Tuyệt Sắc Phong Lưu

Tuyệt Sắc Phong Lưu - Chương 32: Thật ra Tô Uyển vô tội




Editor: Mai Tuyết Vân



Nói là làm nhiệm vụ đặc biệt cũng cách đây một vài ngày rồi. Ngày đó mặc dù có được sự giúp đỡ của mọi người, còn nói Tâm Nghi và cô đã làm xong nhiệm vụ từ lâu. Thực ra, hai người các cô để ý người khác, cũng bởi vì nguyên cớ do cô. . . . . . Cô không muốn suy nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Hành vi bị trừng phạt nghiêm khắc, cô cũng không phải lên tuyệt sắc cửu thiên, có lẽ chỉ là tạm thời, nhưng mà cho dù là tạm thời cũng tốt, ít nhất để cô được yên tĩnh một chút.



Mấy ngày nay, bởi vì ngày nghỉ còn chưa kết thúc, ở túc xá không chơi game cũng không có chuyện gì để làm, vì vậy Tô Uyển thường hay chạy đến phòng làm việc của Tiêu Sắt Lang, quấy rầy công việc của sư phụ cô, cộng thêm việc ăn chực chút cơm, cuộc sống của tiểu sinh cũng coi như dễ chịu. Từ sau lần đó, cô hoàn toàn không liên lạc với hai người Mục Úc và Trình Kiền, cũng vì đang trong thời gian nghỉ, không lên mạng, không có số điện thoại liên lạc thì vốn không thể tìm được cô.



Diệp Hiểu Vũ thỉnh thoảng sẽ gởi vài tin nhắn trả lời Mục Úc, do đôi khi anh sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của Tô Uyển. Còn về phần Trình Kiền bên kia, Diệp Hiểu Vũ nghĩ cũng không muốn, phải đi kể ra. Chỉ là một trò chơi cần gì phải nghiêm túc như vậy, không để ý đến hợp tác tập thể. Mặc dù Tô Uyển chính là nguyên nhân, nhưng dù sao cũng là do anh bắt đầu khơi mào trước. Hơn nữa chỗ quan trọng nhất là: Tô Uyển vẫn còn là một cô bé, anh đã là người lớn còn đi giận dỗi với một cô bé làm gì? Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Vũ càng không thích Trình Kiền, cũng không ủng hộ Tô Uyển cùng với anh ta nữa.



Ngược lại cô gái nhỏ Tô Uyển này ngoài mặt lại mang bộ dạng không sao cả, nhưng Hiểu Hiểu quen biết cô đã nhiều năm cũng biết, Diệp Hiểu Vũ biết, dưới vẻ bề ngoài không sao cả kia, một trái tim cần có bao nhiêu mạnh mẽ. Mặc dù nhìn Tô Uyển tiếp tục như vậy cô sẽ rất lo lắng, nhưng cô cũng hiểu được, nói nhiều cũng vô ích. Hiện tại cô gái nhỏ này cần được an ủi, mà hai người trong cuộc kia đều không thích hợp; vốn phu quân thần y của cô không có ở đây; thế này xem ra chỉ còn “Tình yêu thừa lại” sư phụ của Tô Uyển.



"Hôm nay ăn cái gì?" Tô Uyển nhàm chán đến chết nằm sấp trên bàn làm việc của Sở Phong Hàn, lười biếng hỏi một câu như vậy.



"Cà ri. . . . . ‘’ lời này Tiêu Sắt còn chưa nói hết, đã bị Tô Uyển ngang ngược ngắt lời.



"Cà ri em gái anh ~ ngàyn nào cũng đều là cà ri, anh xem em ăn mãi sắp thành cà ri rồi!" Làm cái gì gời, coi như có ăn là được, cũng không thể suốt ngày làm cà ri cho cô được!



"Được rồi, hôm nay anh làm cho em cá dấm đường được không? Về phần vấn đề món cà ri. . . . . . Anh muốn nói, nó không phải là em gái của anh?" Vừa mới dứt lời, đã bị Tô Uyển quay đầu trừng mắt liếc một cái, "Em đi nấu cơm, anh cứ từ từ chơi. . . . . ."



Tô Uyển liếc nhìn bàn chân bôi dầu của Sở Phong Hàn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Ở chung với anh ấy thời gian qua , thật đúng là thú vị mà ~ nghĩ như vậy, Tô Uyển quay đầu, tiếp tục nhìn sư phụ cô đang chơi trò chơi trên máy vi tính —— không dám lên tuyệt sắc cửu thiên ....





Cùng lúc đó, Mục Úc ở đây cũng đang tiến hành kế hoạch của mình.



"Úc, người ta đã chia tay với Lãng, rốt cục cũng bỏ cái tên đàn ông huênh hoang khoác lác ấy lại đằng sau rồi ! Bây giờ có thể rồi hả?" Ở bên trong giọng nói của Nghê Thường, xen lẫn sự hưng phấn, kích động, nhưng cũng có một tia ưu thương nhàn nhạt . Bởi vì, nghĩ lại trước kia lúc ở cùng một chỗ với Đồng Lãng.



Vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.




Nhưng mà không còn cách nào khác, cô có một người mẹ luôn luôn nói với cô rằng: "Con gái à~ con nhìn xem, mẹ sinh con ra có sắc có hương, chính là vì có thể gả con cho người có tiền. Như vậy, tâm huyết cả đời của mẹ cũng xem như không uổng phí công sức! Con không thể phụ lòng mẹ nuôi con lớn khôn như vậy được " Đúng vậy, bởi vì năm đó ba của cô không có nhiều tiền, mẹ của cô mới ly hôn với ông ấy. Cho nên từ nhỏ mẹ của cô đã lấy việc gả cho người có tiền có thế làm mục tiêu sống của cô. Cái điều mà bà gọi là “Quang tông diệu tổ.”*.



* Quang tông diệu tổ : làm rạng danh tổ tông



Nghĩ rằng nhiều năm như vậy cô cũng mưa dầm thấm đất rồi, thời gian trước khi, tìm được lãng cũng coi như là mong muốn thực tâm của cô. Lãng đối xử với cô rất tốt, hơn nữa cô đối với anh ấy cũng là dùng tình cảm chân thật. Nhưng mà, mỗi khi cô về nhà nói chuyện với mẹ mình về Lãng, không biết do mẹ cô yêu cầu quá cao hay Lãng thật sự không phù hợp với cô,tóm lại mẹ của cô liên tục phản đối.



Bản thân cô đối với mẫu đàn ông như Mục Úc cũng không có quá nhiều ý kiến, dù sao thì người ưu tú, hoàn hảo cũng so sánh với cô được sao? Hơn nữa, người ta có quyền có thế, tại sao lại tìm người có hoàn cảnh gia đình bậc trung như cô thế này? Trước đây lần đầu tiên cô nhắc đến Mục Úc với mẹ, mẹ cô giống như người không ăn thịt nhiều ngày nhìn thấy một con gà, đôi mắt sáng hết cả lên. Cho nên, nói cái gì cũng phải ép cô bắt lấy Mục Úc. Mặc dù mới có chút không cam lòng, nhưng mà, làm một người mẹ, một mình nuôi dưỡng cô lớn lên cũng không hề dễ dàng, vì thế mà lần này, cô muốn bỏ đi tình cảm của chính mình, vì mẹ cô thử sức một lần.



Nhưng mà, cô vốn không biết rằng, Mục Úc làm như vậy, hoàn toàn là vì một kế hoạch, kế hoạch vì một người con gái khác! Cho nên, hiện tại cô vẫn cho rằng vì cô có thể thỏa mãn nhưng điều kiện mà Mục Úc đề ra



"Ừ."




"Bây giờ em chính là bạn gái của anh rồi sao ?" Lúc này, trong lòng Nghê Thường mang theo một chút vui mừng, một chút kích động, nhưng mà, lại có một cảm giác đau xót nồng đậm mà chính cô cũng không thể nói rõ.



"Ừ." Vẫn một chữ như cũ không mang chút tình cảm nào."Không cần tìm anh, có thời gian anh sẽ liên lạc em." Giống như nhớ ra cái gì đó, Mục Úc bổ sung thêm một câu sau đó rời khỏi quán cà phê hai người đang ngồi.



"Đã mấy ngày cô ấy không xuất hiện rồi?" Ngữ khí báo đạo, giọng nói rõ ràng này tất nhiên phải là Trình Kiền thiếu gia rồi. Mà cô ấy trong lời của hắn, tất nhiên đã rất lâu rồi không lên trò chơi, Tô Uyển đang trốn tránh mọi người rất lâu rồi.



"Hồi thiếu gia, đã một tuần rồi."



"Thật sự không biết cô ấy làm sao vậy, người bị gào thét chính là ta! Tại sao cô ấy lại giống như tức giận rồi trốn đi? " Bộ dạng của hắn như đang làm bầm, Mục Úc nhỏ giọng nói, sau đó hắn lại ra một mệnh lệnh cho thuộc hạ: “Đi thăm dò kiểm tra xem, xem thử mấy ngày nay cô ấy đang làm gì.”



"Chuyện này..." Giọng nói có chút chần chờ, dù sao đi điều tra sự tình của người khác không tốt lắm đâu? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của thiếu gia lúc này, hắn chỉ có được trả lời: “Đi làm ngay”




"Sao? Anh đặc biệt nói lại cho lão nương nghe!" Giong nói bá đạo này, ngoại trừ Diệp Hiểu Vũ ra, thật sự không thể nghĩ ra người thứ hai.



"Đại đại..."



"Tôi không phải đại đại của anh, anh vuốt thẳng đầu lưỡi rồi hãy nói!" Giong nói vẫn như cũ.




"Đại... Tiểu thư! Tôi vừa rồi nói, có... Có người điều tra cô!"



"Mẹ kiếp, Mary cách vách! Ai vậy hả? Chẳng lẽ lại có người muốn tới giết tôi rồi sao ? Không thể nào..." Dừng một chút, rồi nói với thủ hạ: "Làm sao anh phát hiện ra?" Diệp Hiểu Vũ không hổ danh là đại tiểu thư tiếp nhận gia nghiệp từ bé, sự phán đoán cùng với tư duy lo-gich đều vô cùng tốt. Việc này xem ra còn có chỗ kỳ quái, cô nhất định phải tìm hiểu dò xét một lần mới được.



"Ta thấy vài ngày nay có mấy người, ngồi ở nhà trọ gần kề nhà của cô, còn lấy cả ống nhòm ra. ...." Còn chưa nói xong đã bị Diệp Hiểu Vũ liếc mắt trừng một cái, chỉ có thể tiếp tục tự thuật: "Không sai, sau đó bất luận là cô hay bạn của cô... toàn bộ hành động đều bị ghi chép lại!"



Diệp Hiểu Vũ nghe lời thủ hạ báo cáo, không nói lời nào, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện: Những người này có khả năng chỉ biết là muốn điều tra người kia tại phòng này, hoặc là một trong hai người, nhưng lại không biết cụ thể là người nào. Cô suy nghĩ, người nào phái người đến điều tra mà lại không nói rõ ràng ? Chỉ có một loại khả năng, đó chính là những người này không phải được mời đến làm thuê, mà là thủ hạ nhà ai đó.



Đoán chừng người kia cũng không phải tìm cô, dù sao nếu là người trong nghề có người nào không biết Diệp Hiểu Vũ cô sao? Như vậy xem ra, chỉ có thể tìm Tô Uyển rồi. Ngẫm lại những người xung quanh cô gái nhỏ này, có thể có năng lực, cộng thêm có hứng thú đối với cô ấy, thì chỉ có bốn gã đàn ông mà thôi?



Đầu tiên, phu quân thần y không có ở bên cạnh cô, là có khả năng nhất, nhưng trước đây hắn cũng không có làm như vậy, xem ra không có khả năng là hắn. Tên Tiêu Sắt Lang kia à? Hình như mỗi ngày đều giúp đỡ To Uyển, còn phải điều tra? Thằng nhãi này có bệnh đặc biệt sao? Chuyện này ... người tên Mục Úc này, có năng lực, cũng có sự hứng thú, đúng là trên cơ bản hắn đều hỏi thăm tin tức của To Uyển qua cô, cho nên nói hắn lén lút điều tra, không có khả năng này. Còn phải nói, hai nhà Diệp Mục là bạn làm ăn buôn bán, thủ hạn của hắn làm sao không hiết đại tiểu thư Diệp Hiểu Vũ chứ?



Như vậy xem ra cũng chỉ có tên Trình Kiền kia thôi! Tô Uyển, cẩn thận một chút đi!



"Tổng giám đốc Mục, có điện thoại của anh, đối phương nói là vô cùng khẩn cấp." Bộ dạng của người thư ký, đầu nghĩ đến nguy có bị "Tiêu diệt" chạy tới phòng họp. Cô to gan lớn mật như vậy là vì trong điện thoại người kia nói, có vấn đề gì cô không cán đáng nổi.