýt thì vỡ tung ra vì tức tối.
Cùng lúc đó, Giang Khuynh Nguyệt cũng nhìn thấy Tiết Cương đang đứng ở sau lưng Tiết Quý, sắc mặt của cô ta lập tức chuyển thành màu trắng bệch, cô ta thấp giọng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Trước hết anh làm ơn đừng có mà chọc giận anh ta nữa, cái người đứng ở sau lưng anh ta có tên là Tiết Cương, hắn ta lợi hại lắm, hắn ta chuyên môn phụ trách giúp nhà họ Tiết xử lý những chuyện rác rưởi đấy!”
“Con người rác rưởi phụ trách xử lý những chuyện rác rưởi ấy à, chẳng có gì là ghê gớm hết.” Tề Đẳng Nhàn chỉ lơ đễnh đáp lại bằng một câu như vậy.
Tiết Quý gào lên một tiếng thật to: “Bỏ cái bàn tay chó má thối tha của mày ra khỏi người bạn gái của tao!”
Tề Đẳng Nhàn bèn dùng sức ôm cả thân trên của Giang Khuynh Nguyệt vào trong lòng mình, sau đó mỉm cười rồi nói: “Khuynh Nguyệt à, em không hổ là đệ nhất mỹ nữ của Ma Đô nhỉ, ngay cả đại thiếu gia của nhà họ Tiết cũng phải biến thành một con chó si mê nhan sắc của em!”
Giang Khuynh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, thậm chí sắc mặt của cô ta còn cứng cả lại, những lời mà người này vừa mới nói ra thực sự có thể chọc cho người khác tức điên lên được!
Hơn nữa, anh ta thực sự không muốn sống đấy à…
Vậy nếu như Tiết Cương ra tay thì liệu anh ta có thể sống sót được không?
“Con mẹ nó, mau giết chết cái thằng này cho tao!” Tiết Quý gầm lên một tiếng để ra lệnh cho đám thủ hạ của mình bắt đầu xông vào đánh nhau với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn bèn phất tay một cái rồi nói: “Đợi đã, anh có dám cho tôi hai phút hay không? Tôi sẽ gọi người của tôi đến đây!”