Tuyệt Sắc Nữ Thần

Chương 6: Quán Bar




* Đây là chương kỷ niệm 27 like nhé, thanks anh em đã ủng hộ!

Ngày hôm sau,

Trần Phong tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, việc đầu tiên hắn làm là bật chiếc tivi lên, nằm dài trên ghế sô pha cập nhật tin tức.

- “ Thông báo: Đêm hôm qua tại quán karaoke Tây Thiên thuộc phố X đường X tỉnh Hà Nội đã xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân là Nguyễn Tôn Chỉ, một đại ca xã hội đen, nguyên nhân tử vong là do súng bắn. Cùng lúc đó tại Võ quán XY, phát hiện hai nạn nhân cũng do súng bắn, hiện tại cơ quan Điều tra đặc biệt đang phối hợp với cơ quan địa phương tìm rõ hung thủ!”

- “ Và sau đây là hình ảnh hiếm có của nghi phạm do CCTV gần quán karaoke thu lại, nghi phạm là một nam thanh niên tuổi khoảng 26, cao hơn một mét tám ….”

Trần Phong giật mình, quả thực lần này hắn có sơ suất rồi, giết người còn để lại hình ảnh nữa cơ chứ, may là ban đêm không thấy rõ khuôn mặt, nếu không hắn gặp rắc rối lớn luôn rồi.

Đồng hồ đã điểm 7 giờ 15, hắn lấy ngay vài quyển vở liền chạy ngay đến lớp học. Lại là căn phòng nhỏ ấy, hắn ung dung bước vào, ngồi ngay bên cạnh Thanh Như, Thanh Như thấy hắn liền xoay đầu sang hỏi:

- “ Ngươi hôm qua đi đâu vậy?”

- “ À! Ta đi học cùng bạn gái!”

- “ Ngươi có bạn gái rồi?”

Thanh Như hoảng hốt sau khi nghe thấy lời hắn nói. Trần Phong liền dùng ngón trỏ khẽ chạm vào một bên má của nàng:

- “ Chính là em đấy! Ngốc ạ!”

Thanh Như thấy mình bị lừa, mặt đỏ bừng bừng tức tốc chạy ra ngoài. Giáo sư đang giảng bài liền bị tiếng động làm chú ý, quay người lại thì thấy Trần Phong liền chạy theo sau.

Trần Phong chạy ngay sau Thanh Như, nắm chặt lấy cổ tay của cô, thật không ngờ cô này tự ái kinh nha. Thanh Như cựa quậy một lát, nhưng tay hắn lại không có ý buông ra. Trần Phong đang ngắm nhìn thân thể của Thanh Như xinh đẹp, liền thấy tên Nguyễn Kim đang ở cuối hành lang nhìn chằm chằm vào hắn. Trần Phong cười khẩy, tên nhóc này ngứa mắt rồi har, xem ta đây nè con.

Suy nghĩ vừa dứt, Trần Phong liền kéo Thanh Như lại ôm thẳng vào lòng, Nguyễn Kim tức đến ói máu liền chạy đi ra chỗ khác, miệng còn lẩm bẩm:

- “ Chờ anh tao về, tao cho thằng mập thông nát ass mày, thằng trai bao!”

Thanh Như trong lòng Trần Phong có chút ngượng ngùng, bất giác nói lên:

- “ Đau!”

Nhận thấy bàn tay mình đang nắm tay nàng có dùng chút lực liền thả tay nàng ra, Thanh Như cũng tức tốc chạy vào phòng vệ sinh nữ. Trần Phong ngơ ngác ở lại, tiếng kêu của cô nàng lúc này lọt vào tai hắn đã biến thành một từ “ bậy bạ” hoàn hảo.

Nỗi đau này làm sao so được với nỗi đau sung sướng đó cơ chứ, khặc khặc.

Hắn khẽ cười dâm tà rồi lại phóng thẳng vào lớp.

Thanh Như ngồi bệt trong một phòng vệ sinh nữ, ôm lấy một bên ngực, đỏ mặt:

- “ Sao lại thế này, sao nó lại đập nhanh đến thế này, chẳng lẽ ta …!”

Cả một tiết học, Thanh Như không trở lại phòng học khiến lòng hắn có chút như lửa đốt. Trần Phong nhớ lại khuôn mặt khi ngượng ngùng của nàng khi hắn ôm nàng, cô nàng này a, mẫn cảm với tiếp xúc thân thể, khó à nha.

Trần Phong lại bước ra khỏi cổng trường, dạo bước trên phố đi bộ. Lượn ngay vào một quán rượu ven đường, gọi ngay một chai rượu Vodka nhâm nhi. Ngay lập tức một nam thanh niên bước tới quàng cổ hắn, khẽ cười:

- “ Thiếu niên! Có hứng uống với ta một chén không?”

Trần Phong im lặng không lên tiếng, khẽ liếc sang thanh niên bên cạnh. Một thanh niên mặc bộ comple màu xám, khuôn mặt điển trai, nhìn giống mấy thằng rich kid.

Tên thanh niên lại cầm ly vodka đưa trước mắt hắn, Trần Phong khẽ nói:

- “ Ta đến làm nhiệm vụ!”

Tên thanh niên sửng sốt nhưng rồi cũng khẽ cười:

- “ Đi theo ta!”

Trần Phong hắn vào quán bar này không phải là vô tình mà là cố tính, sau khi giết Lý Hân hắn liền lấy được địa chỉ này và biết đến đây là một ổ nhiệm vụ cho sát thủ.

Thanh niên mặc comple màu xám dắt hắn vào một căn phòng nhỏ của bartender, lấy một chai vang Chateau Margaux năm 1787, một chiếc cửa lập tức được mở ra.

Thanh niên comple xám khẽ nói:

- “ Ta chưa từng thấy ngươi trước đây! Ngươi là người mới à?”

Trần Phong khẽ gật đầu, sau đó đi theo tên thanh niên kia bước vào căn phòng. Căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, giữa căn phòng có một chiếc bàn tròn. Tên thanh niên ẩn mình vào bóng tối nhưng Trần Phong vẫn thấy được sự hiện diện của hắn. Trần Phong ngồi vào bàn, lấy chiếc máy tính bảng trên bàn lên xem, xuất hiện một bảng dài gồm một nghìn cái tên, trong đó tên Lý Hân đứng thứ 967. Tên thanh niên lại bước ra cầm theo một ly rược cùng vài xập giấy:

- “ Đó là STB, một danh sách gồm một nghìn sát thủ đẫ đạt được nhiều thành tích đáng nể và cũng là mong ước của vô số sát thủ! Thôi được rồi, nếu ngươi là người mới thì đây là vài nhiệm vụ cho ngươi! Nhiệm vụ cấp D thôi!”

Trần Phong băng lãnh nói:

- “ Tên Lý Hân đáng giá bao nhiêu tiền?”

- “ Hả?”

- “ Ta nói giết tên Lý Hân thì được bao nhiêu tiền?”