Tuyệt Sát Hoa Hồng

Tuyệt Sát Hoa Hồng - Chương 9: Gặp lại Bạt Long




Ăn xong nàng tiếp tục đi mua đồ, đầu tiên là những vật dụng trong nhà như là nồi, niêu, xoong, chảo... cho tới gia vị, thực phẩm... sống những bốn năm ở nơi khỉ ho cò gáy vì thế nàng phải mua thật nhiều để đề phòng. Trong căn nhà gỗ rỗng tuếch chẳng có gì ngoài chiếc giường cùng một tấm chăn mỏng vì thế nàng phải mua phòng hờ trừ những trường hợp tên Bạch Hồ Ca kia cho nhịn đói.

Vũ Phượng mặt đen như than chẳng hiểu nàng cần những vật dụng không có giá trị lại không cần thiết để làm gì? Dường như nàng muốn thu mua cả thành Hà Sơn đem về, mua một hồi nàng mới sự nhớ tới, quay lại thấy Vũ Phượng đi tay không còn đồ ném đâu không thấy.

“Đồ đâu, huynh không mang theo à?” Nàng sốt ruột hỏi.

“Ta cất đi rồi. Muộn rồi ta nghĩ chúng ta nên quay về, về trễ rất nguy hiểm.” Vũ Phượng ảo não đáp lại.

“Huynh cất ở đâu vậy cho ta xem đi.” Nàng nhảy qua nhảy lại rồi xoay người mấy vòng để tìm kiếm trên người Vũ Phượng. Nhảy tới nhảy lui, xoay cho Vũ Phượng chóng mặt. Vũ Phượng gỡ tay rồi đẩy nàng về phía trước còn bản thân mình thì quay người đi đi hướng khác. Bị đẩy bất ngờ chẳng may đụng trúng người đi đường.

Mặt nàng đâm sầm vào một vật thể cứng như đá màu đen kịt, nàng xoa xoa mũi, rồi khịt khịt mũi.

“Hế... mùi rượu này quen quen.” Nàng khịt khịt mũi ngửi lần nữa, quả thực rất quen, nàng có cái mũi rất nhạy bén chỉ cần ngửi một lần, lần sau gặp lại sẽ không quên. Bạn bè cho nàng cái biệt danh là mũi chó!

“Ta cũng cảm thấy quen quen đấy, không nghĩ lại gặp ngươi ở đây.”

Từ trên đỉnh đầu dội xuống một giọng nói có đánh chết nàng vẫn nhận ra. Nàng ngẩng đầu ngước nhìn, mặt nạ đen cùng mái tóc màu tím. Hắn khoanh tay nhìn nàng với vẻ mặt vừa bực, vừa mừng.

Bực vì hắn phải đi tìm nàng, hôm nàng mất tích hắn đi được một đoạn khá xa không thấy tiếng nàng ầm ĩ đuổi theo, hắn đứng đợi hồi lâu rồi quay lại, nàng biến mất hơi trên thảm cỏ chỉ để lại cây châm. Hắn tức giận khi nàng dám bỏ trốn, hôm nay trên đường trở về Nguyệt Minh Quốc có chút việc, khi đi ngang qua Tây Lam Quốc hắn cảm thấy đói bụng nên quyết định đặt chân đến Hà Sơn. Hà Sơn thuộc thành trì lớn nhất ở Tây Lam Quốc.

Tây Lam Quốc giống như một cây cầu nhiều nhánh nối liền với các đại lục khác, phần lớn giao thông đi lại ở đây đều bằng đường thủy, tàu thuyền cũng trở nên đa dạng phong phú, là một nước nhỏ nhưng rất phát triển về mọi phương diện. Thành Hà Sơn là nơi mà khách nhân lựa chọn để nghỉ ngơi và hắn cũng không ngoại lệ khi rong ruổi một chặng đường dài giữa đại dương mênh mông không một bóng người. Lựa chọn thành Hà Sơn làm nơi nghỉ chân quyết định này đối với hắn thực sáng suốt.

Còn hắn vui vì không bị sư phụ hành hạ lỗ tai, chưa bao giờ hắn lại cảm kích lão thiên đến vậy. Xem ra hắn phải báo ân lão Ngọc Đế bằng cách nhận lời tới Thiên Không để gặp Không bà bà mời Không bà bà tới thiên đình dạo chơi một chuyến.

Cho dù nàng mặc nam trang cố tình biến đổi giọng hoặc là trở thành ai đi nữa hắn vẫn nhận ra bởi mùi hương đặc biệt trên cơ thể nàng lúc có lúc không.

“Thế nào, gặp lại ta không vui sao?” Hắn vươn tay muốn chụp vào bả vai nàng nhưng nàng linh hoạt trốn thoát.

“Vui chứ, gặp lại ngươi vui muốn khóc luôn, à phải rồi ngươi làm gì ở đây?” Nàng hất hàm hỏi.

“Ta phải hỏi ngươi mới đúng?” Hắn đã không hỏi thì thôi, nàng còn dám hỏi lại hắn nên hắn đã cáu gắt trả lời.

“Này nha, ta thật lòng hỏi thăm ngươi, ngươi lại cáu kỉnh với ta như thế, chẳng lẽ nhu cầu sinh lý của ngươi chưa được giải tỏa.” Nàng chống nạnh lớn tiếng.

Xung quanh bỗng im lặng, mọi người nhìn vào hai người họ sau đó lại lắc đầu rời đi nhanh. Họ không muốn bị khí tức trên cơ thể nam nhân mặc trường bào màu đen đánh chết. Nhưng một số người vẫn nán lại để xem kịch vui.

Hắn mặt đen thui như bị thiêu cháy, trên trán gân xanh nổi lên dày đặc những lời này một nữ nhân như nàng có thể đứng giữa đường hô hoán như vậy sao? Tuy rằng bản thân hắn rất phong lưu nhưng ăn nói trắng trợn như vậy cho mười lá gan hắn cũng không dám. Nàng vẫn không cảm thấy hổ thẹn, mặt mũi tỉnh bơ thật bội phục.

Nói như vậy chẳng là gì đối với nàng, nàng vốn là một kẻ bựa hết sức bựa lời nói như vậy còn rất dễ nghe, nếu để nàng mà xổ ra một xâu chắc bọn họ sẽ ngất đi ngất lại nhiều lần có khi còn không muốn tỉnh lại.

“Ta nói sai hở?” Nàng trừng mắt hỏi lại: “Nếu chưa được giải tỏa ngươi nên tới hoa lâu tìm vài kỹ nữ đem tới phóng thích ra, khi nào cảm thấy hết ức chế khi đó hãy nói chuyện với ta.”

“Ngươi...” Bạt Long vung tay tóm nàng nhưng...

“Bạt Long.”

Phía xa có tiếng gọi cất lên, lời còn chưa dứt một bóng dáng mỹ nhân màu đỏ rực xuất hiện bên cạnh Bạt Long.

Nàng nhìn nữ nhân mới xuất hiện bên cạnh Bạt Long đánh giá. Đầu được vấn theo kiểu nguyên bảo kế rất tỉ mỉ. Nàng nhìn mái tóc bó một cục trên đỉnh đầu cảm tưởng như đó là tai của hồ ly, trên tóc thiếu nữ y phục màu đỏ được gắn châm hoa bằng ngọc phỉ thúy đỏ chói xen kẽ với màu tím, châm cài đều là ngọc quý, vài sợi tóc buông xuống tự nhiên ở hai bên thái dương.

Đôi mắt một mí dài hẹp rất đẹp, đôi mắt chỉ cần liếc khiến bao nam nhân phải quỳ gối xin làm nô lệ, đôi lông mày lá liễu cong cong như được vẽ không thừa mà cũng không thiếu vừa đủ các góc cạnh để tô điểm làm đẹp cho khuôn mặt trái xoan. Sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng tắp, môi nhỏ màu đỏ tươi.

Nàng lại liếc nhìn dáng người nữ tử y phục màu đỏ, bộ y phục dài thướt tha màu đỏ ôm gọn lấy cơ thể, để lộ ra ba vòng rõ rệt, chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào lõm thì lõm, chỗ nào lồi thì lồi ra. Mỹ nhân này ăn mặc rất bạo dạn, cổ áo rộng để lộ đôi vai nhỏ xinh trắng nõn, chiếc cổ mảnh khảnh thon gọn cùng xương quai xanh gợi cảm, chỉ cần nhìn vào cổ đã khiến nam nhân muốn vùi đầu vào xương quai xanh để gặm nhấm. Tô điểm cho chiếc cổ xinh sẵn cũng là một chuỗi ngọc phỉ thúy màu đỏ.

Người đi đường đều nhìn vào, nam nhân hận rằng không thể chạy tới ôm lấy người đẹp đem về hung hăng mà hôn hít vùi mặt vào xương quai xanh để mà cắn để mà hành hạ cho thỏa thích. Còn nữ nhân khuôn mặt biến đổi rất đa dạng, kẻ thì ghen tị người ta đẹp hơn mình, kẻ thì khinh bỉ cách ăn mặc hở hang coi đó là sự sỉ nhục cho nữ nhân chẳng khác gì kỹ nữ phơi thịt cho nam nhân sờ soạng, kẻ thì hổ thẹn...

Nữ tử y phục đỏ choét không thèm chú ý xung quanh, chỉ biết bản thân vui mừng khi gặp được Bạt Long.

“Bạt Long...” Nữ tử cất giọng mềm mại: “Chàng đi mà không đem thiếp cùng đi, bỏ lại thiếp một mình.” Nữ tử nũng nịu nắm lấy tay hắn.

Hắn thực chán ghét a, nữ tiểu yêu này luôn bám theo hắn, trong lúc bực mình đi ngang qua Linh Miêu gặp Linh San, Linh San là một con Linh Miu tu luyện thành, tuổi tác của nữ yêu chí ít cũng hơn ngàn tuổi già hơn hắn. Nhưng về thực lực hắn mạnh hơn, họ Bạt sinh ra chính là để thuần yêu.

Từ nhỏ hắn không biết mẫu thân là ai, còn phụ thân vì đi tìm mẫu thân mà biệt tăm biệt tích vị trí trưởng tộc tạm thời giao cho nhị thúc cai quản. Hắn từ nhỏ không có phụ thân và mẫu thân bên cạnh chăm sóc. Nhị thúc mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, trong tộc bọn trẻ cùng tuổi thấy hắn không được sủng nên gia sức bắt nạt, khinh dễ. Khi hắn tám tuổi thấy thiên phú của hắn hơn người, nhị thúc sợ hắn sẽ nổi trội hơn nhi tử của mình bèn lập mưu hãm hại. Hắn cũng đã từng chết đi một lần nhưng nhờ gặp được sư phụ, sư phụ đã đem hắn trở về cho hắn một sinh mệnh mới. Cũng may trong tộc không ai biết máu của hắn có thể khống chế được tất cả lũ yêu ma, nhờ đó mà hắn không bị truy đến cùng nhưng đó là chỉ thời gian đầu.

Linh Sam mới tu được thành hình nhân không lâu nên thực lực vẫn còn kém, vốn thuộc vào dạng yêu nữ lẳng lơ nên tự mình đem thân hiến dâng. Hắn sẽ không từ chối khi nhìn cơ thể nóng bỏng, mê hoặc của Linh San. Nhưng cái gì cũng thế dùng nhiều rồi đâm ra chán, hắn có thói quen dùng qua một hai lần rồi vứt bỏ.

Hắn cảm thấy chán ghét khi Linh San bám còn hơn cả mã điệt không chịu rời. Mặc dù là hắn đã nói đến cạn lời, Linh San vẫn dửng dưng bám riết.

“Ngươi buông.” Bạt Long hất tay Linh San ra.

“Bạt Long...” Nữ tử nũng nịu.

Nàng nuốt nước miếng, vuốt cánh tay, cười hề hề nhìn hắn: “Oa... cực phẩm nha mới nhắc đến không nghĩ đã xuất hiện, ngươi cũng thực khốn nạn a, ăn người ta còn phủi mông bỏ chạy lại con không chịu trách nhiệm, nhất dạ phu thê bách dạ ân ngươi nghe câu này bao giờ chưa?

“Nha đầu thối, không đánh đòn ngươi không chịu ngậm miệng à, ta hôm nay phải đánh cho tổ tiên nhà ngươi cũng không thể nhận ra ngươi.” Bạt Long vén tay áo dơ tay lên nhưng bị Linh Sam nắm lấy tay mỉm cười nói.

“Tiểu tử đó nói rất đúng, thiếp đã là người của chàng...”

“Câm miệng, Bạt Long ta không thú thê tử, sau này cũng không.

“Nhưng thiếp và chàng cũng từng...”

“Ta đâu chỉ có “từng” với một mình ngươi, Bạt Long ta trước nay luôn vậy, một hai lần chán rồi vứt bỏ ngươi đừng nghĩ cùng ta có chút quan hệ thì níu kéo được ta.” Hắn lạnh lùng cất tiếng.

Nàng đánh giá, con người hắn thực cạn tình, cạn nghĩa không những vậy còn đáng khinh. Nàng khoanh tay sờ cằm mình nhìn Bạt Long, hắn có điểm gì khiến nữ nhân muốn đâm đầu vào dù biết sẽ đau sẽ khổ. Lẽ nào là kinh nghiệm giường chiếu, cũng không đúng, nhan sắc nàng không cho là thế, thường thì những kẻ nhan sắc dị tật, xấu xí mới che đi còn đẹp người ta thích phô ra nhưng đối với Vũ Phượng nàng lại nghĩ khác vì Vũ Phượng không muốn rắc rối khi bị nhân chú ý. Nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn chưa nghĩ ra nữ nhân chết mê chết mệt hắn ở điểm gì, xét lại thân hình một lần nữa. Cao to, cân đối vừa pha chút phong trần lãng tử nàng chỉ nhìn ra được như vậy.

Đám đông vẫn đứng ở cách đó không xa để xem, nữ tử hả hê khi Linh Sam bị hắn sỉ nhục còn nam nhân nhìn hắn muốn xông lên đập chết hắn để bảo vệ mỹ nhân nhưng lại không dám vì sát ý ở cơ thể hắt bắn ra bốn phía.

Nàng không hứng thú với hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, xoay người lại không thấy Vũ Phượng ở bên cạnh, đang tính cất tiếng gọi. Nhìn thấy Vũ Phượng từ xa đi tới, Vũ Phượng đi trước cứ nghĩ nàng theo sau nên không chú ý, cảm thấy lạ vì sao nàng im lặng không nói gì khi quay người lại mới phát hiện nàng không có đi theo.

“Huynh dám vứt ta ở lại.” Nàng không để cho Vũ Phượng kịp phát hỏa nên đã nhanh miệng chặn lại.

“Cũng nên trở về, không còn sớm nữa.” Biết phát hỏa với nàng cũng vô ích ngược lại người bị thiệt là mình nên đành mở đề tài khác.

“Còn sớm mà.” Lâu mới có dịp đi ra ngoài nàng phải chơi cho đã, nghĩ ra điều gì đó nàng xoay người lại, gọi to: “Mặt nạ đen.”

Mặt nạ đen, mọi người nhìn xung quanh xem là ai, nhìn đi nhìn lại chỉ có một người là Bạt Long. Bạt Long thấy mọi người nhìn vào nên hắn biết nàng gọi hắn là mặt nạ đen, đang khó chịu trong lòng, nàng lại lớn tiếng hô hoán khiến hắn càng bực hơn nên đã rống lên:

“Ngươi nên ngậm họng lại cho ta.”

“Cáu cái gì, chuyện tình chàng ý thiếp của ngươi tạm gác lại qua bên cho ta hỏi một chút, phụ thân ta là sư phụ của ngươi vậy hiện giờ ở nơi nào ngươi có thể... ưm...”

Nàng chưa nói hết đã bị Vũ Phượng bịt miệng lại: “Chủ nhân của ta biết rất rõ về phụ thân của ngươi, đừng có bị hắn gạt, nên đi thôi.”

Vũ Phượng nhanh chóng kéo nàng ly khai khỏi đám đông.

“Đứng lại.” Bạt Long đánh ngã Linh San qua một bên, nữ nhân đó bị sao hắn không quan tâm việc cần làm trước tiên chính là tóm lấy nàng. Hắn đang bực khi Linh Sam dây dưa mãi làm trễ nải hành trình của hắn.

Thấy hắn đuổi theo Vũ Phượng ôm lấy nàng phi thân biến mất. Bạt Long hắn cũng không phải dạng người tu luyện chỉ để chơi, thân hình hắn chớp nhoáng rồi cũng biến mất tại chỗ. Nếu nói về tốc độ Vũ Phượng chính là bá chủ trên không nhưng Bạt Long cũng không hề kém.

Linh Sam đuổi theo hắn một chặng đường dài khí lực tiêu hao gần hết nên cần phải bổ sung, từ lúc quan hệ thể xác với hắn thấy nguyên khí trong cơ thể chuyển biến khác lạ Linh Sam cũng ngộ ra hèn chi mấy chục năm tu luyện mà không thấy công lực tu vi tiến bộ hóa ra cần phải bổ xung dương khí. Việc đuổi theo Bạt Long tạm gác lại. Linh Sam đảo mắt nhìn đám nam nhân ai nấy đều nhìn mình với ánh mắt thèm thuồng, nhắm được đối tượng Linh Sam loạng choạng đi về phía trước khi đi gần tới vờ bị té xỉu ngã vào một nam tử đang đi về phía mình.

“Cô nương...” Nam tử tay cứng đờ khi Linh San cố ý ngã rất chuẩn để bộ ngực căng tròn của mình đè vào tay nam tử còn vị thê tử của nam tử mặt đen, gân xanh nổi lên thấy rõ.

Lại nói về Bạt Long, nói giỡn sao, tìm thấy nàng hắn há để cho chạy thoát, hắn đã để cho Nguyệt Lâm chạy thoát lần này sẽ không để cho nàng chạy thoát lần nữa. Hôm qua sư phụ truyền tin đe dọa nếu hắn không đem người trở về sẽ bị trừng phạt. Hắn đã dự tính sẵn trong đầu nếu không tìm thấy nhân hắn sẽ lo mà chạy trốn một thời gian. Hơn nữa hắn cũng có một số chuyện cần giải quyết nên mới trở về Minh Nguyệt Quốc cái nơi mà hắn muốn phá hủy nhất, cũng là nơi hắn được sinh ra.

Bạt Gia hắn muốn san bằng từ lúc biết nhị thúc cho người truy sát, nhưng suy đi tính lại phụ thân hắn cũng mang họ Bạt và hắn cũng mang họ Bạt hắn không thể san bằng gia tộc. Tuy hắn không san bằng gia tộc nhưng hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ muốn hại hắn.

Nhị thúc sau khi biết hắn còn sống tuy rằng không cho người ám sát nhưng ngấm ngầm nuôi dưỡng tu luyện hấp huyết trú chính là dùng huyết của hắn để luyện thành cổ độc huyết khí với mục đích khống chế biến hắn thành thứ vũ khí đắc lực trợ thủ cho lão. Mặc dù hắn cũng từng tới Bạt gia nhưng không biết lão già đó trốn ở nơi nào để luyện cổ độc huyết khí. Chuyện rửa hận báo thù mười năm vẫn chưa muộn, tạm thời cho lão sống thêm vài năm nữa hắn cũng rất muốn thưởng thức cổ độc huyết khí lợi hại hay hắn lợi hại.

Trên bầu trời đen tối giữa đại dương mênh mông, hai đạo ánh sáng một vàng một dải sắc lưu ly lao vút trong bóng đêm.

“Đứng lại.” Bạt Long phía sau đuổi theo hô hoán.

Vũ Phượng vẫn thi triển pháp lực với tốc độ chóng mặt, nàng bám chặt vào người Vũ Phượng vùi mặt vào trước ngực không dám mở mắt, gió quật bên tai cắt xéo vào da thịt thật đau rát. Chuyện quái gì vậy, vì sao Vũ Phượng lại chạy trốn chứ, lẽ nào hắn đáng sợ như thế.

Nàng mở mắt ra xung quanh một mảng đen kịt, phía sau tốc độ ánh sáng di chuyển như một ngôi sao băng rơi, ánh sáng sắc màu lưu ly đẹp mắt đuổi sát phía sau nàng và Vũ Phượng.

“Vũ Phượng vì sao phải chạy, ta muốn hỏi hắn về phụ thân...” Nàng mở miệng nói nhưng tiếng gió quật vào miệng nàng đành khép miệng lại.

“Ngươi nghĩ rằng hắn sẽ nói thật lòng với ngươi sao, muốn biết ngươi nên hỏi sư phụ của ngươi vì hai người bọn họ là bằng hữu tốt của nhau.

“Liệu tên họ Bạch kia có đáng tin cậy không, ta thấy tên họ Bạch kia nói được mười câu thì có chín câu giả dối.” Nàng thà tin người ngoài còn hơn tin lời sư phụ.

“Tin ta đi, mẫu thân ta cũng từng nhắc qua phụ thân của ngươi... chuyện này nói sau, bám chắc.” Dứt lời Vũ Phượng đang bay nhanh đột nhiên phóng xuống phía dưới khu rừng ở trước mặt. Gió cắt xéo bên tai, nàng cảm thấy Vũ Phượng như một mũi tên lao thẳng cắm xuống dưới đất, gần đến mặt đất Vũ Phượng đảo người nhẹ nhàng tiếp xuống cánh rừng, nói thực là nàng sợ tới mức không dám hét ra tiếng.

Vũ Phượng cảm nhận được người nàng run rẩy bèn châm chọc:

“Lá gan của ngươi cũng thực nhỏ, có chút vậy đã sợ.” Vũ Phượng cảm thấy vui vẻ khi trả được thù trong lòng. Ai bảo nàng trêu chọc khiến ai đó phải xấu hổ.

“Sai rồi, cái gì ta cũng không sợ nhưng ta lại sợ đau, bị đau thà chết quách cho rồi.” Đúng thế, đau chẳng khác nào là cực hình tra tấn về thể xác, tinh thần. Bị đau thà chết còn hơn như vậy sẽ không phải chịu đau đớn.

Vũ Phượng lắc đầu chịu thua những lời lẽ của nàng.

Rừng cây, một mảng đen tối âm u rậm rạp, tiếng côn trùng kêu rả rích trong những tán lá cây hoặc dưới thảm lá mục. Dưới đất lớp lá cây mục nát ẩm ướt xếp cao tạo thành một mảng dày như tấm đệm. Mùi hôi thối nồng nặc của những thực vật hay động vật bị thối rứa thật nồng nàn khiến nàng khó thở.

“Này.” Vũ Phượng thấy nàng khó chịu liền đặt vào lòng bàn tay cho nàng một nhánh thảo dược, mùi thảo dược có thể hóa giải mọi độc tố trong rừng rậm.

Nàng nắm lấy sờ sờ và cảm nhận, thứ mà Vũ Phượng đưa cho giống như một cành hoa, nàng hỏi:

“Huynh còn có tâm trạng thưởng ngoạn...”

“Thảo dược giúp ngươi dễ chịu hơn.” Vũ Phượng ngăn chặn lời của nàng. Giờ này rơi vào hoàn cảnh nào còn có tâm trạng thưởng ngoạn chứ?

Nàng im bặt, căn bản là trời tối nàng không nhìn thấy một thứ gì, một tay bịt mũi, một tay cầm thảo dược nắn nắn chính vì thế mà nàng không hề ngửi thấy mùi dược thảo. Mười năm học nghệ bây giờ trở thành hư danh. Nàng đưa lên mũi, mùi thảo dược nhẹ nhàng lan tỏa thật dễ chịu.

“Lan chi thảo, loại này rất quý nha huynh lấy ở đâu vậy?” Mắt nàng mở trừng trừng để nhìn Lan chi thảo nhưng có cố cũng vô ích ngoài một màu đen, loại thảo dược quý hiếm nàng chỉ nhìn thấy trong cuốn y thư mà thầy Minh vẽ lại.

“Loại thảo dược này thường mọc trên đỉnh Phong Tuyết, Lan chi thảo sống ở vùng thất thải vân mới thực trân quý, trên tay ngươi đang cầm chính là ta lấy ở thất thải vân hay còn gọi là thất thải đầm cư ngụ trên đỉnh Vân Vụ Tuyết.” Vũ Phượng nhàn nhạt giải thích.

“Oh... huynh có nhiều không?”

“Lan chi thảo, là thảo dược quý không dễ thấy, lấy được Lan chi thảo phải tiêu diệt được yêu dị thú trong thất thải đầm. Ta chỉ có hai nhánh, Lan chi thảo muốn có phải đợi đến ba nghìn năm sau mới nở hoa, hoa mỗi một lần nở ít nhất thì một nhánh còn nhiều nhất thì ba nhánh.”

“Ực!” Nàng rất khó khăn mới nuốt được nước miếng, ba nghìn năm sau, xương cốt cũng hóa thành bùn đất, đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần mà Lan chi thảo vẫn chưa chịu nở hoa. Le lưỡi, nàng lại hỏi:

“Huynh nói, ba nghìn năm mới nở, vậy huynh giải thích ra sao khi trong tay huynh có Lan chi thảo. Nói như vậy năm nay huynh đã hưởng thụ hơn ba nghìn mùa xuân?”

“Ta mới có mười bảy tuổi, là ta sinh thời gặp vận may vừa vặn Lan chi thảo nở hoa, điều này ta cũng phải cảm ơn Vương Á đã cho nhân đuổi giết, khi ta chạy tới Vân Vụ Tuyết để tránh địch nhân truy sát nên ta đã lao xuống thất thải đầm...”

Vũ Phượng dừng lại khi nghe thấy tiếng động từ xa vọng tới, Vũ Phượng đứng lặng yên để lắng nghe, phía trước có tiếng bước chân người đang đi tới. Bạt Long, trong đầu Vũ Phượng nghĩ tới cái tên họ Bạt, không nghĩ hắn đuổi tới thực mau.

“Có gì sao?” Nàng thấy Vũ Phượng đang nói đột nhiên im lặng nên hỏi.

“Bạt Long đuổi tới. Cũng đều tại ngươi.”

“Tại sao lại đổ lỗi tại ta chứ?” Nàng trừng đôi mắt to tròn đầy bất mãn.

“Chính mùi hương của ngươi không phải sao? Bạt Long thuộc gia tộc thuần yêu, hắn dựa vào mùi trong không khí để truy đuổi.” Vũ Phượng kiên nhẫn giải thích.

“Hắn là chó à, có thể đánh hơi nhanh như vậy?” Nàng lại nghĩ nếu hắn ở hiện đại thay mấy con chó của cảnh sát truy tìm tội phạm thì quá tốt, khi đó tội phạm sẽ bị quét sạch không còn một tên.

“Vũ Huynh... ta...” Nàng cảm thấy chỗ quỷ quái này thực kinh hãi, sau gáy nàng cảm thấy có cái gì đó đang lăm le muốn nuốt chửng lấy nàng.

“Suỵt...” Vũ Phượng ra hiệu, nắm lấy tay nàng chậm rãi đi về phía trước. Không thèm quan tâm cự mãng vừa le lưỡi muốn cạp lấy cái đầu của nàng nhưng lại cạp hụt vào không khí, cự mãng hờn dỗi, lại sột soạt uyển chuyển thân hình chậm rãi cẩn thận đi theo sau, lần này nhất quyết chộp đúng cái đầu của nàng, cự mãng thề như thế.

Vũ Phượng nhíu mày, trừng mắt với cự mãng, cự mãng không hờn cũng không giận nhìn Vũ Phượng, cự mãng thè lưỡi ra rồi lại thụt vào khiến nước miếng vung vãi, lớp lá cây bên cạnh dính nọc độc của cự mãng đều bị khô héo. Cự mãng lắc lắc cái đuôi với ý định đánh về phía Vũ Phượng, một tia sáng từ ngón tay Vũ Phượng bắn vào thân hình cự mãng, cự mãng giãy giụa mấy cái sau đó không cựa quậy.

Yêu ma, quỷ quái khi tu luyện biến thành hình người nhưng ở trên cơ thể họ vẫn mang theo hơi thở đặc trưng của giống loài, họ có thể che mắt được phàm nhân như không thể che mắt được đạo sĩ vì thế đạo sĩ là kẻ thù truyền kiếp của yêu ma.

Vũ Phượng lại khác vì trong cơ thể có huyết thống tộc nhân, khi hóa thân hơi thở cũng mang theo là của con người nhờ vậy mà cự mãng không hề nhận ra trên người Vũ Phượng còn có hơi thở của Chu tước.

Hừ! Một con tinh linh cự mãng mà cũng đòi tấn công Kim linh thánh hỏa Chu tước thực không biết tự lượng sức, đòi lấy chứng mà chọi đá thực ngu xuẩn.

Vũ Phượng ra tay nhanh gọn, chuẩn xác nên nàng không phát hiện ra. Nàng vẫn chịu khó mò mẫm đi theo bước chân của Vũ Phượng, trong đêm tối nàng không nhìn thấy gì, giống như một kẻ mù lòa đứng trong hầm tối. Dù vậy nàng vẫn có thể cảm nhận được tiếng động xung quanh bằng đôi tai.

“Vũ Phượng, ta cảm thấy có gì đó cứ đi theo sau ta vậy?” Nàng thực tình cảm thấy thế nha, giống như có một đôi mắt xanh lét đang nhìn nàng chằm chằm nhỏ đầy nước miếng.

“Chỉ là tiểu sài lang...” Vũ Phượng thuận miệng đáp. Đáp xong rồi mới thấy hối hận.

“A a a...”

Vũ Phượng không nói thì thôi, nói ra nàng sợ chết khiếp, số nàng thật sự rất nhọ, không biết nàng có thù oán gì với họ hàng nhà chó hay không mà lần nào gặp tên Bạt Long y như rằng gặp phải chó sói.

Vũ Phượng vội bịt miệng nàng lại, thấp giọng mắng: “Ngươi muốn chết.”

Tiếng hét lúc nãy làm kinh động một mảnh rừng, Bạt Long ở gần đấy nghe được bèn nương theo tiếng hét vừa rồi, trong khu rừng sài lang nhiều vô kể dù vậy sài lang cũng chẳng dám tấn công hắn ngược lại tự động thối lui.

Vũ Phượng nghe tiếng động trong gió, biết Bạt Long di chuyển theo hướng này, liền nhanh chóng dẫn nàng đi sang hướng khác.

A...

Nàng kêu lên khi một sợ dây kéo chân nàng lại, Vũ Phượng vung tay quát khẽ: “Muốn chết.”

Chỉ nghe tiếng “chóe” không biết sợi dây hay con vật gì buông chân nàng ra.

“Đó là cái gì vậy?” Nàng cất tiếng hỏi. Trong lòng cảm thấy bực bội không thôi vì chẳng nhìn thấy cái gì cứ một mảng đen xì xì trước mắt.

“Không có gì?” Vũ Phượng cũng không dám nói đó là nấm ăn thịt, nói ra sợ nàng kêu gầm trời như lúc nãy.

Chẳng hiểu vì sao nàng lại có sức hấp dẫn khiến loài thú tập trung nhằm vào nàng như vậy, động vật hay thực vật đối với Vũ Phượng chỉ cần cái búng tay bọn chúng sẽ chết hết vì thế thú dữ cảm nhận hơi thở cường đại của Vũ Phượng sẽ tự động lui. Nhưng nàng lại khác, con mồi béo bở ngon ngọt thế kia làm sao có thể bỏ qua dễ dàng.

Chính vì cảm thấy không nguy hiểm Vũ Phượng mới hạ xuống khu rừng rậm rạp nhưng ai ngờ bọn chúng lại quyến luyến nàng như thế.

Sột soạt... xệch xạc... sệt sệt... chi chi...

Dưới đất phủ một lớp lá dày tiếng động lục tục trong lớp lá ngoi lên, vừa ngoi lên khỏi lớp lá mục có một cái nón màu đen, trên nón có điểm trắng chớp chớp quay tròn.

Trong đêm tối Vũ Phượng có thể nhìn thấy rất nhiều nấm ăn thịt đang từ dưới lớp lá chui lên. Đôi mắt to tròn màu trắng ngự trên chóp nón đen đảo mòng mòng. Chóp nấm chỉ có ba màu, đen, trắng và màu đỏ. Màu trắng có hai chấm to nổi trên nền chóp nón màu đen nên gọi là mắt, màu đỏ bao quanh thân cây nấm, xung quanh cây nấm lan tỏa khói màu đen dày đặc. Bất kỳ con vật nào chạm phải luồng khí màu đen sẽ chết ngay lập tức nhưng đối với người có tu vi cao hơn sẽ không có việc gì. Lạ là nàng lại không hề bị ảnh hưởng luồng khí của bọn chúng.

Chi chi... chi...

Nấm phát ra tiếng kêu nghe như tiếng chuột cắn nhau, bọn chúng đang tranh nhau con mồi. Nàng dỏng tai lên nghe ngóng xong lại hỏi Vũ Phượng: “Chuột ở đâu chui ra nhiều thế kia? Ta thực ghét chúng nha, lũ khốn khiếp này.”

Nàng gọi nấm là chuột Vũ Phượng đang nghĩ không biết có nên giải thích cho nàng không nhỉ? Nhưng mặc kệ đi, để nàng nghĩ đó là con chuột biết đâu sẽ tốt hơn. Và chứng minh cho lối suy nghĩ của Vũ Phượng vừa rồi thật chính xác khi...

Một cây nấm di chuyển tới bên chân nàng kêu chi chi... nàng tưởng rằng đó là con chuột nên co chân sút mạnh như sút một trái bóng. Khổ thân “thằng nấm” bị lăn cái nón xuống đất chết không kịp ngáp. Vũ Phượng há hốc miệng, phải nói rằng loại nấm này khó đối phó nha, đầu chúng rất dai dẻo, đá nó, bẻ nó hay vặn xoắn tít lại với nhau thậm chí oanh tạc mà cái nón của nó vẫn trơ trơ ra, ấy thế mà nàng chỉ tùy hứng co chân cho một thằng lìa đời.

Nấm ăn thịt có đặc thù khi tập kích con mồi bằng cách độn thổ vì vậy mà chúng di chuyển rất nhanh ở trong lòng đất. Nhưng khi nhìn thấy một màn như vậy chúng trở nên sợ hãi căn bản là cái chân của nàng thật lợi hại, đá loạn xạ khiến chúng không kịp né. Một số ẩn nhanh xuống mặt đất, nhưng có một số vẫn không sợ chết chậm rãi thò đôi mắt trắng dã khỏi lớp lá mục, đảo mắt mòng mòng để quan sát kẻ biến thái đó. Phải biết rằng ở trong rừng rậm bọn chúng được mệnh danh là kẻ bất tử, cái danh bất tử hiện đã bị đổi thành loạn chân đá chết.

Nàng đã ghét cái gì thì ghét triệt để, thấy chúng kêu nhiều bèn nương theo tiếng kêu đá loạn, đá đá... đá và đá để phát tiết sự bực mình ở trong lòng. Mỗi khi nàng muốn phát tiết, ẩn sâu trong đáy lòng dường như có một cái gì đó muốn bộc phát nhưng lại bị ngăn chặn. Nó giống như một khối băng đang giam hãm nàng ở bên trong, nàng muốn phá tan khối băng để chui ra ngoài. Đá một hồi nàng thấy rất dễ chịu tiếng kêu cũng im bặt, nàng cất tiếng hỏi.

“Mấy con chuột kia đâu?”

“Bị ngươi dọa chúng chạy hết rồi, thực ra con chuột mà ngươi nói chính là nấm ăn thịt...” Vũ Phượng nhìn nơi vừa xảy ra trận hỗn chiến, đầu nấm rơi văng vãi trên nền lá mục nhìn thực thảm hại. Chắc bọn chúng không dám nhô lên khỏi lớp lá mục mà tấn công lần nữa.

“A...” Nàng liền nhảy phắt lên người Vũ Phượng, ôm lấy cổ: “Ta không muốn chết đâu, mau rời khỏi đây.”

“E là khó.” Một giọng nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc cất lên.

“Vì sao... í...” Nàng nhận ra giọng nói này, bèn sờ sờ người mà mình ôm cổ, thế nào lại là tên khó ưa tóc tím. Trời ơi, nàng định hướng sai bét, như thế nào lại ôm cổ hắn.

“Hi hi... đại hiệp ta lỡ ôm nhầm người.” Nàng buông cổ hắn toan nhảy xuống hắn giữ chặt.

“Muốn xuống, không dễ đâu, theo ta trở về Bạch Quốc.” Bạt Long túm chặt lấy nàng.

“Muốn đưa người đi trước tiên phải hỏi ta.” Trong lúc đang chú ý hiện trường Vũ Phượng không ý thức được Bạt Long đã tới gần. Hắn được mệnh danh tới vô ảnh đi vô tung thật không sai. Khi hắn xuất hiện quỷ cũng không hay mà thần cũng chẳng biết. Vũ Phượng vung tay đoạt lấy nàng nhưng Bạt Long né sang bên tránh được đòn công kích.

Nàng vẫn ôm cổ hắn, còn hắn vẫn giữ chặt lấy nàng.

“Ha ha... không nghĩ lại gặp thánh hỏa “Trư” tước ở đây, cũng tốt thứ ta thích nhất chính là lột sạch bộ lông trên người ngươi làm áo choàng.” Hắn cố ý gọi Chu tước thành “trư“.

Nghe hắn xúc phạm Vũ Phượng nàng thấy rất bất mãn, chỉ nàng mới có quyền chọc ghẹo Vũ Phượng. Chẳng biết do vô tình hay vô ý hắn ôm nàng vắt lên bờ vai rắn chắc của hắn, vừa vặn thuận tiện cho việc chửi bới. Nàng chu cái miệng kề sát vào tai hắn mắng lại:

“Ta lại được biết ngươi có thể ngửi thấy mùi yêu quái nhờ theo hướng gió, vậy ngươi cũng cùng họ hàng với loài chó, vì thế mà khi chó cái đang trong chu kỳ động đực ngươi liền lập tức xuất hiện.” Hừ! Ai bảo hắn dám chọc Vũ Phượng chứ, hắn có công phu mắng người nàng cũng có xem ai lợi hại hơn ai.

Trong lòng Vũ Phượng vui mừng nàng vì mình mà trả thù, lúc trước được thưởng thức tài ăn nói của nàng tuy có khó nghe nhưng vào lúc này Vũ Phượng lại cảm thấy vô cùng dễ nghe và rất xuôi tai.

“Muốn chết.” Một tay hắn đỡ đòn khi bị Vũ Phượng công kích còn tay kia vẫn ôm nàng, bị nàng nói như vậy hắn tức giận bóp mạnh vào vòng eo mập mạp tròn tròn của nàng thật mạnh. Sự tức giận hắn đều dồn xuống vòng eo mập mạp đáng thương của nàng.

“A... a... ngươi, đồ vô lại...” Nàng kêu la ầm ĩ.

“Ngươi im ngay.” Hắn bóp mạnh hơn để cảnh cáo.

“Ối... ối làng nước ơi, có tên dê xồm bóp mông tôi nè, bà con ơi...”

Vũ Phượng khóe môi giật giật rồi lại co quắp lại.

“Ngậm họng.” Hắn mặt đen, gân xanh nổi trước trán rõ rệt, nha đầu này vu khống một cách trắng trợn cũng may đang ở rừng rậm nếu ở chốn đông người hắn nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch nỗi oan. Hắn muốn bóp mạnh để cảnh cáo nhưng lại sợ.

“A...”

Bất ngờ hắn túm lấy gáy nàng sau đó tùy ý ném lên một cành cây gần đó. Vị trí nàng an tọa bị kẹt trong một nhánh cây, hắn ném người cũng rất chuẩn xác đi. Bây giờ hắn yên tâm đối phó với Vũ Phượng.

Vũ Phượng phi thân lên muốn đoạt lại người, hắn vung tay phóng ra một đường công kích để cản lại. Hai bóng dáng trong bóng tối chợt lóe lên, lúc hợp lại lúc tách ra, ánh sáng chớp nhoáng liên tục như tia chớp, ánh sáng chỉ chớp nhoáng rồi lại biến mất. Khi ánh sáng lóe lên nàng có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh nhưng rồi lại biến mất.

Oành...

Hai luồng kình lực va chạm vào nhau tạo thành tiếng nổ, tiếng nổ làm kinh động đến muông thú ở trong rừng, tất cả bọn chúng đều nháo nhác bỏ chạy rời xa chốn nguy hiểm.

Bị mắc ở cành cây, cành cây lắc lư như sắp gãy. Trong bóng tối nàng không nhìn thấy gì chỉ trừ những lúc hai người phát tán công lực tấn công lẫn nhau, ánh sáng lóe lên nàng mới nhìn thấy hai người bọn họ. Xung quanh lá cây rụng ào ào, cành cây lắc lư dữ dội, khuôn mặt nàng trở nên xanh mét. Nếu rơi từ trên cây xuống, không bị chột thì cũng thành què.

“Có thôi ngay không, ta sắp ngã chết rồi này, nếu chết ta không tha cho hai người các ngươi... a...”

Nàng kêu cũng vô ích, căn bản hai bên đang lên cơn “máu” đánh, dù vậy Vũ Phượng vẫn tìm cách để vọt lên đem nàng đi. Bạt Long dường như biết ý nên không để cho Vũ Phượng đạt được mục đích. Ta đoạt thì ngươi cướp lại, ngươi chặn thì ta lại đánh cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Vũ Phượng, ai bắt ta đi rồi này...” Nàng bị một bàn tay bịt lại miệng rồi ôm lấy nàng bay đi.

Đang đánh nhau hăng hái, cả hai đều dừng lại ngước nhìn lên cây.

Bạt Long nhìn thấy một vệt bóng trắng ôm lấy nàng bay vụt đi thì không khỏi gầm lên:

“Đồ hồ ly thúi, trả lại nhân cho ta.”

Bạt Long phi thân đuổi theo nhưng bị Vũ Phượng tấn công để cầm chân, Bạt Long tức giận, nôn nóng phóng ra lực đạo rất lớn về phía Vũ Phượng. Vũ Phượng hốt hoảng hóa thân thành bản thể vụt né nhưng vẫn bị kình phong mạnh mẽ làm cho bị thương. Bạt Long không thèm đếm xỉa tới Vũ Phượng nhanh chóng đuổi theo hướng Bạch Hồ Ca mang nàng đi.

Hắn thực không biết nàng rốt cuộc là người như thế nào ngay cả Hắc Khiết cũng muốn bắt, nay lại có cả con hồ ly đáng ghét kia còn có cả tên tiểu tử họ “Trư” kia nữa. Nhiệm vụ này đối với hắn thực khó a, hắn chưa bao giờ làm việc gì thất bại. Một nhân loại cỏn con hai lần bắt đều bị hụt. Hừ... hắn vừa truy đuổi vừa gầm gừ giống như chó bắt bọ không thành.

Bắt được con hồ ly, hắn thề lột da lấy bộ lông về làm khăn quàng cổ, đang yên đang lành thì con hồ ly thúi nhảy ra phá đám. Nếu sư phụ có trách phạt hắn sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu con hồ ly.

Tìm nàng thì dễ thôi, nương theo chiều gió để ngửi mùi hương, chỉ dựa theo mùi hương có thể tìm được nàng. Mùi hương... mặt hắn lại đen thui khi nghĩ tới lời nàng nói, đúng là mũi của hắn có thể ngửi thấy mùi trong vòng ba trăm dặm nhưng mà lại bị nàng ví von như mũi chó thì thực khó chịu. Nhưng mà nàng cũng không hề nói sai nha, chu kỳ của yêu ma khi động tình mùi vị đó mới kích thích, cũng tương tự phàm nhân khi gần tới chu kỳ mỗi tháng. Nghĩ lại nàng cũng đâu có oan uổng hắn, nhưng hắn thực bực không hiểu sao lại bực như thế.

Đuổi theo một chặng đường dài không thấy bóng dáng của hai người họ, hắn đáp xuống một ngọn núi gần đấy.

Trong đêm tối một bóng người cao ngất đứng trên đỉnh núi, tà áo lay phật phật trong gió hắn đứng im như tượng chỉ có đôi mắt xuyên qua bóng tối nhìn chằm chằm về hướng Vân Đảo Sơn.

Hắn nhíu mày suy nghĩ, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện cây châm màu đỏ, trong bóng tối cây châm phát ra ánh sáng thật mê hoặc giống hệt một mỹ nhân. Hắn nghiến răng kèn kẹt nói với cây châm:

“Tạm thời tha cho chủ nhân của ngươi, đợi ta giải quyết xong chuyện của ta, ta nhất định tới lôi cổ về cho sư phụ.” Hắn nhìn về hướng Vân Đảo Sơn một lần nữa rồi rời đi.

Hắn không đuổi theo tới Vân Đảo Sơn là vì bị dị ứng với loài thảo cỏ ở Vân Đảo Sơn. Hắn cũng từng tới đó một lần trong lúc đuổi theo tên họ Bạch kết quả liền bị dị ứng ngứa đến nỗi hắn phát điên, sư phụ phải đi khắp nơi gom góp đủ tiên dược quý hiếm, hắn điều trị mất một năm mới khỏi. Hiện tại, âu cũng là lúc tên họ Bạch kia thay da đổi thịt, hắn trốn ở đây không ai biết nhưng hắn lại biết. Mà thảo cỏ ở Vân Đảo Sơn do tên hồ ly trồng chứ còn có ai rảnh hơi như hắn, nơi tiên cảnh đẹp như vậy đều bị hắn chiếm lấy.

Thời gian hắn lột xác cũng kéo dài ba đến bốn năm đủ cho hắn lo xong mọi việc lúc đó hắn quay lại đây vẫn chưa muộn.