Giữa ban ngày ban mặt, dưới trăm ánh mắtdõi theo, anh ta cởi từng chiếc cúc của cô, từng chút từng chút giẫmđạp lên tôn nghiêm của một người con gái đáng thương.
“Tuyệt sắc khuvnh thành” - hộpđêm danh tiếng chấn động Đông Nam Á này vớisự bài trí xa hoa, “quânđoàn mĩ nữ” tốchất cao, bằng cấp cao nổi danh ra tận nước ngoài.
Nơi đây tính bảo mật cực kì tốt, giống như rất nhiềunơi giải trí cao cấp khác đều tuântheo một nguyên tắc kiên cố: Càng là chốn phong nguyệt thối nát, bềngoài càng phải gió yên sóng lặng, tuyệtkhông để bên ngoài nhìn ra bất cứmanh mối nào.
Chỉ điểm này mà nói, ‘”Tuyệtsắc khuynh thành” dưới sự quản lí sắt của ông chủNgụy Thành Báo, chắc chắn là nơi xuấtchúng trong nghề.
Những chốn như vậy chẳng bao giờ thiếu chuyện,nhưngchuyện ở nơi đâytrước nay đều được giữ kín như bưng, bímậttuyệt đối. Điều không thể để ngườita biết nhất xảy ra sau tấm mành, thứ bỉ ổi bẩnthỉu nhất giấu sâu dưới nền nhà, còn những trò vô liêm sỉ nhất, đê tiệnnhất, tàn nhẫn nhất lại hóa thành oán hận, tiêutan trong không khí thối nát, im hơilặng tiếng.
Chính trong tối đó, Mạc NhưPhi và Lục Vị Hi dưới nguyên tắc này cơhồ giống như hai con côn trùng cánh cứngbé nhỏ biến mất trong đêm đẫmmáu.
Chỉ thiếu chút xíu nữathôi...
Khi Vị Hi lao vào phòng số bảy khép hờ cánhcửa, khóe miệng Như Phi đang chảy máu. Từng giọt rơi trên tấm thảm đỏ tươi, vẫnchưa hết, bàn tay người đàn ông vớitốc độ nhanh chóng mặt lại một lần nữa không chút nể tìnhvung lên. Tiếng bốp vang lên giòn giã, không nơi trốn tránh.
Mắt chứng kiến bàn tay như cái quạt hương bồ củangười đàn ông lại hạ xuống, Vị Hichẳng chút suy nghĩ liền tới chặn trước mặtNhư Phi, giống như chim sẻ mẹ bảo vệ con. Đáng tiếc,người cô đối mặt không phải là câycung của trẻ nhỏ mà là một đám sói tàn ác.
Gã đàn ông dáng dấp vệ sĩ đầutiên sửng sốt, tiếp đó quay đầu nhìn ông chủmình đang ngồi trên ghế sofa, dùngánh mắt xin chỉ thị nên xử lí thếnào.
Bị chắn bởi cơ thể cao tocủa tên vệ sĩ, Vị Hikhông thấy được tình hình trước mặt, chỉ nghethấy một giọng nói có vẻ uể oải, biếngnhác thường thấy của lũ công tử nhà giàu vanglên: “Tôi nói lão Ngụy nhé, gái của ông ở đâythật có bản lĩnh! Một cô dám hất rượu lên khách tới mời, một côđến quy tắc tối thiểu cũng không hiểu. Phòng VIP cũng dám náoloạn à? Lẽ nào bình thường ông quá thương hoa tiếcngọc mới nuông chiều, cho bọn họ coi trời bằng vungnhư vậy?”.
Một giọng nói nịnh nọt đáp lại. “Là tôi dạy ngườikhông nghiêm, đã làm Lăng thiếu gia mất hứng”.
Sau đó người đàn ônghuýt sáo một cái, ngữ khí nhẹnhàng như đang xem kịch, “Ha ha, không sao, thế nàycũng thú vị,ông không đau lòng làđược rồi”.
Lời vừa dứt, tay vệsĩ thể hình dũngmãnh lập tức hành động.
Khi cái tát như thép quạt lên mặt, Vị Hi cảmthấy má trái của mình như bị dao cạo xẹt qua, da nóng bừng, dườngnhư sắp chảy máu. Đôi mắt cũng đau rát, gần như sắp rơi lệ.
Thượng đế nói vớichúng ta, người khác tát má trái của bạn, bạnphải đưa má phải cho anh ta tát. Nhưng Thượng đếnhất định không biết, bịngười ta tát có cảm giác như thế nào.
Vị Hi không phải lần đàutiên bị tát, nhưng đây là lần đầu cô bịngười đàn ông vũ phu như vậy tát. Khi cái tát thứ hai hỏi thăm má phải của cô,cô gần như hoài nghi bản thân sẽ không nghe được nữa. Tai ong ong không ngừng, dườngnhư có vô số con ong ào vào trong đó.Khóe miệng rách, răng cọ rách khoangmiệng, vị tanh nồng đầy miệng.
Cuộc sống dạy cho chúng ta một đạo lí, khi bạnđối mặt với những chuyện không thể chốnglại, bạn chỉ có hailựa chọn, ngấm ngầm chịu đựng hoặcgặp sao hay vậy.
Rõ ràng là Như Phi đều không chọn hai cách đó, khôngthểnhịn nổi nên đã hắt đầy rượu lên người ông chủ gì đó. Chọc vào ông tacòn dễ nói, nhưng người mờikhách hôm nay lại đúng là Lăng Lạc Xuyên, làm vậy khác nào chọc vào tổ ong vòvẽ.
Các cô gái làm việc ở chỗ này đềubiết thà đắc tội ông chủNgụy Thành Báo của bọn họ cũng đừng đắc tội với LăngLạc Xuyên. Người này có tiền, có thể diện, có giathế, có thủ đoạn, lắm thói hư tật xấu, dungmạo tuấn tú, hơn nữa lại coi trời bằngvung, anh ta có tất cả những thứ một côngtử bột nên có.
Nếu Như Phi không bị họ ép tới mức không còn đường luithì cùng không kích động như vậy. Thực ra cô khôngsai, cô chỉ khôngmuốn phục vụ trên giường, cô có nguyên tắc của cô.
Hai năm trước, khibước vào “Tuyệt sắc”, cô đã thiết lập giới hạn cuối cùng cho mình. Khi ấy cônói vói Vị Hi: “Nếu có một ngày đếnđiều này mình cũng không giữ được, cậu cóthểcoi như mình đã chết”.
Nhưng những nhân sĩ thànhđạt hô phong hoán vũ này sẽkhông quan tâm sự sống chết của cô.
Khi cái tát như trời giáng của vệ sĩ lại lần nữa rơixuống,Như Phi giống như con mèo đen bị chọc giận, xù lông lên, “Cậu vào làm gì?Góp vui cái gì hả! Còn chê chưa đủ loạn à? Cậu cút ra cho mình!”.
Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra,cô điên cuồng vùngra khỏi người đàn ông đang chắn phía trước, hunghăng đẩy Vị Hi ra ngoài cửa. Cơ thể Vị Hivốn yếu ớt, chân loạng choạng, suýtngã.
Nhưng chỉ thiếumột bước, lại có người nhanh tay nhanh mắt chặn được con cá gần như lọt lướinày.
“Ôi, tôi nói lão Ngụy nhé, ông tìmđâu ra nhiều mĩ nhân như vậy, cô này cònđẹp hơn cô kia”. Lăng Lạc Xuyên một tay ôm eoVị Hi, một tay nâng cằm cô, hơinheo mắt lại, mượn ánh đèn lờ mờ đánhgiá kĩ càng cô gái trong tay.
Vị Hi nhớ rằng đôi mắt ấyrất đẹp, lông mi dài, khiliếc nhìn người khác càng đẹp hơn. Nhưng trong mắt anh ta không có tình cảm, giốngnhư mãnh thú khi săn mồi, bắt được liềncắn chết!
Ngụy Thành Báo vuốtvuốt cái đầu đinh, có phần khó xử nói; “Côta chỉ là nhân viên phục vụ, phụtrách bưng rượu, đưa thuốc cho khách, dọn dẹp vệ sinh, không phải tiếp viên ởđây”.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên chỉ cười, “Nhânviên phục vụ? Đáng tiếc”. Ngón cái khẽ vuốt chiếc cằm nhọn của Vị Hi, đôi mắtnhư đá đen lại nhìn Ngụy Thành Báo, “Chỉ cần làngười ởđây là được, khôngphải tiếp viên cũng chẳng sao. Thuộc vềchốn này của ông, còn lotôi không xử lí được sao?”.
Đám đàn ôngtrong phòng bật cười, giọng nói ám muội,đắc ý.
Trong căn phòng rộng lớn, năm sáungười đang ngồi đều làcác nhân vật Kim MãNgọc Đường[1], áo quầnbảnh bao, dáng vẻ đường đường. Nơiphong nguyệt thối nát, trên vẻ mặt không thấy sự thô lỗ, duy chỉ có ánhmắt sắc bén, trần trụi có thể bóc đimột lớp da cô.
[1]Kim Mã Ngọc Đường: Kim Mã để chỉ những quan Đại Học Sĩ,tức là nhữngvị có tài học lỗi lạc được vua trọng dụng để cùng với vua lo bànviệc nước. Ngọc Đường để chỉ các quan Hàn Lâm Học Sĩ. Ghép lại: KimMã Ngọc Đường là để chỉ người có tài học lỗi lạc, được vuatrọng dụng, làm quan vẻ vang rực rỡ, hay những người thuộc tầng lớptrí thức thượng lưu, giàu sang danh vọng.
Sau đó xảy ra chuyện gì? Vị Hikhông muốn nhớ lại. Nhưng kí ức củacon người rất kì lạ, niềm vui có thể tanbiển như gió, nỗi buồn lại luônnhư hình với bóng.
Người đàn ông đóchụp cổ tay cô, mạnh mẽ ấn côxuống ghế sofa. Trong phòng rõ ràngrất nóng, tay anh ta lại lạnh buốtnhư băng, đâm thẳng vào sâu trongtrái tim cô.
Đối diện với hơi rượu xộc vào mũi, trong lòng biết đâychẳng phải điềm lành.
Cô vừa muốn vùng vẫy liềnnghe thấy Như Phi thấp giọng nói: “Lăng thiếu gia, tôi sai rồi vẫn không đượcư? Các anh cần tôi lên giường, tôi lên là được chứ gì. Cầu xinanh tha cho người chị em này của tôi, cô ấy cònđi học...”.
Như Phi lau máu trên khóe môi, cẩnthận dè dặt mỉm cười,giọng nói nhỏ nhẹ đắn đo có chừng mực. Cô rất sợ, lần nàycô thực sự sợ.
Nhưng người đàn ông dườngnhư làm lơ, tất cả sự chú ýđềutập trung lên người Vị Hi. Anh ta nâng cằm côlên, nhìn trái, nhìn phải, mượn ánh đèn lờ mờ vuốtve làn da như sứ của cô, chặc lưỡi nhưđang đánh giá một thứ hàng hóa tinh xảo, đẹpđẽ.
Vẫn là Ngụy Thành Báo có khả năng quan sát đặc biệtnhanh nhạy, lập tức nịnh nọt hỏi: “Lăngthiếu gia, anh xem, có cần dọn dẹp chỗ nàykhông?”.
Lời vừa nói ra, Như Phi gần như quỳ gối xuống đất, cô khóclóc cầu xin, “Lăng thiếu gia, cô ấythật sự là sinh viên, cầu xin anh từ bi khoan dung, tha chocô ấy đi, cầu xin anh bỏqua cho cô ấy, cácanh muốn tôi thế nào cũng được...”.
Một trận cười vang lên trong căn phòng, cóngười che miệng vừa cười vừa nói: “Cô tacòn thực sự coi mình là của báu... Cô bé, tỉnhlại đi, Lăng thiếu gia vừa ý ai, đó làmay mắn của người ấy, cô cầu xinnữa cũng vô dụng”.
Lăng Lạc Xuyên cười sâu xa, anh ta lau vệt máu bênkhóe miệng Vị Hi, chậmrãi hỏi: “Người chị em tốt của cô muốn cứu cô bằng bất cứ giá nào, cô nóixem?”.
Vị Hi cắn môi mình gần nhưbật máu, cô nhìn Như Phi hai másưng đỏ, hít sâu một hơi, khẽnói: “Lăng thiếu gia, xin anhđể cô ấy đi, tôi ở lạicùng anh là được chứ gì”.
Lăng Lạc Xuyên cười gật đầu, vệ sĩlập tức buông cánh tay Như Phi. Như Phi vẫn muốn nói gì đó, Vị Hi vộivàng đưa mắt, Như Phi lập tức ngầmhiểu.
Nhưng khi tay cô vừa đặt lên tay nắm cánh cửa lạnhbuốt,chỉ nghe thấy Lăng Lạc Xuyênhỏi một cách thờ ơ: “Lão Ngụy, chỗ ông sẽ có cảnhsát đến khám xét chứ? Nhỡ may có người báo cảnhsát, nói chúng tôi ức hiếp con gái nhàlành,vậy thì làm thế nào?”.
Ngụy Thành Báo hiểu ra vài phần, lập tứctrả lời: “Lăng thiếu gia yên tâm, sớm đãthu xếp quan hệ tốt với bên trên rồi. Hơn nữa, cho dù làbố của Thiên vương cũng không dám khámxét phòng của Lăng thiếu gia, anh cứ yên tâm”.
Lăng Lạc Xuyên mỉm cười, ánh mắtgiễu cợt nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấycủa Như Phi, hất cằm lên nói: “Đi tiếp đi...”.
Như Phi chỉ cảmthấy tay nắm cánh cửa này nặng ngàn cân, Vị Hi liêntiếp đưa mắt về phía cô, lo lắng đếnmức nước mắt cũng sắp ứa ra.
Chính lúc này, chỉ thấyLăng Lạc Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Sao vậy?Không muốn đi à? Vậy thì đừng đi!”.
“Lăng thiếu gia, anh đồng ý...”. Vị Hi vừađịnh nói gì, Lăng Lạc Xuyên quay ngượctay chụp cổ cô, ấn côlên ghế sofa.
Anh ta kề sát tai cô cườilạnh, “Chơi kế hoãnbinh với tôi à,cô còn nonlắm...”.
“Cô Lục, mời cô thử đôi giày này, rất hợpvới váy thắt đai hoa hồng của cô”.
Giọng nói vui vẻ và chuyên nghiệp của nữ nhân viên cửahàng đã thành công trong việc lôi Vị Hi từ vực sâukí ức trở về hiệnthực tàn khốc.
Cô định thân lại, nhìnchính mình trong gương, cô gái trong gươngcũng đang nhìn cô. Đôi mắt mông lung bị che lấp bởi bốicảnh hoa lệ, cô chỉ nhìnthấy cái xác xinh đẹp, không nhìn thấy bản thânmình.
Nguyễn Thiệu Nam thuậntay dập tắt điếu thuốc lá, đứnglên, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng cầmmột chuỗi vòng cổngọc trai. Ngọc trai trơn bóng, trắngtinh khiết, thánh thiện đẹp đẽ, càngtăng thêm sự lộng lẫy cho chiếc váy.
Anh tự tay đeo lên cô cho cô, che đi vẻ mỏng manh vàtrống trơn nơi đó. Ánh mắt nhìn cô tựa nhưmột vị thần trên cao nhìn xuống nhân gian - tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ nhấtcủa bản thân, sau đó gật đầu hài lòng, “Rấtđẹp”.
Quả thật rất đẹp, giá trịvượt quá sáu con số, sao có thểkhông đẹp chứ?
Anh không phải là một người đàn ông đatình, nhưng có thể tiêu xài phung phí, nổihửng muốn ăn diện cho cô, giống như bố thí mộtđồng xu cho ăn mày vậy.
Lúc này, anh đứng sau cô, tay xát lên động mạch trêncổcô, dường như đang thăm dò nhiệt độ củamạch máu nơi đó. Tay anh rất lạnh, sắc mặtkhông có vẻ thân thiết, khiến Lục Vị Hi bất giácnhớ tới ngón tay của một người đàn ôngkhác,cũng lạnh giá, thon dài, mạnh mẽnhư Nguyễn Thiệu Nam.
Lăng Lạc Xuyên, mưa rơi xuống đồng bằng, cái tênvô cùng đẹp, dễ dàngkhiến người ta nghĩ tới một người khiêm tốn dịu dàng, ôn hòa.Nhưng Vị Hi lại cho rằng, con người này quả thật làsự châm biếm lớn nhất đối với câu nói “ngườicũng như tên”. Đương nhiên, trừ bềngoài đẹp đẽ của anh ta.
Vị Hi không biết, đó cóthể coi là thời khắc đen tối nhất trongcuộc đời bọn họ không.
Tối ấy, ngóntay Lăng Lạc Xuyên bóp cổ cô không chút nể tình, lựckhông mạnh, vừa vặn khiến cô khó cóthể hít thở,lại không đến nổi bỏ mạng.
Cô đã không có sức tiếp tục phản kháng nữa, cảmthấy mình giống như bị người ta dìm xuống nước. Trong không khípha trộn mùithuốc lá, mùi rượu, mùinước hoa Eau de Cologne trên người người đàn ông xộcqua giống như một ngọn núi đè cô gần như nghẹt thở.
Như Phi run rẩy lên tiếng, khôngngừng cầu xin anh ta:“Lăng thiếu gia, chúng tôi biết lỗi rồi, thực sựbiết mình đã sai.Tôi đi cùng các anh, cầu xinanh…”.
Nhưng Lăng Lạc Xuyên cười mà như không, chỉ nhìnđánh giá Như Phi một lượt từ trên xuống dưới, “Cô?Xin lỗi, tôi không hứng thú, mấyngười bọn họ khá thích đấy. Còn cô ta, cô yên tâm đi, tôikhông phải loại vắt cổ chày ra nước, sẽ chocô ta một cái giá hợp lí”.
Như Phi hoàn toàn tuyệt vọng, nghiếnrăng chửi: “Họ Lăng kia, mày là đồ chó đẻ!Mày không được chết tử tế đâu!”.
Kết quả là cái tát tàn bạo phủ đầu, tay vệ sĩ túm tócNhư Phi, ấn mặt cô xuống sofa.
Không có người la hét, Vị Hi chỉ có thể trơ mắtnhìn cô ấy, không thốt nổi lên lời, cũngkhông thể động đậy. Cô ấy bịtên vệ sĩ cao to khỏe mạnh ấn trên ghế sofa,bàn tay mạnh mẽ của gã đàn ôngchụp lên mặt, khiến cô ấy đến gào thétcũng không được.
Lăng Lạc Xuyên thích thú nhìn cô ấy như đang thưởngthức cảnh con thú nhỏ giãy chết.
Sau đó giữa ban ngày ban mặt, trướcsự dõi theo của hàngtrăm con mắt, anh tathở dài, ngóntay thon dài từ đường cong đẹp đẽ trên cổ cô lướtxuống cổ áo đồng phục, vô cùngnhẫn nại, cởi từng chiếc từng chiếcmột, từng chút từng chút giẫm đạp lên tônnghiêm của người con gái đáng thương này.
Cho tới khi cúc áo trước ngực bị cởi quá nửa, áo ngựcmàu đen tôn thêm làn da trắng hơn cả tuyết của cô, nửavòng tròn hoàn mỹ phập phồng lên xuống như sóng biển theo hơi thởgấp gáp của VịHi.
Lăng Lạc Xuyên khẽ thở mộttiếng, quay sang dặn dò cảphòng: “Các người sang phòng bên cạnh trước đi, đợi tôilàm xong việc, chúng ta tới nhà khác chơi tiếp”.
“Lăng Lạc Xuyên, mày không phải là người!”. Như Phitan nát cõi lòng chửi bới.
Vị Hi quay đầu, hoảnghốt nhìn họ kéo Như Phi như kéo một con chó, hai tayNhư Phi nắm chặt tay nắm cửa phòng như liều mạng, đôi mắtđỏ hoe, khôngbuông tay, chết cùng không buông tay.
Vị Hi muốn nói gì đó nhưngcô không nói nổi. Người đànông kéo áo ngực cô lên, hơi thở lạnhbuốt và đôi môi nóng bừng hạ xuống đôi môi nhợtnhạt của cô, xuống đường cong vô cùngđẹp ở cổ cô,xuống khuôn ngực trắng mịn trên người cô. Ngón tay linh hoạt của anh ta vòng rasau, cởi khuy áo ngực, kẻo thứ cản trở sangmột bên, giống như đứa trẻ chơiđùa, lạnh lùng tàn khốc giày vò cơ thể trongtrắng của cô.
Nửa người trần trụi lộ ra dưới ánh đèn, lộ ratrong tầm mắt hờ hững của đám đàn ông, côtuyệt vọng run rẩy. Cô biết bản thân sẽ mất đi cái gì, hơn nữasẽ mất đi bằng cách thức kinh khủng nhất, đáng sợnhất.
Cô nghiêng mặt, nhìnthấy trên bàn có chai rượu, cốc rượu, trongbình đá còn có cái chày đập đá... chỉ cần côcó thể cầm được, cho dùkhông ngăn cản được anh ta, cô cũng có thể kết liễuchính mình.
Nhưng cô không thể độngđậy nổi, hai tay cô bị anh ta đèlên, cả người đều bị anh ta kẹp chặt trong lòng, ngóntay anh ta xuyên vào tóc mai cô, hôn lên gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, hàohứng tiếp tục trò chơi tàn nhẫn này.
Mùi ngửi thấy mùi xạ hương nam tính và hơi thở đầy dụcvọng, toàn thân Vị Hi runrẩy, cả người như chìm vào trongnước, hít thở cànglúc càng khó khăn, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Anh ta nâng mặt cô lên, ngón tay vô cùng khéo léo đùabỡn vẻ đầy đà xinh xắn của cô, cắn môi cô, ngậmlấy hơi thởmỏng manh của cô, ngón tay thon dài mentheo đường eo mềm mại đẹp đẽ thăm dò xuống dưới. Hơi thở anh tanóng rực, dường như kề sát bêntai cô nói gì đó, tiếng nhạc trong cănphòng quá chói tai, cô khôngnghe rõ câu nào, chỉ hoảnghốt nhìn gương mặt anh ta, lúc xa lúc gần.
Cô không biết có bao nhiêu người chứng kiến cảnh đángsợ, bẩn thỉu ấy, nhưng không ai đứngra ngăn cản, thậm chíkhông ai lên tiếng, cho dù chỉ mộtcâu.
Khóe mắt khô cạnkhông một giọt lệ, chỉ có đauđớn và tuyệt vọng.
Cô nghe thấy có người đang cười, mắtphượng lạnh lùng lóe sáng trong bóng tối vô cùng.Cô thực sự không hiểu vìsao người này rõ ràng có thân xác đẹp đẽ lại cười giốngnhư ma quỷ.
Có ai từng gặp một con sói vừa xé xác con mồi ăn vàobụng vừa mỉm cười không? Hôm nay cô đã thấy, rõ ràng có thể épngười ta chết ở đườngcùng.
Ý thức của cô càng thêm mơ hồ, mọi thứbên cạnh cànglúc càng xa vời. Tất cả giọng nói dường như từ nơi xa vọng đến,lại giống như lướt bên tai, cả cơ thể tựa nhưchim trong đáy nước, lại giống như bị người tabẻ gãy cổ họng.
Cô muốn kêu gào cầu cứu, nhưngcô không phát ra nổi tiếng nói. Cô muốn giơ tay nắm thứ gì đó nhưng chỉ uổngcông. Chỉ có hơi thở gấpgáp, từng trận từng trận hít thở kịchliệt, dường như dùnghết sức lực toàn thân. Mồ hôi ướt đẫm ngón tay người đàn ông, ướtsũng áo sơ mi đã được cởi một nửa, cả cơ thể giốngnhư bị xe tải xay thành một đống, ganruột vò nát, ngũ tạng đau đớn. Nhưngvẫn không thể thở nổi, cố gắngthế nào cũng đều không thở được!
Trong cơn hốt hoảng, cô nghethấy Như Phi thất kinh hét lên: “Cô ấy bị hen bẩm sinh, như vậysẽ xảy ra chuyện đấy,anh mau buông cô ấyra!”.
Sau đó, khôngbiết ai trả lời một câu vô cùng nhẹnhàng: “Hen thôi mà, chẳng chết được!”.
Quả thực sẽ không chết, đau đớnhơn nữa cũng sẽ khôngchết chỉ có thể sốngkhông bằng chết. Người nào thực sự trải qua mới biết, rõ ràng đang sống màkhông thể thở như bịngười ta bóp họng... đó là một địa ngục sống!