Nơi kết nối với anh giống như bị ngườita bổ sống, đan đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không lêntiếng, cắn chặt môi mình như co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
Gần đến Trung thu, không khí ngày lễ của thành phốcàng ngày càng rõ rệt. Ông trời dường như cũng cảm nhận được sự hi vọng vàothời tiết và cảnh vật đẹp đẽ của con người, mấy ngày liền không hề có hạt mưanào, đều là những ngày nắng.
Hồ nước tĩnh lặng phản chiếu ánh mặt trời vàng ươm,khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Ngồi trên ghế trúc, Lăng Lạc Xuyên để trần nửa thântrên, nhìn người đang một lòng một dạ vẽ tranh, đột nhiên phát hiện dáng vẻ cầmbút vẽ của cô thật đẹp.
Nắng chiều tà, hồ xanh biếc, sóng phẳng lặng, làn dangười trước mặt còn trắng hơn tuyết. Có cơn gió thổi qua, lọn tóc mảnh tựa nhưbàn chải nhỏ quét qua da, phất phơ trên đường cong mê người nơi bả vai ấy.
Ai nói chỉ có đàn ông chuyên tâm làm việc mới có sứchấp dẫn, hóa ra phụ nữ chuyên tâm làm việc cũng quyến rũ như vậy.
Người đàn ông không nén được bước tới, ôm chặt cô từphía sau không muốn buông. Vị Hi cười cười, cọ gương mặt đầy màu vẽ lên mặtanh, viết ra giấy: “Người mẫu nên ngồi trên ghế mới đúng chứ."
Lăng Lạc Xuyên ôm cô lắc trái lắc phải, cười nói: “Anhbiết nhưng em phải sạc đầy pin cho anh, anh mới có thể tiếp tục làm việc miễnphí cho em”.
Vị Hi quay mặt sang nhìn anh, hỏi bằng ngôn ngữ kíhiệu: “Anh đói rồi à? Em làm chút gì ăn nhé?”.
Người đàn ông cười xấu xa, “Ừ, anh đói lắm".
Nói xong liền hôn cô, Vị Hi dùng tay chặn lại, anh ômcô cười cười cũng thôi.
“Đúng rồi, có thứ này cho em xem, chúng ta vào phòngtrước đi ". Anh cầm áo sơ mi khoác bừa lên, cúc cũng chẳng cài liền nắmtay Vị Hi kéo cô vào phòng.
Vị Hi níu lấy anh, chỉ tay, “Tranh của em thì làm thếnào?”.
“Không sao, hòn đảo nhỏ này chỉ gắn kết với biệt thựthôi, không có cửa vào nào khác, không mất được”.
Vị Hi bị anh kéo vào phòng, thấy anh lấy ra một hộplụa thêu màu tím trên giá sách, phủi lớp bụi phía trên đặt vào tay cô.
Vị Hi không hiểu lí do, người đàn ông ra hiệu cô mởhộp. Cô mở ra xem, trong đó là một miếng ngọc kì lân.
Miếng ngọc này óng ánh trơn nhẵn, dưới ánh đèn có cảmgiác mờ mờ nhạt nhạt, không có chút tạp chất. Hình dáng kì lân cũng được khắckhá độc đáo, trông như thật vậy.
Vị Hi dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi: “Cho em à?”.
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, “Đây là của ông ngoại để lạicho anh, nghe nói là gia truyền, hình như có lai lịch gì đó, anh cũng không nhớrõ”.
Nói xong liền cầm ngọc kì lân trong hộp ra đeo lên cổVị Hi.
Vị Hi lùi lại phía sau, thấy ánh mắt kì lạ của ngườiđàn ông, cúi đầu viết lên giấy: “Quá quý giá, em không thể nhận. Hơn nữa, anhlà thiếu niên anh tuấn, đeo cái này mới hợp. Phúc mỏng như em, chỉ sợ không ápchế nổi nó.".
Lăng Lạc Xuyên vui vẻ nâng cằm cô, cười nói: “Ngốcnày, tặng em chút đồ mà em cự tuyệt không lấy, anh còn có thể lấy lãi em sao?Biết em thanh cao, nếu như đây là ngọc bình thường, anh cũng không tặng em.Nhưng cái này khác, kì lân là thú may mắn, có tác dụng trừ tà xua ám, sau nàyem đeo nó, cho dù anh không ở bên em, có nó bảo vệ em, anh cũng có thể antâm'’.
Vị Hi cúi đầu bật cười, Lăng Lạc Xuyên thấy cô khôngtừ chối nữa liền đeo lên cổ cô. Sợi dây đỏ tôn thêm màu da trắng như băngtuyết, tựa như ánh bình minh ánh trên nền tuyết.
Người đàn ông không kìm nén được, hôn lên chiếc gáyđó, cười nói, “Thứ này đi cùng với giai nhân như nước mùa thu mới hợp, cho anhngược lại thành hỏng bét”.
Vị Hi cười vui vẻ, viết lên giấy, “Người ta nói, quântử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc. Anh chẳng phải lập chí muốn làm quân tử ư? Quântử đương nhiên nên có ngọc đẹp đi cùng”.
Lăng Lạc Xuyên tiến sát lại gần Vị Hi, kẹp cô giữamình và tủ sách, lồng ngực rắn chắc dán sát vào cô, giọng nói khàn khàn,"Nhưng bây giờ anh không muốn làm quân tử, chỉ muốn làm tiểu nhân gây họacho người, làm thế nào đây?”.
Vị Hi ngước mắt nhìn gương mặt mê hoặc lòng người củaanh, lúc này mới phát hiện tên anh quả thật đặt không sai.
Lạc Xuyên, mưa rơi xuống đồng bằng. Ánh sáng trong mắtanh rất giống hạt mưa rơi từ mái hiên căn nhà cũ của nhà họ Lục hồi nhỏ côsống, luôn có thể khai lên hàng vạn nỗi bi thương trong lòng cô, như nhìnthấy con diều không dây bay cao, như nghe thấy tiếng đàn xưa đã đứt dây.
Đồ đẹp trước nay dễ mất, từ cổ chí kim, nói chung đềuthế.
Lăng Lạc Xuyên Nhìn cô không dám tin, “Anh chỉ nóimiệng thôi, em không cần đau lòng đến vậy chứ?”. Cúi đầu hôn lên mắt cô, thởthan, “Đáng thương thật, sau này không bao giờ dọa em nữa. Nhìn em xem, nướcmắt sắp rơi rồi'’.
Vị Hi áp sát mặt vào lồng ngực trần của anh, hai tayôm lấy eo anh, không biết vì sao giây phút này cô lại sợ mất anh đến vậy. Rấtsợ rất sợ, sợ đến nỗi cả người, cả trái tim đều run rẩy...
Lăng Lạc Xuyên nâng cằm cô lên hỏi: “Sao vậy? Độtnhiên như vậy, khiến lòng anh xót xa."
Vị Hi không nói gì, chỉ ngước mặt lên, kiễng ngónchân, khẽ hôn lên đôi môi đẹp đẽ của người đàn ông.
Nụ hôn này quá chấn động, Lăng Lạc Xuyên sờ môi mình,thần người nhìn cô. Gương mặt cô đỏ ửng, quay người đi. Nhưng chưa được nửabước liền bị anh túm cánh tay lôi lại.
Một tiếng bịch vang lên, sách trên bàn bị anh gạt sangmột bên, anh có phần thô lỗ đẩy cô lên chiếc bàn sách rộng rãi.
Bàn sách rất cứng, không hề thoải mái, cứng đến mứckhiến cô hơi đau. Vị Hi muốn chống người lên, lại bị anh ấn vai xuống. Hai tayanh kéo, cởi áo cô ra một nửa, lộ ra áo lót màu đen và làn da trắng như băngtuyết.
Còn chưa đợi cô phản ứng lại, tay anh đã vòng ra saulưng cô, vội vàng cởi khuy áo lót của cô, kéo xuống vứt sang một bên, bàn taynhào nặn nơi đầy đặn trắng nõn của cô nhưng vẫn chưa thỏa mãn, anh cúi đầu,dùng hàm răng trắng bóc cắn nhay.
Vị Hi cảm thấy như chạm vào điện, từ đầu đến chân,dòng điện sung sướng chảy khắp toàn thân, mang theo khoái cảm gần như run rẩy.Cảm xúc mãnh liệt nóng bỏng, cái cắn khẽ, ngọt ngào giống như châm lên ngọn lửatrong cơ thể khiến đôi mắt cô ngập nước, ý loạn tình mê.
Cô ngửa cổ khẽ rên một tiếng, ngón tay túm chặt áo sơmi của anh, cơ thể cong lại thành một độ cong đẹp đẽ, đón lấy cơ thể cũng đầynhiệt tình như cô.
Anh khẽ cắn ngực cô không chút kiêng dè, tựa như đứatrẻ tham lam, cảm giác hơi đau, đầy dịu dàng và ngọt ngào. Anh khiến đầu óc cômê loạn, cô cắn môi, dịu dàng ôm lấy đầu anh. Đôi tay nhỏ niềm như không xươngvò loạn mái tóc, vuốt ve hình xăm đẹp đẽ, bờ vai cường tráng của anh, tìnigchút từng chút kéo áo sơ mi nơi bả vai anh.
Động tác như vậy gần như khiêu khích, người đàn ôngnâng cằm cô lên, đôi mắt hằn tia máu nhìn cô không dám tin, “Ông trời ạ, emđang quyến rũ anh à?”.
Đúng, cô đang quyến rũ anh, cô biết mình đang quyến rũanh.
Cô chưa bao giờ to gan như vậy, chưa bao giờ càn rỡnhư vậy, nhưng cô nghe thấy tiếng lòng mình: Cô muốn anh! Cô thực sự muốn anh!Không có uy hiếp, không có hoảng hốt, không có sợ hãi, chỉ là một người phụ nữđơn thuần muốn người đàn ông cô ấy yêu, cô muốn anh như vậy!
Cô thở gấp gáp, nửa trên để trần của cô dán chặt vàolồng ngực mê người của anh, đôi môi hai lạnh hôn lên da thịt mạnh mẽ dẻo dai,hàm răng trắng cắn lên đầu ngực anh, giống như anh làm với cô, dồn hết sức vàođầu lưỡi hồng, ngón tay mảnh dẻ, cơ thể mềm mại đẹp đẽ của cô... để quyến rũanh.
Người đàn ông giữ lấy cái gáy nghiêng nghiêng của cô,một tiếng bịch vang lên, anh ấn cô xuống chiếc bàn vừa lạnh vừa cứng.
Vị Hi nghe thấy tiếng cột sống của mình kêu gào trênbàn. Thiếu gia này, anh ta không thể nhẹ hơn chút à?
Anh chống khuỷu tay từ trên nhìn xuống người phụ nữ bénhỏ gần như bị anh giày vò đến mức thương tích đầy mình như con dã thú săn mồinào đó, hơi thở hổn hển bám lấy ánh mắt mê loạn của cô, anh giữ cằm cô hunghăng nói: “Em nghĩ cho rõ ràng, tới nửa đường mà kêu dừng lại, anh sẽ khôngđồng ý!".
Vị Hi hơi nghiêng người, chủ động hôn anh, không cầnnói gì cả.
Lăng Lạc Xuyên tiện tay gạt một cái, chiếc bàn trốngkhông, dưới đất lộn xộn. Anh kéo đệm ghế đặt lên bàn, nhấc bổng cô lên đó,nhanh nhẹn cởi váy cô, lộ ra cặp chân thon dài xinh đẹp. Giống như kẻ điên đóikhát, từng chiếc hôn nóng bỏng in dấu lên phía trong đùi cô, khiến má cô đỏbừng, toàn thân run rẩy.
Tiếng cởi cúc vang lên, người đàn ông vội vàng khôngthể kiên nhẫn rút thắt lưng, cởi quần dài, cánh tay khỏe mạnh gác hai chân côlên, kéo cơ thể kiều diễm rung động lòng người ấy tới trước mình, dục vọng sưngtấy chà sát vào nơi mềm mại của cô, hận không thể hung hăng xuyên qua cô, vònát, dán chặt cô vào trong lòng mình, khảm vào cơ thể mình.
Nhưng đúng giây phút đó, tiếng kim loại giòn tan đókhiến Vị Hi như nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, dường như trở lại cái đêmmưa gió đáng sợ ấy, trở lại cãn phòng nhỏ ẩm mốc ấy.
Người trước mặt cũng biến sang hình dáng khác, mộtdáng vẻ khiến cô nhìn thấy liền sợ đến mức một gan rạn nứt, ngũ tạng như thiêuđốt.
Môi cô trắng bệch, toàn thân lạnh buốt, như thể rơixnống hầm băng những ngày đông giá lạnh nhất, tất cả máu huyết, cảm xúc mãnhliệt, vui vẻ đều chảy ngược lại.
Cô có thể cảm nhận được cánh tay khỏe mạnh của anhsiết chặt lấy cơ thể cô; có thể cảm nhận được hai tay mình quàng lên cổ anh; cóthể cảm nhận được ngón tay linh hoạt của anh gạt quần lót của cô sang một bên,dịu dàng thâm nhập vào phía dưới cô, làm dịu sự căng thẳng của cô.
Nhưng cô không thể động đậy, cho dù người đàn ông ômcô có dịu dàng đến hàng nghìn lần đi nữa cô cũng không thể động đậy nổi.
Song người đàn ông đang dâng trào cảm xúc mãnh liệtcũng không cách nào đợi tiếp. Tư thế, động tác như vậy, trong phút chốc cơ thểnhư treo lơ lửng, ý thức được anh muốn làm gì, Vị Hi căng thẳng đến mức toànthân run rẩy, răng va vào nhau lập cập, dường như bi ai nhìn anh. Cô muốn lêntiếng cầu xin anh tha cho cô nhưng cô không phát ra nổi tiếng nói.
Giây phút đau khổ nhất ấy vẫn sẽ đến.
Khi anh thẳng người tiến vào, móng tay cô gần như khảmsâu vào da thịt anh, cả người căng cứng tựa như viên đá tảng nghìn năm, ngửa cổnhư con thiên nga nhìn bầu trời cất tiếng than khóc không lời.
Nhưng người đàn ông bị dục vọng bịt mắt lại không hềcảm nhận được chút nào tất cả những thứ đáng sợ ấy, nỗi đau khổ ldió chịu đựngnổi ấy.
Anh khoan khoái khẽ rên một tiếng bên tai cô, cọ lêngương mặt trắng bệch, cắn cằm cô, dịu dàng rên rỉ, “Vị Hi, em là của anh, em làcủa anh...".
Loảng xoảng! Giống như cái chạm cuối cùng trước khigần vỡ nát, cô tựa như con mèo bị người ta ấn xuống nước, điên cuồng vùng vẫy.
Người đàn ông vừa rồi còn chìm trong ngạc nhiên vuimừng giờ kinh ngạc nhìn gưong mặt đau khổ gần như biến dạng của cô, nắm tay côđánh lên lưng anh như hạt mưa, đôi chân bị anh dựng lên đạp loạn xạ, co giậtmột cách bất lực.
Anh không dám cử động nữa, lại không thể cứ như vậyrút ra, anh kéo hai cánh tay đang đấm anh loạn xạ ra đằng sau, dùng cánh taykẹp chặt cơ thể cô, ngậm bầu ngực cô, nâng đùi cô lên, đè nén dục vọng mãnhliệt phun trào, chầm chậm di chuyền.
Vị Hi nhìn hạ thể căng chặt của mình va lên bụng dướirắn chắc của anh lại đau như dao đâm. Nơi kết nối với anh giống như bị người tabổ sống, đau đến ruột nát tim tan. Cô đau đớn tột bậc, nhưng không lên tiếng,cắn chặt môi mình co giật, chỉ vài giây, khóe miệng đã chảy máu.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lăng Lạc Xuyên thực sự giậtmình, anh vội vàng lùi lại, thả lỏng tay, cô như con rối bằng gỗ bị người talàm hỏng, nằm trên bàn không chút cảm giác.
Anh muốn xem cô có ổn không nhưng cô dường như khôngdám nhìn cơ thể khỏa thân cường tráng của anh thêm nữa, hai tay bịt chặt mặt,co quắp trên bàn, giống như con thú nhỏ bị lột da, cả người cuộn tròn.
Lăng Lạc Xuyên tưởng động tác của mình quá điên cuồng,hoang dã, thô bạo, đã khiến cô sợ hãi, lập tức ôm lấy bờ vai cô, mặt ghé sátmặt dịu giọng an ủi, “Được rồi, được rồi, Vị Hi, chúng ta không làm nữa, khônglàm, đừng sợ... đừng sợ...".
Không biết đã qua bao lâu, cô mới dần dần tỉnh lại,như con chim nhỏ hoảng hốt, ôm chặt cổ anh, bật khóc hu hu.
Lăng Lạc Xuyên thở dài, hôn lên trán cô một cái, “Emlàm anh sợ chết đi được, không thể làm thì đừng miễn cưỡng mình, bản thân emchịu khổ, người khác cũng đau lòng theo".
Vị Hi biết mình mất kiềm chế, mất kiềm chế đến mứckhông thể giải thích bằng lí lẽ, nhưng cô không khống chế nổi chính mình. Chodù người cô đối mặt là anh, cho dù khi anh ôm cô, trong lòng cô tràn ngập hạnhphúc, đầy sự hi vọng, cô vẫn không khống chế nổi. Ảnh hưởng mà Nguyễn Thiệu Namgây ra cho cô quá sâu sắc, dường như gắn liền với xương máu cô, muốn thoát khỏithì phải lột sống da mình.
Cô từ từ ngẩng đầu lên trong lòng anh, rớt nước mắt,dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với anh hết lần này đến lần khác: “Xin lỗi, xinlỗi...".
Anh nắm lấy tay cô, than thở: “Ngốc à, không cần nóixin lỗi với anh. Em quên là anh đã từng nói với em, anh bằng lòng chờ đợi. Chỉcần trong lòng em có anh, bao lâu anh cũng đợi. Không sao hết, ngày tháng củachúng ta còn dài".
Vị Hi ôm eo người đàn ông, vùi sâu vào lòng anh, cảmnhận được cơ thể lạnh giá của mình từng chút ấm dần lên. Cô phát hiện mình nhưhoa hướng dương nở trong bóng tối, càng ngày càng tham lam sự ấm áp này, thamlam vòng tay ôm ấp của anh.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên lại vỗ vai cô, nói có chút gượnggạo: “Vị Hi, tốt nhất bây giờ em buông anh ra, anh cảm thấy... anh cần phải đitắm nước lạnh một cái".
Vị Hi ôm anh hết khóc lại cười, dùng ngôn ngữ kí hiệunói với anh: “Vậy anh đi tắm đi, em làm cơm cho anh ăn."
Tay nghề làm bếp của Vị Hi khó mà tâng bốc cho nổi,Lăng Lạc Xuyên nhìn thứ hỗn độn cháy đen trên bàn, quả thật không thể nhận rađây chính là miếng thịt bò dày dặn trong tủ lạnh nhà mình.
Vị Hi chỉ ăn một miếng liền nuốt không trôi, có chútáy náy ra dấu: “Em thấy hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi”.
Lăng Lạc Xuyên tao nhã uống ngụm rượu vang, thong thảtrả lời: “Tiền mua đồ ăn ngoài em trả, ai bảo em lãng phí một miếng thịt bòngon như vậy của anh. Đương nhiên, nếu em muốn lấy thịt đền tiền, anh cũngkhông phản đối'’.
Vị Hi oán hận liếc anh một cái, thiếu gia này đúngthật là một chút cũng không chịu thiệt.
Bởi vì Vị Hi trả tiền nên hai người chỉ gọi mì vằnthắn đơn giản và đồ ăn kèm.
Ăn xong bữa tối, hai người ngồi trên sofa, vừa xemphim vừa ăn kem. Vị Hi cầm cái thìa nhỏ, mình một thìa, đút cho người đàn ôngôm cô một thìa.
Ti vi đang chiếu một bộ phim Đài Loan cũ rích, ngườiphụ nữ ôm đùi người đàn ông, khóc thảm thiết, “Đừng rời xa em, đừng rời xaem...".
Vị Hi xem mà toàn thân ngứa ngáy, nhưng Lăng Lạc Xuyênlại thấy thú vị, nói với người phụ nữ bé nhỏ anh ôm trong lòng: “Em nhìn ngườita đi, em khi nào...".
Lời còn chưa nói xong, Vị Hi liền lấy một thìa kem bịtmiệng anh. Kem hơi tan ra, rớt cả xuống cằm anh. Vị Hi đặt cốc kem xuống, cườirồi rút khăn giấy ra định lau cho anh.
Ai dè anh túm lấy tay cô ấn cô xuống ghế sofa, hainheo mắt lại, cười cực kì gian xảo, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,anh ức hiếp em thế nào không? Sau đó, mấy ngày liền anh ngủ không ngon. Bây giờanh vẫn còn muốn lại một lần nữa...".
Anh nói xong liền cúi đầu, lấy cằm cọ lên mặt cô. Kemvừa ngọt vừa dính, Vị Hi vừa cười vừa bận cuống cả lên trốn anh, nhưng anh cànglúc càng nghiện, dần dần trò chơi trở nên thú vị.
Nhưng di động của Vị Hi lại vang lên, phá đám khôngkhí lúc này.
Số di động của cô rất ít người biết, ngoài điện thoạiquấy rầy của Lăng thiếu gia, đa phần là việc gấp. Vị Hi không dám chậm trễ, lấyra từ trong túi nhưng bị anh ấn cổ tay xuống ghế.
Anh cúi đầu muốn hôn, cô cười tránh đi, lấy ngón taycòn rảnh chỉ lên miệng anh rồi lại chỉ vào thứ đang không ngừng kêu, ý rằng:“Để em nghe điện thoại trước”.
Người đàn ông bất đắc dĩ buông cô ra nhưng không rờixa, quấn lấy thơm lên cổ cô, khiến cô vừa nhột vừa tê.
Vị Hi nhịn cười nghe máy, giọng của Trì Mạchtrong trẻo vang lên trong ống nghe, rơi vào tai hai người.
“Vị Hi, anh trở về rồi".
Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế xem ti vi điềm nhiên nhưkhông, nhưng căn bản không biết mình đang xem cái gì. Vị Hi bước tới, khomngười trước mặt anh, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: “Em về nhé?”.
Lăng Lạc Xuyên quay mặt và người sang hướng khác, coinhư không nhìn thấy.
Vị Hi cố ý chắn trước mặt anh, dùng tay nói: “Anhkhông tiễn em à?”.
Người đàn ông đúng lên, túm lấy bả vai cô, kéo sangmột bên, tiếp tục xem. Vị Hi nghĩ một chút, viết vài chữ trên giấy, dán lênlưng anh, quay người rời đi.
Lăng Lạc Xuyên thấy cô ra khỏi cửa, kéo tờ giấy saulưng ra xem, trên đó viết: “Đồ quỷ hẹp hòi, bên ngoài tối đen như mực, anhkhông đưa em về hả? Nếu như gặp phải tên háo sắc, em hận anh cả đời'’.
Người đàn ông vo tròn mảnh giấy, cầm áo khoác trênghế, vội vàng đuổi theo.
Trên đường trở về, Lăng Lạc Xuyên nhìnbiểu hiện gấp gáp của Vị Hi từ gương chiếu hậu, hơi ghen: “Vội vàng như vậy làmgì? Anh ta đâu phải sắp chết, không phải vẫn khỏe mạnh trở về đó ư?"
Vị Hi liếc thấy gương mặt âm u của anh, viết lên giấy:“Khi anh ấy đi rất vội vàng, em chỉ muốn mau chóng xác nhận anh ấy thực sự cóbình an vô sự hay không. Anh giận à?”.
Bị cô hỏi như vậy, anh chẳng nói được gì nữa, chỉ đáp:“Anh không giận, nhưng trong lòng không phục. Đều là người được cha mẹ sinh racha mẹ nuôi dưỡng, sao anh ta lại cao quý như vậy?”.
Vị Hi bị anh chọc cười, viết: “Còn nói không giận. Saoanh ấy có thể so với anh chứ? Anh từ lúc sinh ra đã được biết bao người yêuthương, bây giờ muôn vàn yêu chiều cũng đều tập trung vào mình. Nhưng anh ấyđến một người thân cũng không có, bọn em đều là cô nhi, đương nhiên phải dựavào nhau. Nếu đến cái này anh cũng giận, vậy em thực sự không còn gì để nóinữa'’.
Lăng Lạc Xuyên nhìn con đường phía trước, thở dài:“Thực ra là anh lo lắng. Anh biết, anh ta đi đấm bốc chợ đen đều vì em. Mộtngười đàn ông có thể làm tới mức độ này vì một người con gái, anh ta có suynghĩ gì, anh là đàn ông, chỉ cần nhìn đã biết. Vị Hi...".
Đột nhiên anh quay mặt lại, nghiêm túc nói: “Nếu cómột ngày, anh và anh ta cùng rơi xuống nước, em cứu ai?”.
Nghe thấy câu hỏi này, Vị Hi quả thật bị anh làm chotức điên, liếc anh một cái, cúi đầu viết lên giấy: “Ai đẹp trai, em cứu ngườiđó”.
Người đàn ông nhìn xong, á khẩu không nói được gì, imlặng cả quãng đường.
Chiếc xe thể thao của Lăng Lạc Xuyên dừng ở tầng dưới,Vị Hi mở cửa xe, quay người nhìn dáng vẻ buồn rầu không vui của anh, bất giácbật cười, viết lên giấy: “Quả thật anh nghĩ quá nhiều rồi, bọn em không phảiquan hệ đó, đợi khi nào rảnh, em sẽ giải thích với anh. Ngủ ngon, đi đường láixe cẩn thận."
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, nhìnlên trên, nói: “Ngày mai tan học đợi anh, anh đến đón em”.
Vị Hi gật đầu, xnống xe, sau đó nhìn đèn đuôi xe anhbiến mất trên đường mới quay người đi lên.