Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 4: Trước tiên dùng dục vọng để kết hợp, sau đó khiến người ta lĩnh hội được trí tuệ của Phật




Dục vọng của tình yêu có thể siêu độthần quỷ tàn bạo, nhưng nó có thể hóa giải tà khí trong trái tim conngười không?

“Thứ các bạn đang nhìn thấy là bức tranh cuộn “Tangka”[1], làmột loại nghệ thuật hội họa ra đời và phát triển trong thời kì TùngTán Cán Bố[2]. Bức tranh mô tả PhậtHoan Hỉ[3], tượng Phật nam nữ ômnhau. Phật nam được gọi là Minh Vương, Phật nữlà Minh Phi. Về Phật Hoan Hỉ còn cómột truyền thuyết ở Ấn Độ”.Giáo sư lau kính, “Tương truyền, quốc vươngtính cách tàn nhẫn tôn sùng đạo Bà La Môn, giếthại tín đồ Phật giáo trên quy mô lớn.Thích Ca Mâu Ni liền phái Quan Thế Âm hóathành mĩ nhân giao hợp với ôngta,quốc vương say mê nữ sắc cuối cùng đã bịchinh phục và quy y Phật giáo vì mĩ nữ, trở thànhchủ tôn của Phật đàn”.

[1] TranhTangka: Là loại tranh vẽ (hay thêu) treo ở các tự viện hay nơi thờPhật tại gia đình. Tangka chỉ những họa phẩm cuốn lại được.

[2] TùngTán Cán Bố (605/617-649), người sáng lập đế chế Tây Tạng.

[3] PhậtHoan Hỉ: Là một trong số những bức tượng thờ Phật của phái Mật tông. Phật HoanHỉ có hình thù của đôi trai gái loã thể, tượng trưng cho sự thoáttục, người nam đại biểu cho “tuệ”, người nữ đại biểucho “định” như hai bánh xe của một cỗ xe, như một con chim cóhai cánh.

Có người ngồi trên ghế nói nhỏmột câu: “Đây chẳng phải là tranh khiêudâm công khai à…”.

Phòng học vang lên một trận cười đùa, nhìn kĩ thìđúng thật.

Trên bức tranh Tangka đó, một nammột nữ ôm nhau ngồi cùng mộtchỗ. Phật nam gương mặt hung ác, cơ thể tokhoảng gấp đôi Phật nữ, ôm chặt phần lưng Phậtnữ, còn hai chân Phật nữ vòng quanh eoPhật nam. Tư thế đó không giống như tuluyện, ngược lại giống như chuyện nam nữ bình thường nhấttrên thế gian.

Lẽ nào thần Phật cùng hiểu thất tình lục dục, tìnhcảm yêu đương nam nữ ư?

Giáo sư uống ngụm trà, thong thả nói: “PhậtHoan Hỉ là một loại‘công cụ điều chỉnh tâm lí’ trongphái Mật tông[4], nhìn kĩ hìnhdáng nó dần thành quen, dục vọng tự nhiên biếnmất. Cũng như chúng ta thường nói “Lấy dục trị dục”.Minh Phi xinh đẹp kết hợp với Minh Vương tàn bạo thành một khối,là bạn đồnghành không thể thiếu khi Minh Vương tuhành. Tác dụng của bà trong quá trìnhtu hành trên phương diện kinh Phật mà nói, gọi là “Trướctiên dùng dụcvọng để kết hợp, sau đókhiến người ta lĩnh hội được trí tuệ củaPhật”, bàdùng dục vọng của tình yêu để cungphụng mấy thần quỷ tàn bạo đó, khiếnhọ bị cảm hóa, lại đem họ dần đến cảnhgiới của Phật…”.

[4] Mậttông: Là từ gốc Hán dùng để gọi pháp môn bí mật bắt nguồntừ Phật giáo Đại thừa, được hình thành vào khoảng thế kỉ thứnăm, sáu tại Ấn Độ.

Có người che miệng cười, cóngười thì thầm bàn tán, mọingười dường như cảm thấy vô cùng mới lạ đốivới bức tranh Phật Hoan Hỉ thần bí này.

Vị Hi nhìn bức tranh hai cơthể tượng Phật trần truồng ôm nhau ấy, chỉ hốthoảng nghĩ: Dục vọng của tình yêu cóthểsiêu độ thần quỷ tàn bạo, nhưngnó có thể hóa giải tà khítrong tráitim con người không?

Tan học, giáo sưthông báo với mọi người một tháng nữa sẽ là kìnghỉ, ông muốn đưa một đội sinh viên đi LệGiang vẽ thực tế, phí chiađều. Ông phụ trách dẫn đường, khôngphụ trách phiêu lưu tình ái, người nào muốn đi thì đếnchỗ ông đăng kí.

Mọi người cười phá lên, đều nói Lệ Giang là một nơituyệt đẹp, thành phố phiêulưu tình ái, ở đó cóthể tin tưởng vào kì tích giữa người vớingười.

Vị Hi cúi đầu, lặng lẽthu dọn đồ đạc của mình, bóng dáng cô đơn trongđám thanh niên vẻ mặt phấn khởi nhìn thế nàocũng có chút nổi bật.

Chu Hiểu Phàm chạy tới bên cạnh cô, hào hứng kéo taycô: “Vị Hi, cùng đinhé. Lệ Giang đấy, mình muốn đi từ lâu rồi.Nói không chừng có thể khiến mình gặp được anhchàng đẹp trai dân tộc Nạp Tây, ha ha, vậy thì hạnh phúcchết đi được”. Tay cô đặt lêntim vờ làm bộ ngất xỉu.

Đúng thế, LệGiang là một thành phố có thể khiếnngười ta quên đi thời gian. Nghe nói ở đó cóhoa vàng, nước xanh, bầu trời xanh lam, còn cóNgọc Long Tuyết Sơn quanh năm băng tuyết phủ đầy bao quanh thành phố cổ kính, quảthật khiến người ta say mê.

Nhưng cô chỉ lắcđầu, vừa thu dọn sách vở vừanói: “Ngại quá, HiểuPhàm, cậu tìm người khác đi cùng cậu đi nhé, kì nghỉ này mìnhcó kế hoạch rồi”.

“Cậu có thể có kế hoạchgì chứ? Vẫn chẳng phải một mìnhnằm dí ở nhà, chẳnglẽ…”. Hiểu Phàm đập cô một cái,“Cậu cóngười yêu rồi à?”.

Vị Hi dườngnhư bị thứ gì đó chích một cái, sửngsốt ngẩng đầu, đôi mắt hoang mang nhìncô ấy. Có điều vài giây sau, cô trấn tĩnh lại, miễncưỡng mỉm cười, “Đâu ra? Cậu đừng có nóilinh tinh”. Sau đó lấy ba lô: “Xin lỗi, HiểuPhàm, không có việc gì khác thì mình đi trước đây, ngày mai gặp nhé”.

Chu Hiểu Phàm nhìn bóng lưngmảnh mai của Vị Hi, chỉcảmthấy mấy ngày nay cô hơi lạ. Vị Hi trước kia tuy trầm mặc ít nói, dườngnhư cố tình duy trìkhoảng cách nào đó với người khác, nhưng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh.Nhưng bây giờ cô dườngnhư biến thành một người khác. Người ta gọi tên cô, cô dường nhưcũng bị giật mình, phải sửng sốt rất lâu mớicó phản ứng. Cả ngày hồn vía lên mây, thậm chí khi lênlớp, hồn phách cũng bay tận đâu.

Nói thế nàonhỉ? Giống như con thú chờ người đi săn làm thịt, mở to đôimắt vô tội, đáng thương nhìn bản thânbị rút gân, lột da.

Chu Hiểu Phàm đột nhiên cảm thấy lạnh toát, saomình có thể nghĩ đến chuyện tàn nhẫnnhư vậy chứ?

Hoàn hồn trở lại thìphòng học đã không còn ai. Giáo sưquên tắt máy tính, trên màn hình lớn vẫn hiểnthị bức tranh Phật Hoan Hỉ. Minh Vương ôm MinhPhi đang lõa thể, nhưng đôi mắt nhìn thẳngvào cô, ánh mắt đó dường như cósức sống. lạnh lẽo, âm u, tàn ác.

Chu Hiểu Phàm bất giác thấy hoảng hốt. Ghê quá!

Trường học nổi tiếng hàng trăm năm, đến cửaphụ cùng vô cùng lớn. Vị Hi men theo con đường nhỏrợp bóng cây chậm chạp bước đi, mong mãi mãi cũng khôngthể đi hết con đường này.

Nhưng con đường có dài mấy cũng sẽ có lúc đihết. Đến cuối đường, lại nhìn thấy người côkhông muốn gặp, đối mặt với việc cô khôngmuốn đối mặt.

Một chiếc Bentley khí thế đã đợi ở đó, lái xeăn mặc đẹp đẽ cung kính mở cửa xecho cô, tất cả như một lẽ đươngnhiên.

Nhưng trời biết, vài ngày trước, họ vẫnlà những người xa lạ không chút quan hệ, điềm nhiên sống trong quỹ đạo củamọi người, không hề gầngũi.

Vị Hi liếcmắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh vẫn bận rộn nhưvậy, đến ngồi trong xe cũng không nghỉ ngơi.Thực ra từ ngày quen anh, thứ cô nhìnthấy đều là dáng vẻ làm việc chăm chỉ củaanh. Thỉnh thoảng cảm thấy anh thực sự giống như cô gái nhỏ đi giày khiêu vũmàu đỏ trong truyện cổ, còn sống là còn nhảy múa.

Nếu một người dùngmột phần ba thời gian cuộc đời đểkiếm tiền, cô khôngbiết anh có niềm vui nào. Nếu không vui vẻ,anh có nhiều của cải như vậy thì có ý nghĩagì?

Khẽ mím khóe môi, Vị Hi hơicười nhạo ý nghĩ ấycủa mình. Suy nghĩ của con người được ôngtrời cưng chiều này há người phàm như cô có thể đoánra?

Cô chưa bao giờ nhìn thấu anh, nhưnganh thường chỉ cần liếc một cái là cóthể nhìn thấu cô, vì vậyngay từ khi bắt đầu đã không phải là một ván cờ bình đẳng rồi.

Giống như buổi sáng sớm hôm đó, cô bướcxuống khỏi xe anh, trở về cănphòng thuê như cái lồng chim. Như Phi vẫn đợi trong nhà, cả đêm không chợp mắt.

Thần sắc mệt mỏi, vừa vàocửa cô liền bị Như Phi kéo ranhìn từ đầu đến chân, dườngnhư sợ cô thiếu đi thứ gì đó.

Như Phi cứ truy vấn cô tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Tối đó xảy ra chuyện gì?

Điều không thể tưởngtượng nổi là tối đó chẳng xảy ra chuyện gì cả. Cônằm ngủ trên xe, nhưng anh lại không gọi,cứ mặc cô ngủ như thế.

Cô bị đánh thức bởi tiếng chim kêu ríu rít, mở mắt liềnthấy gương mặt ngủ say của anh yên bình nhuộm ánh ban mai.

Anh dựa vào ghế ngủthiếp đi, nhưng trên người cô vẫnđắp áo vest của anh. Xe dừng bên hồ, lái xechẳng biết đã đi đâu.

Cô hơi hoảng hốt, nhưng chỉ sững sờ nhìnanh, nhìn hàng lông mi dưới ánh mặt trờicủa anh, nhìn gương mặt nghiêngnghiêng yên tĩnh của anh. Môi anh rất đẹp, nhưngrất mỏng,nghe nói người đàn ông môi mỏng thường haybạc tình bạc nghĩa...

Tới khi anh tỉnh dậy cô vội hốt hoảng quay mặt đi. Anhnhìn cô hơi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì. Anh không nói gì, cô cũngim lặng không lên tiếng. Trong xe cực kì yên tĩnh, chỉ nghethấy tiếng chim hót véo von, lại là một ngày mới.

“Em sống ở đâu?Tôi đưa em về”. Gương mặt anh có chút mệt mỏi, hơi thả lỏng vai rồi mở cửa xe, anhngồi vào ghế lái,khởi động máy.

Cô nói địa chỉ nhưngvừa thốt ra lời liền hối hận. Cô khôngnên nói cho anh biết, điều này cónghĩa rằng cô có lẽ còn phải dây dưa vớianh trong những ngày tháng về sau.

Nhưng cho dù côkhông nói thì sao chứ? Trên thế giới này, nếu thực lòngmuốn tìm một người, có lẽ đều có thể tìmđược.

Giống như anh đối với cô.

Cho dù trong lòng cô hi vọngthế nào, cầunguyện với Thượng đế ra sao, xe anhvẫn xuất hiện ở cửa phụtrường học để đợi cô.

Cô lại không có quyền nói không, ban đầukhông thể, bây giờ càng không.

Sau đó anh sẽ chọn một nhà hàng thanh nhã nhưng nằm ởkhuvực vắng vẻ, ăn cơm xong liềnđưa cô tới con đường gần“Tuyệt sắc” nhất, ngồitrong xe nhìn cô đi vào. Hàng ngày đều như vậy, không ngại mưa gió.

Anh không phô trương,không khoe khoang, không cố ý, cứ bình thân, im hơi lặng tiếng, đúnggiờ xuất hiện trước mặt cô như vậy thôi. Mỗi lần gặp, anh rấtkiệm lời thậmchí hiếm khi traođổi ánh mắt với cô, khi không nói càng cókhí chất lạnh lùng, khiến người ta vô cớ sợ hãi, nhưnglại không dám tránh xa.

Tác phong anh nhanh nhẹn, nho nhãlịch sự, chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn, thậmchí đến tay cô cũng chưa từng chạm vào, vẫnkhiến cô thần hồn nát thần tính.

Anh dường như trở thànhcái bóng của cô, một cái bóng to lớn, tốităm, tĩnh lặng. Lại giống như mây đen dướiánh mặt trời, không quá lớn, cùng không quá nhỏ, nhưng vừa vặnche đi tất cả sự tươi đẹp của cô.

Cô không tin anh không cần giao tiếp xã hội, trongcái vòng danh lợi này có quá nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Tin tức củacô không được nhạy đi chăng nữa cũng biết trước nay anh hành xử đều thận trọng, nhưngkhông thiếu các scandal quanh mình. Song anh có thời gian, có tính nhẫn nại,hào hứng duy trì trò chơitheo đuôi không cân sức này, hơn nữa còn không biết mệt mỏi.

Cô thực sự thấy mệt, áp lựctinh thần kéo dài khiến cô kiệt sức, gần nhưsụp đổ. Bây giờ thà anh bộc lộ bộ mặt hung ác với cô, dùngquyền thế cướp đoạt như trong suynghĩ ban đầu của cô, cũngcòn hơn khiến cô sợ bóng sợ gió, thấpthỏm trước bề ngoài phong độ lịch lãm, khiêm tốn nhã nhặn của anh.

Có lúc cô thực sự nghi ngờ có phảianh cố tình đối xử với cô nhưvậy, dùng cách thức đó giày vò dây thầnkinh đáng thương, căng như sợi tơ của cô không.

“Gần đây hình như em gầy đi”. Nguyễn Thiệu Nam đặt lirượu xuống, một tay chống cằm, chămchú nhìn người đối diện gầy tới mức gần như một trận gió cùng có thể thổibay.

“Học vất vả quá à? Hay công việc ở hộp đêmkhông vừaý?” Hôm nay hình như anh có hứng thú nói chuyện.

Học hành sao có thể vất vảchứ? Vị Hi thầm nghĩ, đó là cơ hội cô phảichịu trăm cay nghìn đắng mới đạt được, cho dù thựcsự cay đắng, đối với cô mà nói cũng làngọt ngào.

Còn công việc, điềunày phải cảm ơn anh, cô và Như Phi chưa baogiờ sống dễ chịu như vậy từ khi rờicô nhi viện.

Vì thế bạnthấy đấy, ông trời thật công bằng, khiếnbạn mất đi thứ gì đó, sẽ luôn bùđắp cho bạn, cho dù nhưmuối bỏ bể.

“Có lẽ, lần sauđi ăn cùng tôi, em cóthể thử đừng viết hai chữ ‘miễncưỡng’ một cách rõ ràng như vậytrên mặt nữa”.

Toàn thân cô runrẩy, đột nhiên ngước mắt lên. Nhưng anh chẳng hề nhìn cô, tất cảsuy nghĩ hình như đều đặt trên miếng bò bít tết trước mặt, nhữnglời vừa nãy dường như chỉ là buột miệng nói ra,không hề suy nghĩ.

Nhưng gió ngừng lại trong giây phút đó, khôngkhí ngưng tụ như bùn đông lạnh, đến oxycũng trở nên loãng, khiếnngười ta khó thở.

“Một tháng nữa là nghỉ đông, em cókế hoạch gì không?”. Anh đổi chủ đề.

“Thầy giáo hướng dẫn tổ chứcmột đội sinh viên đi Lệ Giang vẽ thực tế”. Cô thấp giọng nói.

Anh do dự trong giây lát rồi nói vói cô: “Chi bằng đichâuÂu, Paris thế nào?Vài ngày nữa tôi đi công tác bên đó, chúngta có thể ở Paris vàingày, nhân tiện giới thiệu giáo sư trường Mĩ thuật Paris choem”.

Anh quyết định như vậy, thậm chí cònchẳng hỏi cô có đồng ý không.

Điều này là thế nào?

“Thời gian cũng không còn sớm, đithôi”. Anh đặt bộ đồăn lên bàn, dùngkhăn ăn tao nhã lau khóe miệng, sau đó rút thẻ đưa chonhân viên phục vụ.

Vị Hi cúi đầu, nhìnngón tay run rẩy đang nắm dao nĩa.

Những ngày này, cô cứ nhẫn nhịn, nhẫnnhịn mãi.

Nhưng bây giờ, cô thựcsự không thể nhẫn nhịn được nữa. Côhoàn toàn nhận thua. Thà anh ban cho cô một lần dứt khoát, nhưnganh lại như con mèo đen vờn chuột, lại giống như tên đao phủ giảo hoạt, anhgiày vò tinh thần cô đến nỗi không còn sức kêu cứu, cố ýkéo dài thời gian hành hình, giữriêng quyền giết hại.

Cảm giác giống như gần xuống vực thẳm này khiến cô sắpkhông chịu đựng nổi nữa.

“Suýt quên…”. Độtnhiên anh đẩy một hộp trang sức ra trước mặt cô.

Vị Hi sững lại một lát, vẫnchưa kịp hoàn hồn trong nỗi kinh ngạc, anh liền tựmở nắp hộp, trongđó là một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, mặt dâychuyền vô cùng độc đáo, giống như một chiếc chìakhóa tinh xảo.

Anh cầm sợi dây lên, bướctới bên cạnh Vị Hi tự tayđeolên cổ cô. Làn da của Vị Hitrắng nõn, càng khiến cho kim cươngthêm rực rỡ.

Khách trong nhà hàng không nhiều, mọi người đều liếcsang, chỉ cảmthấy đây là một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết,vẻ ngoài anh tuấn hào hoa phúquý của người đàn ông và tư thế khomngười xuống khiến tất cả phụ nữ đều vô cùng ngưỡng mộ. Có một cụ già còn mỉmcười với họ, dường như nói với Vị Hi, con à, conxem, con hạnh phúc biết bao.

Thực sự hạnh phúc ư?

Vị Hi cứng đờ, nhìnngười đàn ông trước mắt, còn anhvẫn rất phong độ, vẻ mặt thoải mái nhưthường, chẳng hề có chút lúng túng, thậmchí không mỉm cười, thầnsắc lãnh đạm như mưa lạnh giá buốt. Làn môi lạnh buốt dán lên trán cũng lạnhbuốt của Vị Hi, sự lạnhlẽo của cả hai giống như sự tuyệt vọng của thảo nguyên hoang vu.

Vị Hi quay mặt đi, ngoàicửa sổ đèn hoa vừalên, người qua đường đi đi lại lại. Có người đến nhập hội, cóngười vui vẻ rời đi. Chỉ có cô, một mình ngồi nơihoang vu, nhìn ra xung quanh...

Khi Vị Hi bước vào phòng hóatrang, Như Phi đang soigươngtrang điểm. Vừa ngẩng đầu liền thấy Vị Hi gụcmặt lên vai cô, mệt mỏi như một con chimnhỏ không chân.

“Hôm nay vẫn đón cậu tan học, đi ăn vớicậu, đưa cậu đi làm, ba khúc nhạc không lờià?”

“Ừ”.

“Giết người chẳng qua chỉ là đầurơi xuống đất, rốt cuộc anh ta muốn làmgì?” Như Phi có phần căm phẫn dâng trào.

Vị Hi gượng cười một tiếng:“Nếu mình biết đã tốt. Có lẽ,anh ta thử dùng bakhúc nhạc không lời ép mình phát điên,sau đó đưa mình vào viện tâm thần. Đángtiếc anh ta không biết, thực ra mình là ‘Tiểu Cường’[5], bềngoài yếu ớt có thể bắt nạt nhưng tinh thần vô cùng mạnh mẽ”.

[5] “TiểuCường” có hai nghĩa. Một là chỉ kẻ bé nhỏ nhưng mạnh mẽ. Hailà chỉ con gián.

“Ha ha…”. Như Phicười khan hai tiếng: “Một chút cũng không buồn cười”.

Vị Hi nghĩ, điềunày quả thật không buồn cười, đặc biệt khiđặt bản thânvào trong câu chuyện cười nhạt nhẽo ấy.

Đột nhiên Như Phi nhớ ra điềugì đó: “Vị Hi, hôm naylà tuần đầu của Tiểu Văn”.

Vị Hi ngẩn người, đúng thế, hôm naylà tuần đầu của Tiểu Văn, chi phí liệmtáng do bọn họ và mấy người chị em khác cùng góp vào, sao có thể quênviệc quan trọng như vậy chứ?

“Tro của cô ấy đâu?”. Vị Hi hỏi.

“Ông Ngô mang đirồi, không liênlạc được với người nhà của cô ấy”. Ông Ngô vừaxong triển lãm tranh ở BắcKinh trởvề, nghe nói một cái liềnvội chạy đến. Một ông già ôm hàicốt của Tiểu Văn khóc nức nở, không ra bộ dạng gì khiếnai nhìn cung thấy đau lòng”.

Mạc Như Phi châm điếu thuốc, dụi dụikhóe mắt, “Khi ông ấyđi, vừa khóc vừa nói, phảiđưa Tiểu Văn đi Bắc Kinh thăm Thiên An Môn, thăm Trường Thành, đây làtâm nguyệt lớn nhất lúc cô ấy cònsống. Không ngờ ông ta thật lòng với TiểuVăn. Đáng tiếc, cô ấy khôngcó may mắn…”.

Như Phi không nói tiếp được nữa, chỉ ra sứchút thuốc, ánh lửa lập lòe giữa những ngón tay, nhìn trong đêm vắng giống như giọtnước mắt màu đỏ.