Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 6: Mơ màng như người say




Cô nằm trên chiếc giường lò xo khôngmấy thoải mái của anh, ngắm nhìn gương mặt anh đắm chìm trong dục vọng. Anhnhắm mắt, môi hơi hé, dường như đang ở một nơi rất đẹp.

Sau khi tan làm, mọingười hẹn nhau ăn đêm ở quánngoài trời. CoCo mang theo bạn trai chơi đàn guitar, tên Mark, đẹp trailạnh lùng, Phongmang theo người bạn gái Mai Mai từ quêralàm việc, Như Phi cùng Trì Mạch đương nhiên là một đôi,duy có Vị Hi đimột mình, nhưng cũng rất vui vẻ, tự tại.

Bảy người chiếm tám chiếc ghế.

Cả đám người bọn họ tụ họp với nhau luônrất ầm ĩ, đến chủquán quầy ăn nhỏ cũng sợ bọn họ, nhưnghôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Cho tới khi Phong nâng cốc rượu, nói vớichiếc ghế trống: “Mời Tiểu Văn”.

Mọi người lần lượt nâng cốc, sau đó đổ toàn bộbia trongcốc xuống đất.

Phụ nữ khu đèn đỏ, thân nhưbèo tấm, mạng như giun dế. Cho dù sinhmệnh trôi đi như nước, nhưng mỗi ngày bi kịchđều đang được công diễn, cuộc sống vẫn phải tiếptục.

Mọi người dườngnhư nhẹ nhõm hơn, trò chuyện với nhau, mỗingười một câu. Hôm nay Vị Hi hơi trầm mặc, Như Phivẫn sôi nổi như thường, khiêu chiến với Mark, quyết chí chuốcsay tên đẹp trai hoang dã này.

CoCo lại vui vẻ đứng bên xemkịch, dứt khoát không giúp ai, thờiđại này, trọng sắc khinh bạn hay trọng bạn khinh sắc đều khiến người ta khinhbỉ như nhau.

Cặp đôi của cậu Phong chỉ lo chụmđầu nói chuyện, giống như hai con chuột nhỏ yêunhau thắm thiết. Trì Mạch vẫn luôn ít nói trong nhữngcuộc tụ họp kiểu này, khi có người kểtruyện cười nhạt nhẽo, anhcùng phối hợp cười cười.

Ti vi đang phát chương trình tin giải trí linhtinh, Vị Hi vừalơ đễnh xem vừa bóc vỏ tôm không còn tươi.

Đột nhiên, một gương mặt thu hút ánh nhìn của cô.

Tin tức đang chiếu cảnh bán đấu giá từ thiện gươngmặtNguyễn Thiệu Nam lướtqua. Tiếp theo ống kính chiếu vào một sợi dây chuyền kim cương đặt trong tấmchụp thủy tinh, còn quay đặc tả mặt dây chuyền có tạo hình độc đáo đó.

Vị Hi dụimắt, cuối cùng khẳng định, côkhông nhìn lầm,chính là sợi dây mình đeo trên cổ.

“Tâm điểm lớn nhất của hội đấu giá từ thiệnnăm nay, không gì vượt qua sợi dây chuyền kim cương được mệnh danh “Chìa khóahi vọng”. Viên kim cương chủ đạo màu xanh nặng bảy phẩy tám cara, tươngtruyền là vật đính ước của hoàng hậu Maria cuối triều Ý và người yêu bà. Khôngchỉ kĩthuật tinh xảo, mà giá trị lịch sửcũng vô cùng lớn...”.

Báo cáo của phóng viên giải trí đặcbiệt sinh động, thu hút sự chú ý của phầnlớn thực khách.

Sau đó, Vị Hi thấyngười chủ trì buổi đấu giá và Nguyễn Thiệu Nam bắttay, Uông Đông Dương bên cạnh nhận lấy mónhàng đấu giá quý báu đó, vô số ánh đènliên tiếp lóe lên.

Tiếp theo là cảnh Nguyễn Thiệu Nam bị vâytrong đám phóng viên cuồng nhiệt, rời đidưới sự bảo vệ của nhân viên. Những quý ông nổitiếng khác đều bị gạt sang một bên, cảnhtượngnhư vậy thật sự hiểm thấy.

Điều này cùng khó trách, anh lànhân vật thường xuyên được bàn tán của thành phố này,nhưng hiếm khi lộ diện trước giới truyềnthông, đám paparazzi đương nhiêntúm chặt, chết cùng không tha.

Nữ phóng viên giải trí xinhđẹp cầm micro, vô cùng cảm khái nói, “Mọingười đều đã thấy, Nguyễn Thiệu Nam - chủtịch tập đoàn Dịch Thiên sau khi đấu giá vật báu với giá ưu thếtuyệt đối đã từ chốinhận phỏng vấn của giới truyền thông, vội vãrời đi, không thể khôngnói rằng đây là một điều đáng tiếc. Nhưng hành động của anh Nguyễn, mọi ngườiđều rõ như ban ngày. Tập đoàn Dịch Thiên mấy năm gần đây luôntích cực tham gia các hoạt động từ thiện…”.

Những lời khen ngợi sau đó, Vị Hi đãkhông còn tâm tư lắng nghe tiếp. Cô vô thức sờ lên cổ mình, tronglòng hoảng loạn bất an.

“Thật đúng là người giàu có”. CoCo ngồicạnh ngưỡng mộ lắc đầu. “Tiêu nhiều tiền đến thế chỉ để mua sợidây chuyền, đủ để chúng ta ăn cảđời”.

Sau đó, cô sờ sợi dâyđeo trên cổ Vị Hi, cóphần tò mò hỏi: “Vị Hi, cậu muasợi dây giả này ở đâu?Rất giống”.

Vị Hi thuận tay chỉ gócđường, “Ngô Kí, haimươi tệ là có thể mua được một sợi”.

Như Phi vừa uống ngụm rượu liềnphun ra, đập tay xuống bàn cười ngặt nghẽo, đâythực là truyện cười nhạt nhẽo nhất trong năm.

Vị Hi tức giận trừng mắt vớicô, đáng tiếc cô không nhìnthấy.

“Ôi, tôi nghe nói Nguyễn Thiệu Nam bắt đầutấn công toàndiện tập đoàn Thái Hoàng, khôngbiết có tin tức nội tình gìkhông?”.

Giọng nói truyền đến từ bàn bêncạnh. Vị Hi quay mặt sang, thấyhai người đàn ông dáng vẻ lãnhđạo đang nói chuyện.

Sao tất cả mọi người đều bàn luận về anh ta? Vị Hi mệtmỏinghĩ.

“Tôi chẳng qua chỉ là nhânviên quèn ở tậpđoàn Dịch Thiên, sao có thể biết việc của cấp trênchứ? Nhưng mọi người đều nói, lần này Thái Hoàng sợrằng lành ít dữ nhiều”.

“Không phải chứ, Lục Tử Tục là con hồ li già,rung chuyển trời đất bao năm như vậy, có thể dễ dàng bịxơi mất như thế ư?”

“Đáng tiếc, lần này ông tagặp phải một con sư tử, còn là con sư tử ăn thịthồ li. Anh quên “vụ thu mua Hoa Thịnh” lầntrước sục sôi thế nào à? Thịnh Liên Thanhđủ cáo già chứ, cuối cùng thế nào? Bị NguyễnThiệu Nam ép tớimức nhảy lầu. Còn “vụ thu mua Hưng Nghiệp”, tài sản của nhà họ Li hùng hậu làthế, nhưng khuynh gia bại sản cũng không thể giữ đượccông ty. Còn có...”.

Nội dung cuộc trò chuyện độtnhiên trở nên có phần đẫm máu, Vị Hi cảmthấy lòng bàn tay của mình toát mồ hôi,toàn thân rùng mình, dường như lại trở lạibuổi hoàng hôn mưa lạnh ấy. Cô rất muốn khiến hai tên đáng ghét kia câm mồm, đángtiếc người ta đang cảm hứng dâng trào, vẫn cứlảm nhảm không thôi.

“Nói như vậy, giới tài chính lại tráo bài lần nữarồi”. Người ngồi bàn khác dường như cùng có hứng, đàn ông tụtập với nhau, chủ đề không ngoài tiền, xe vàđàn bà.

Được người khác quan tâm là chuyện khiến người ta hứng

Như Phi bật cười ha ha, ngón tay thon trắng vuốt vegương mặt người đàn ông, học giọng điệu của anh, cố ý kéodài giọng nói nghiêm túc trả lời: “Em biết chứ…”. Rồi đặtngón tay lên đôi môi đẹp đẽ của anh, thần binói: “Suỵt, chị hát cho cậu nghe”.

Giây phút ấy, TrìMạch thực sự muốn quăng cô đi.

Trời gần sáng, TrìMạch trở mình, ngủ rất say. NhưPhi khoác áo sơ mi của anh ngồi bên cửa sổ hút thuốc, thành phố trước mắt đúngvào lúc tối tăm nhất trước bình minh.

Tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, chỉ có mộtmình bạn tỉnh táo, nên hình dungcảm giác này thế nào nhỉ? Có dư vị khi mọingười say, mình ta tỉnh.

Nhưng trên thực tế, tửulượng của Như Phi đích thực không chỉ tốtbình thường, thậm chí vượtqua cả tưởng tượng của Trì Mạch.

Cô trước nay không phải là người phụ nữ dễ dàngsay.

Truyền thuyết nói rằng có hai loại người mơ màng nhưsay như mộng trên thế giới này. Một loại sốngtrong xa hoa trụy lạc, hồng trần rực rỡ, tinh thần thực sựvô cùng tỉnh táo. Loại kia vừa đúng ngược lại, lúc nàocùng bình tĩnh thản nhiên, có khả năng hô phonghoán vũ, thứ khiến họ mơ màng như say như mộng là tinh thần.

Rõ ràng, cô là loạingười đầu tiên.

Như Phi cười một cái, trênmôi vẫn còn sót lại hơi thở của người đàn ông này,nhưng trong lòng có một lỗ hổng màu đen, giốngnhư một vực sâu không đáy, đen kịt âm u, dườngnhư tất cả bóng tối trên thế giới đều bị đun trong đó, sâu tớinỗi không nhìn thấy đáy.

Cô nhìn hình bóng phía sau của người đàn ôngđang ngủ say trên giường, cô thích nhìn bóng lưnganh. Anh chính diện quá cương quyết lạnh lùng, khiếnngười ta không thể đến gần. Nhưng hình bóngphía sau lại có đường nét dịu dàng như một đứa trẻ tĩnh lặng.

Như Phi thở dài, mỗi lầnkhông muốn làm tình với anh, khi tâm trạng tồi tệ, khi đaulòng, khi buồn bã, cô sẽ vờ say. Đáng tiếc, TrìMạch lại không hiểu. Hoặc anh không muốn hiểu.

Giây phút anh đi vào, cô lại muốn rơi nước mắt.

Cô biết, anh yêu thích cô quay người một cách đẹpđẽ,buông tay một cách đứt khoát.

Cô biết, anh yêucơ thể cô, lưu luyếnmùi vị của cô.

Cô biết, từ ngàyđầu tiên quen nhau, bản thân đã không có bấtcứ kì vọng nào đối với anh.

Cô biết nỗi đau khổ tronglòng anh. Vô số đêm, anhgiải thoát nỗi cô đơn không thể dùng lời diễnđạt ấy một cách đau đớn và rõ nét vào trong cơ thể cô, côcảm nhận sâu sắc hơn bất cứ người nào.

Nhưng cô nằm trên chiếc giường lò xo không hề thoảimái của anh, ngắm nhìn gương mặt anhđắm chìm trong dục vọng. Anh nhắm mắt, môi hơihé, dường như đang ở một nơirất đẹp.

Trong nháy mắt, cô thựcsự muốn nói cho anh biết. Thực ra không phải cô khôngquan tâm điều gì.

Nhưng cô không thể nói.

Biết rõ kết quả thế nào, vì vậykhông nói cũng được.

Như Phi quay mặt đi, mở cửa sổ,giơ cánh tay ra cảm nhận sự mát lạnh của sương sớm, tâmtrạng cô đơn tựa như gió nhẹ lướt qua những tòa nhà cao tầng.

Cô khẽ nhắm mắt lại...