Bách Lâm, lướt qua trên những con đường phồn hoa, ở hoa viên thật lớn bên phải phía bắc quảng trường là một mảnh sáng rực.
Đêm đen đem ánh sáng hung hăng khóa vào địa ngục, ánh trăng thản nhiên cùng bóng đèn phía xa xa chiếu sáng cả phía bắc của quảng trường,hơn mười chiếc ô tô hiệu Ferrari đang đứng,phía trước những chiếc Ferrari là những người đàn ông mang tây trang, thân hình cao lớn,khuôn mặt lãnh khốc, trong tay cầm những khẩu súng AK-47,tản ra từng trận hàn khí.
Mà đứng trước bọn họ là một cô gái mặc áo choàng trắng, gió lạnh thổi tung làn tóc của côkhuôn mặt tuyệt mĩ của cô gái nổi lên từng tia cười khinh miệt, bên trong đôi mắt đen như mực nổi lên từng trận sát khí.
Người đàn ông đứng phía sau cô lộ ra từng trận cung kính cùng ngưỡng mộ. Đứng bên cạnh cô là một người con trai mang kính râm hắn chính là Bắc Lăng Thần, hắn nhìn cô với đôi mắt ôn nhu cùng dịu dàng. Hắn là lão đại trên danh nghĩa của lính đánh thuê Cách Trí, nhưng không một ai biết lão đại thật sự của Cách Trí chính là cô gái tuyệt mĩ đứng trước hắn.
Ở phía đối diện cô một chiếc máy bay hiệu B777-300 đang chậm rãi hạ xuống, bên trong hơn mười nam nữ bước ra, bọn họ đều là những gián điệp giỏi nhất bí mật hoạt động tại các quốc gia của Châu Âu.
Hơn mười người vừa thấy Bắc Lăng Thần lập tức cung kính cúi người:“Lão đại“.
Bắc Lăng Thần mặt không chút thay đổi, cô gái đứng bên cạnh hắn nở nụ cười lạnh bước đi lên phía trước, cô chính là Mộ Dung Cách Y năm nay hai mươi mốt tuổi cũng là lịch sử trẻ tuổi nhất tổng giám đốc cơ quan tình báo của Trung Quốc và lão đại của đệ nhất lính đánh thuê Cách Trí.
Thân thế của nàng vô cùng bí ẩn, trên thế giới không một người nào biết tổng giám đốc cơ quan tình báo Trung Quốc và lão đại của Cách Trí lại là một cô gái trẻ và tuyệt mĩ như vậy, cho tới nay mọi việc đều do trợ thủ đắc lực của cô Bắc Lăng Thần ra mặt thay thế cô.
Mộ Dung Cách Y bước tới trước mặt đệ nhất gián điệp Giang Vũ Tầm thì ngừng lại, khóe miệng hoi cong lên:“Tìm được Lăng Hữu Trạch sao?”
Giang Vũ Tầm đôi mắt lạnh lùng, nhìn cũng chưa nhìn Mộ Dung Cách Y, Hoa Thanh Uyên mặc chiếc áo màu lam đứng phía sau Giang Vũ Tầm nhanh chóng kêu lên:“Ngươi có thân phận gì? Tính là cái gì? Ngươi có tư cách hỏi đệ nhất gián điệp Vũ Tầm ca của chúng ta sao?”
Cô vừa nói vừa nhìn Bắc Lăng Thần, tỏ vẻ chỉ có Bắc Lăng Thần mới có tư cách này.
Lời nói vừa xong, người đàn ông mặc tây trang trên tay cầm khẩu súng AK-47 bắn một phát xuyên qua kẻ hở của Giang Vũ Tầm và Mộ Dung Cách Y. Viên đạn bay trong không khí vang lên từng tiếng tê tê bay thẳng tới đỉnh đầu của Hoa Thanh Uyên.
Chung quanh một mảnh lạnh lùng mọi người cùng hút từng trận khí lạnh, hơn mười người gián điệp đều trợn mắt há hốc mồm,nàng,nàng đến tột cùng là có thân phận gì? Hoa Thanh Uyên chỉ nói một câu thiếu tôn trọng thì đã mang đến họa sát thân? Cô gái này cũng quá biến thái đi?
Mộ Dung Cách Y mặt không đổi sắc, như mọi việc đều không hề diễn ra, trên mặt luôn treo nụ cười trào phúng. Giang Vũ Tầm không hề nghĩ tới mọi việc sẽ diễn ra như thế hung hăng lui về phía sau mấy bước:“Thanh Uyên--”