Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Chương 11: Thù giết cha không đội trời chung




Anh cúi đầu, dịu dàng thì thầm, cọ vàotóc mai con gái của kẻ thù, đôi môi đẹp đẽ mang theo sự ngọt ngào tanh mùimáu, thong dong không vội vã nói ra tình yêu đối với cô, cho cô biết làm thếnào để dồn người thân máu mủ của cô... tới chỗ chết.

Toàn bộ hương vị màu sắc bữa tối đều là món ăn DươngChâu đích thực, Vị Hi có phần cảm động, cô không ngờ anh còn nhớ. Mẹ Vị Hi làngười Dương Châu, lúc còn sống, sở trường cùa bà chính là làm món ăn DươngChâu.

Dương Châu, non nước hữu tình, địa linh nhân kiệt, đồăn cũng vô cùng ngon, thể hiện khí chất thanh nhã, tươi đẹp.

Đậu phụ Bình Kiều, cải xanh xào nấm hương, lươn trộn,cá lát sốt cà chua, còn có canh mọc thịt cua thơm giòn, bánh bao nóng Hoài Anvỏ mỏng nhân bánh tươi...

Khi Vị Hi nhìn thấy từng món ăn ngon này, cô gần nhưmuốn khóc. Đây đều là những món mẹ thường làm cho cô trước đây, bao năm qua đirồi, cô cơ hồ đã quên hương vị của nó, quên cảm giác chân thật ấm áp này. Anhlại nhớ, còn nhớ rõ ràng đến thế.

Nhà hàng bố trí rất trang nhã, phòng ăn đặt trên lầugác bên sông đầy màu sắc cổ xưa, phía dưới nước chảy róc rách, từ cửa sổ cănphòng nhìn ra có thể thấy cây cầu nhỏ và guồng nước gỗ cổ kính trong sân, tựanhư Giang Nam mưa bụi đích thực.

Vị Hi có phần hốt hoảng, dường như trở lại những nămtháng đầu đời, sau mỗi lần bị người khác ức hiếp, một mình ngồi trên xích đutrong căn nhà cũ của nhà họ Lục, giống như con thú nhỏ bị thương, liếm láp vếtthương của mình. Không ai để ý, không ai quan tâm. Thậm chí cô từng nghi ngờ,nếu có một ngày, cô bị mấy người được gọi là anh chị kia hại chết, có phải cũngkhông ai biết không?

Cho tới một ngày, anh đã phát hiện ra, giống như ánhnắng mặt trời ấm áp, không kịp đề phòng, không thể đoán trước, chiếu sáng toànbộ sinh mệnh cô.

Nếu muốn cô nói trong thế giới hoang vu ấy còn có kìtích gì, thì điều ấy chính là anh. Chính tại thời gian đó, địa điểm đó, anhxuất hiện trong cuộc đời như bụi gai mọc đầy của cô.

Tâm trạng Nguyễn Thiệu Nam dường như lại trở nên rấttốt, gọi một bình Nữ Nhi Hồng lâu năm, rượu quý dưới hầm mười tám năm, vừa mởnắp liền ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của rượu.

Vị Hi có bệnh hen, cho dù rượu tan vào miệng mềm dịu,hương thơm tinh khiết cũng không dám uống nhiều, chỉ từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Trong sân phảng phất vọng lại tiếng chú chó nhỏ, Vị Hihơi bất ngờ nhìn ra ngoài, ở đây sao có thể có chó nhỉ?

Nhưng thực sự là có, cô nhìn thấy một cô gái nhỏ ômcon chó Akita củaNhật, lông mượt mà, đang chơi đùa rất vui vẻ với nó. Con chó nhỏ đó rất ngoan,rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, vẻ mặt đầy vô tội.

Nguyễn Thiệu Nam nhìnthấy cảnh ấy, bất giác bật cười, “Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em, em cũng ômmột con chó nhỏ. Có điều con chó đó rất bẩn, rất khó coi, còn bị thương, hìnhnhư em nhặt được hả? Khi ấy em khóc xin anh cứu nó, anh nhớ em gọi nó là“Hachi”. Em cứ luôn ôm nó, miệng không ngừng nói, Hachi không thể chết, Hachikhông thể chết. Khóc rất đáng thương, khiến anh không hiểu ra làm sao”.

Nghĩ lại chuyện xưa, Vị Hi cũng bật cười, “Đó là vìkhi ấy xem một bộ phim Nhật Bản tên là Hachi - chú chó trung thành. Hachi trongphim rất tốt với chủ nó, hàng ngày đều đứng ở ga tàu đợi chủ tan làm. Cho tớimột ngày, khi chủ nhân bị chết trong lúc làm việc, nó vẫn ở đó đợi ông trở về.Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, cùng một vị trí, nó chờ đợi tròn mườinăm, cho tới khi bản thân già đi mà chết…” . Mắt Vị Hi lờ mờ màn sương phủ, côlại cười, “Câu chuyện này đã dạy cho em biết thế nào là yêu và trung thành. Vìvậy, khi đó rất hi vọng bản thân cũng có một con chó như Hachi”.

“Anh nhớ, khi đó anh giúp em đưa chú chó tới bệnh việndành cho thú cưng, nó sống được. Sau này anh còn thấy bọn em chơi trò nhặt bóngtrong sân, nó lớn lên rất xấu, nhưng rất nhanh nhẹn”.

“Vâng, Hachi thực sự rất ngoan. Nhưng sau này…”

Vị Hi mím đôi môi khô lại, giọng nói có phần run rẩy,“Anh đi chưa được bao lâu... có một ngày, mấy người anh chị của em nhất thờihưng phấn, tìm được cây kéo cắt tóc em. Hachi nhào tới cứu em, nó cắn hỏng váychị gái em. Sau đó bọn họ... bọn họ dùng dây cột cổ nó, treo nó lên cây. Cứ nhưvậy... treo lên... treo lên…”.

Nguyễn Thiệu Nam nhíumày, không nói nữa. Một lát sau, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thế là lêntiếng hỏi cô: “Anh nghe nói bộ phim đó được Mỹ làm lại, nếu em thích, anh đưaem đi xem?”.

Vị Hi cười, mắt ngấn lệ, nhưng cô cố gắng nén xuống,nén đến mức môi run rẩy, cổ họng phát đau, “Em... không muốn xem nữa, từ sauđó, một khoảng thời gian rất dài, hàng tối, em... đều nghe thấy tiếng Hachiđang gọi, em sợ nhớ lại... bản thân không chịu nổi...”.

Cuối cùng không nhịn nữa, nước mắt lã chã rơi, từnggiọt từng giọt rơi xuống bên cạnh chiếc cốc. Mỗi một từ đều khó khăn như vậy,mỗi một từ đều thấm đẫm mùi máu lạnh lẽo. Lúc này, kí ức là gì? Là địa ngục? Làvực sâu? Hay một cái lồng được đan bằng sợ hãi và máu thịt?

Trong cuộc đời cô, niềm vui thường ngắn ngủi như vậy,nỗi đau khổ bị uy hiếp chưa bao giờ dừng lại. Đối với người khác mà nói, đaukhổ chỉ thi thoảng thể nghiệm, nhưng với cô lại là cuộc sống đích thực.

Nguyễn Thiệu Nam vẫntrầm mặc, anh châm điếu thuốc, trong làn khói lượn lờ, anh im lặng ngắm nhìncô. Chỉ nhìn cô, nhìn lông mi cô hơi run rẩy, nhìn cô thu lại từng giọt nướcmắt, từng chút bi thương, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh đèn, nhìn nốtruồi chu sa nhỏ và mờ nhạt giữa hai đầu lông mày của cô. Chỉ nhìn mà thôi,không lên tiếng, không tham gia, thậm chí đến an ủi cũng không.

Trong sân đã thắp những chiếc đèn lồng đỏ, giống nhưhoa mẫu đơn trôi dạt trong đêm tối mờ mịt không thể biết. Đàn nhị hồ xa xămlạnh lẽo như nước vọng đến như một truyền thuyết thê lương, đắng cay, như kểchuyện, như than khóc.

Ăn cơm xong, Vị Hi phải đi làm, Nguyễn Thiệu Nam khăngkhăng đòi đích thân đưa cô đi. Khi lên xe, Vị Hi mới để ý, hôm nay anh lái mộtchiếc xe Pagani màu xám bạc.

“Anh đổi xe rồi à?”. Vị Hi ít nhiều cũng hơi tò mò.

“Em không thích?”. Nguyễn Thiệu Nam quay qua nhìn cô.

“Dạ, không phải”. Vị Hi vội thanh minh, đâu tới phiêncô không thích? “Thực ra em vẫn cảm thấy chiếc Bugatti quá khoa trương, khônghợp với phong cách trước nay của anh lắm".

Nguyễn Thiệu Nam cười, “Anh cũng cảm thấy như vậy nênđã tặng nó cho Lạc Xuyên".

Vị Hi quả thật giật mình, chiếc xe vài chục triệu tệ,nói tặng liền tặng, nói nhận liền nhận? Những người này nghĩ thế nào nhỉ?

Thấy vẻ mặt Vị Hi ngơ ngác, Nguyễn Thiệu Nam giảithích, “Làm quà báo đáp, một mảnh đất trong tay cậu ta chuyển nhượng cho anhvới giá rẻ, tính kĩ anh còn lời một khoản nhỏ”.

Lúc này Vị Hi mới hiểu, nhìn anh, “Thực ra, anh sớm đãbiết anh ta thích nên mới cố ý giành mua trước, chính là để sau này mượn cớtặng anh ta chứ gì?”.

Người đàn ông nhếch khóe miệng lên, “Em đoán xem?”.

Đoán? Điều này gọi là không gian trá không phải làthương nhân, trên thương trường trước nay lợi ích là quan trọng nhất. Cách nghĩcủa những người này, cô không đoán được.

Thấy cô im lặng, Nguyễn Thiệu Nam nói: “Thực ra cũngkhông tính thế. Ban đầu mua chiếc xe đó chỉ nghĩ tặng cho mình một món quà saunhững cố gắng làm việc. Mua rồi lại không thích lắm, vừa vặn Lạc Xuyên vô cùnghứng thú với loại xe thể thao có số lượng hạn chế đó, nên dứt khoát giúp anh tahoàn thành ước nguyện”.

Tự mình tặng mình quà ư? Anh chắc cô đơn lắm? Vị Hi cóphần thông cảm với anh.

“Quan hệ giữa anh và Lăng Lạc Xuyên rất tốt nhỉ?”. VịHi thừa nhận bản thân hơi tò mò. Nhưng người đàn ông bên cạnh trước nay vẫnlạnh nhạt như nước, khi nhắc tới Lăng Lạc Xuyên, khóe miệng hơi mỉm cười, đâylà điều thực sự hiếm gặp ở con người anh.

“Coi như là bạn đồng cam cộng khổ, bọn anh quen nhau ởMỹ. Khi đó cậu ta bỏ nhà đi, một mình phiêu bạt bên ngoài, bị một đám lưu manhvây đánh. Anh thấy cùng là người Trung Quốc liền giúp cậu ta một tay. Em đừngthấy dáng vẻ công tử của cậu ta mà xem thường, đánh nhau cũng ở cấp chuyênnghiệp đấy”.

Vị Hi quả thật hoàn toàn bị chấn động, cô nhìn NguyễnThiệu Nam đang lái xe, lắp bắp hỏi: “Ý anh là anh và anh ta... đánh nhau vớilưu manh... ở Mỹ? Lưng tựa lưng? Giống như mấy bộ phim anh hùng Hồng Kông á?”.

Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, có phần nghiêm túc hỏi: “Lạlắm à?”.

Ôi trời ạ! Không chỉ lạ, quả thật là chuyện li kì.Chẳng trách thủ pháp chụp người của Lăng Lạc Xuyên thành thạo như thế, hóa rachính là dân chuyên nghiệp.

Nhưng Nguyễn Thiệu Nam, con người tao nhã quý phái nhưvậy...

Đột nhiên cô nhớ ra, trước đây từng nghe nói, tổ tiênnhà họ Nguyễn là Hoa kiều, tới đời cha của anh mới trở lại đại lục. Ông nội anhtừng tham gia chiến tranh còn là một anh hùng chiến đấu phục kích không ít kẻđịch.

Câu đó nên nói thế nào nhỉ? Tổ phụ hổ không thể sinhra khuyển tôn[1]?

[1] Ôngnội là hổ thì không thể có cháu là chó.

“Anh ta lợi hại như vậy, sao còn mang theo vệ sĩ? Sợngười ta bắt cóc à?”.

Nguyễn Thiệu Nam cười, “Người bình thường còn khôngdám trói cậu ta”.

Vị Hi càng thấy kì lạ: “Vậy người nào mới dám trói anhta?”.

Nguyễn Thiệu Nam nghĩ một chút, “Ví dụ như các phần tửkhủng bố, đặc nhiệm…”

“Hả?”.

“Cha cậu ta…” Nguyễn Thiệu Nam ngập ngừng một chút,“Là nhân vật lãnh đạo, cấp rất cao, em hiểu không?”.

Vị Hi lúc này cuối cùng cũng hiểu, “à" lên mộttiếng, “Hóa ra là “Thái tử Đảng”, thảo nào… ”

Nguyễn Thiệu Nam nhìn cô, “Anh nghĩ em có chút hiểulầm. Thực ra, quan hệ giữa cha con cậu ta luôn rất tệ, dường như tới mức khôngthể nói chuyện, vì vậy cha cậu ta không quan tâm đến cậu ta, mặc kệ cậu ta tựsinh tự diệt. Có điều với thân phận như vậy của cậu ta, ai cũng đều sợ vài baphần. Trên cậu ta còn có anh trai, làm việc ở bộ an ninh, một chị gái làm phiêndịch ở bộ ngoại giao, trong nhà chỉ có cậu ta đi theo con đường kinh doanh. Vệsĩ của cậu ta là do anh trai cậu ta mời về, chỉ bảo vệ an toàn của cậu ta,không tùy tiện đánh người. Hôm đó... người đánh các em không phải do cậu ta dẫnđến”.

Vị Hi gật đầu, chẳng trách mấy lần vô tình gặp vệ sĩcủa anh ta, cảm thấy họ rất lịch sự, quả thật rất khác.

“Tên tiểu tử đó hơi lộn xộn nhưng bình thường cũng sẽkhông quá đáng. Hôm đó do uống nhiều, cộng thêm cả sự nóng nảy của bạn em nữa,cũng thật là... Khi ấy anh chưa nhận ra em, nếu không sẽ không để cậu ta làmcàn”.

Vị Hi thầm suy tính trong lòng, phỏng đoán việc LăngLạc Xuyên chạy tới châm chọc cô, chắc Nguyễn Thiệu Nam không biết. Anh khôngbiết, cô cũng không muốn kể vói anh. Nói cho cùng, giữa cô và anh có quan hệ gìchứ?

Cô cười cười, “Thực ra, anh không cần giải thích vớiem. Anh ta cố tình hay vô ý, đối với bọn em mà nói chẳng có gì khác biệt, vìkết quả đều như nhau. Ở nơi như vậy, công việc của bọn em là khiến các anh vuivẻ. Các anh không vui, bọn em đưong nhiên phải gánh vác hậu quả. Bọn em khôngcó tư cách cũng không có khả năng bàn luận đúng sai với các anh”.

Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam chùng xuống, trái tim VịHi cũng chùng theo.

Ôi, lại giận rồi, hình như cô thực sự rất dễ chọc giậnanh. Nhưng cô nhớ rằng tính khí anh trước đây rất tốt, chưa từng nói nặng lờivới cô một câu. Bây giờ không biết vì sao, dường như cô đặc biệt khiến anhghét. Dáng vẻ anh luôn luôn lạnh như băng, cô càng sợ anh hơn, đến cả khi anhcười cô cũng hơi sợ, có cảm giác như giẫm chân trên lớp băng mỏng.

“Vậy để anh giải thích một việc cuối cùng, mười haivạn đó không phải anh đưa cho em mà là Ngụy Thành Báo tự cho là mình thôngminh. ”

Vị Hi cẩn thận dè dặt gật đầu, “Em hiểu rồi”.

“Em hiểu cái gì!”. Nguyễn Thiệu Nam đột nhiên lạnhlùng rít lên, sau đó phanh két xe một cái.

Vị Hi bị anh làm sững sờ, không khí vừa nãy còn hòathuận, lập tức “nước sông ngày càng rút xuống[2]”.

[2] Tình hình xấu hơn.

“Xuống xe!”. Anh ra lệnh, tự mình xuống xe trước.

Vị Hi đờ đẫn mất ba giây, bước xuống theo.

Nhưng bên ngoài không phải cổng “Tuyệt sắc”, thậm chíchưa vào nội thành mà là ven biển.

Nhìn biển lớn sóng cuộn dâng trào, Vị Hi ngây người,vừa nãy chỉ chăm chú nói chuyện với anh, không chú ý đến đường đi. Anh đưa côtới đây làm gì chứ? Không phải muốn dìm xác cô xuống biền để trút hận tronglòng chứ?

Lập tức liền có đáp án.

Nguyễn Thiệu Nam giam cầm cô giữa xe và cơ thể anh,hôn môi cô, dùng lực khá mạnh. Người đàn ông này dường như kiêng khem quá lâu,chỉ hôn môi thôi cũng cắn tới mức người ta phát đau.

Di động kêu, có thể là Như Phi gọi tới. Vị Hi dùng taycòn trống vô thức sờ túi, không ngờ động tác nhỏ như vậy liền bị anh phát hiện,nhưng đến điều này anh cũng không thể khoan nhượng.

Anh gần như thô bạo rút thứ không ngừng réo trong túicô ra, tiện tay ném vào đá vỡ tan!

Anh thực sự điên rồi! Vị Hi nhớ ra đêm điên cuồng ấy,cảm giác sợ hãi lập tức lan ra toàn thân. Cô hơi sợ, không dám chống lại anhlúc này, chỉ mềm mỏng thuận theo anh. Hơi thở anh nóng bừng và hỗn loạn, dườngnhư thế nào cũng đều không thỏa mãn, chỉ một mực đòi hỏi nhiều hơn.

“Vị Hi, Vị Hi…” Anh hôn cô thật lâu, nhẫn nại, dườngnhư đang dỗ dành cô. Ngón tay thon dài linhhoạt cởi cúc áo cô, đôi môi đẹp đẽ in dấu trên làn da ở cổ cô.

Vị Hi đột nhiên thất kinh, hai tay chặn anh lại,

“Hôm nay không được…”

“Suỵt, anh biết, anh biết, đừng sợ…” Anh cúi xnốngtrán cô thở hổn hển, thấp giọng nói, âm thanh khàn khàn, đôi mắt đen láy bị baophủ bởi một tầng hơi nước mỏng, đôi mắt đỏ ngầu dưới ánh trăng, giống như ngườisay rượu, nhưng anh vẫn có thể khống chế được bản thân.

Anh ôm cô ngồi lên nóc xe, vùi mặt vào cổ cô, Vị Hilúc này mới cảm nhận được, mặt anh nóng đến phát sợ. Cô càng không dám cử độnglung tung, để mặc anh ôm, cô giống như con gấu Teddy to lớn.

Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, kéo cánh tay cô vònglên cổ anh, nghĩ một chút lại kề sát mặt lên ngực cô, giống như đang nghe nhịptim cô.

Tư thế này giống - cô đang ôm anh.

Từng trận gió đêm, sóng lớn đập vào bờ, trăng sáng,sao chi chít.

Ôi... có người thở dài với sao đầy trời, một buổi tốiđẹp biết bao!

Cái ôm như vậy rất lãng mạn giống như nam chính nữchính trong phim tình cảm; cái ôm như vậy thực sự rất ấm áp, giống như niềm anủi nặng tình của trái tim này dành cho trái tim khác; cái ôm như vậy thực sựrất ngọt ngào - nhưng không nên xuất hiện giữa họ.

Gió biển rất lớn, Vị Hi chỉ mặc một chiếc áo dệt kimhở cổ màu hồng đào, ngồi lâu liền cảm thấy lạnh cóng.

Nguyễn Thiệu Nam lại không có ý định ra về, cánh tayôm cô càng chặt hơn, má dán lên ngực cô líu ríu nói: “Vị Hi, em khiến anh sợhãi”.

Vị Hi im lặng, một lúc lâu sau mới gượng cười, cúi đầunhìn chăm chú người đàn ông trong lòng mình, “Sao anh có thể sợ? Tất cả mọi thứchẳng phải đều nằm trong lòng bàn tay anh ư? Hôm nay em mới biết, hóa ra họcbổng đặc biệt của trường em do tập đoàn Dịch Thiên bọn anh tài trợ. Anh dồnngười ta không buông, anh biết điều đó quan trọng với em biết bao. Còn tro củamẹ em bị người ta đào ra. Em đoán, anh nhất định biết tro nằm ở đâu, đúngkhông?”.

Nói tới đây, Vị Hi cười gượng một cái, “Đúng rồi, còncó Như Phi. Lần trước hắt nước, lần sau muốn hắt gì? A-xít? Anh biết tình cảmcủa chúng em sâu đậm thế nào không, chỉ cần cô ấy bình yên, cái gì em cũng đềusẽ đáp ứng anh. Anh xem, tất cả điểm yếu của em đều bị anh nắm trong tay, anhcòn sợ gì chứ?”.

Lời nói như hắt nước lạnh, anh ngẩng đầu lên khẽ cười,“Em đang trách anh ư? Anh từng nói với em, đừng rời xa anh. Em có nghe lờikhông? Trời vừa sáng, em liền đi, đến một câu cũng không để lại. Em biết cảmgiác đó không? Cảm giác tưởng rằng đã có cả thế giới, nhưng chớp mắt mất đi tấtcả. Nỗi sợ hãi đó, lo lắng đó, không chỗ dựa đó, tan nát cõi lòng đó... emkhông thể hiểu”.

Anh lên án chỉ vì cô ra đi không từ biệt ư?

Vị Hi nhíu mày nhìn anh, gần như đối đầu không khoannhượng, “Vì vậy anh liền bóp cò trước hỏi chuyện sau, thậm chí mặc kệ thú sănmà anh ngắm trúng vô tội, đáng thương tới mức đến một chút khả năng chống cựcũng không có?”.

“Đúng. Nguyễn Thiệu Nam gần như nghiến răng nghiếnlợi, “Anh từng nói, em không nên như vậy! Một câu cũng không lưu lại, nói đi làđi ngay!”.

Vị Hi trầm mặc, đã tới nước này rồi, thực sự không còngì để nói nữa.

Hóa ra họ thực sự chia xa quá lâu, quá lâu rồi, khoảngthời gian đó lại cách nhau một mối thâm thù biển máu khắc cốt ghi tâm và thờigian cuồn cuộn bảy năm. Cô sớm đã không còn là cô gái nhỏ luôn mang vẻ mặt sùngbái, ngẩng đầu nhìn anh năm đó nữa. Còn anh đã khác xa cậu thiếu niên khôi ngôsáng sủa có nụ cười như gió xuân trong kí ức của cô.

Trong khoảng thời gian không ở bên nhau đó, anh đã sớmkhông hiểu thế giới của cô, rất nhiều chuyện của anh, cô cũng không hề biết.

Ví dụ như trong bảy năm ấy, anh gặp những chuyện gì?Gặp gỡ những ai? Ví dụ khi rời đi rõ ràng đã mất tất cả, ở Mỹ rốt cuộc đã trảiqua những gì? Sau khi trở về nước lại thu mua tập đoàn Dịch Thiên với khí thếnhanh như chớp, trong thời gian ngắn ngủi liền thay đổi cả giới tài chính.

Không có sự ủng hộ tiền vốn mạnh mẽ, chỉ sợ không aicó thể làm được điều đó. Mà tác phong của anh còn lão luyện, cao thủ hơn cả LụcTử Tục năm đó, thủ đoạn hành sự cũng máu lạnh hơn. Từ khi anh về nước một nămtrước, bắt đầu nổi lên trong giới tài chính, truyền thông cũng không ngừng bámtheo anh. Nhưng đối với thân thế không rõ ràng của anh lại vẫn luôn giữ kín nhưbưng.

Vị Hi biết anh cố ý che giấu tất cả, bịt kín miệng lưỡigiới truyền thông, không để bất cứ người nào nhắc lại chuyện xưa. Đối với nhữngngười biết chuyện năm đó, anh âm thầm khiến cho từng người tan cửa nát nhà, thudọn sạch sẽ. Những kẻ đầu sỏ để lại cuối cùng, lần lữa chưa động đến. Không aibiết anh đang nghĩ gì, anh là kẻ đi săn bẩm sinh, thông minh xảo quyệt, ngườiphàm phu tục tử như cô khó đạt được một phần mười anh, càng đừng nói đoán đượcsuy nghĩ của anh.

Nhưng có một điểm rõ rành rành - thù giết cha khôngđội trời chung!

Vừa nghĩ tới đây, Vị Hi gần như dựng hết cả lông tơ.

“Em muốn về nhà, có thể để em đi không?”. Vị Hi bâygiờ chỉ muốn rời xa anh, cho dù một phút cũng được.

Trái lại Nguyễn Thiệu Nam ôm cô càng chặt hơn, thởthan, “Vị Hi, ở bên anh một lúc nữa, anh vẫn có rất nhiều lời muốn nói với em.Anh biết, từ khi chúng ta gặp lại, trong lòng em luôn có rất nhiều uất ức. Anhmuốn nói chuyện với trái tim em, nhưng đến điều đó em cũng phong kín với anhư?”.

Vị Hi cúi đầu, nhìn người đàn ông từng mang lại sự bảovệ không giới hạn cho cô, bây giờ là sự giày vò vô tận, cô kề sát tai anh,giọng nói mềm mại, bất lực, run rẩy, giống như lông vũ bị gió thổi tung.

“Nếu trái tim em biết nói, nó sẽ nói rằng nó rất sợhãi; Nếu trái tim em biết nói, nó sẽ nói, anh là một tay thợ săn giỏi nhưng tànnhẫn, anh khiến thú săn của mình chịu sự giày vò; Nếu trái tim em biết nói, nósẽ nói, tất cả hành động của anh khiến nó không thể chịu nổi; Nếu trái tim embiết nói, nó sẽ nói, niệm tình trước kia, xin anh buông tha cho nó…”

Anh bỗng chốc chụp lấy gáy cô, lôi cô xuống. Tay anhgiống như thuồng sắt lạnh buốt, siết chặt lấy cô.

Anh dùng lực rất mạnh, siết cột sống của cô kêu rắcrắc.

Anh cúi đầu, lần nữa từ trên cao nhìn xuống cô, “Nếunhư điều em muốn chỉ là điều này, vậy anh không ngại nhắc lại lần nữa, cả đờinày, em đừng nghĩ đến!”.

Vị Hi thực sự tuyệt vọng, lần cuối cùng, cô thử nóichuyện với anh, kết quả lại bế tắc hoàn toàn.

Khi môi anh kề sát xuống, Vị Hi gần như không khốngchế được bản thân. Ngón tay lạnh buốt của anh giữ cằm cô, từng giọt từng giọtnước mắt của cô rơi trên gan bàn tay anh.

Anh biết cô khóc, nước mắt lạnh lẽo còn thiêu đốtngười ta hơn cả ngọn lửa. Nhưng anh không buông tay, chỉ cúi đầu, kề sát tai cônói: “Anh biết người nhà họ Lục từng tìm em…”.

Vẻ mặt Vị Hi sợ hãi, run rẩy kịch liệt. Nguyễn ThiệuNam lại dùng cánh tay siết chặt, vỗ lưng cô như an ủi, khẽ giọng dỗ dành, “Đừngsợ, xem ra anh coi thường bọn họ rồi, anh tung bao nhiêu hỏa mù như vậy, bọn họvẫn tìm được em”.

Nói tới đây, anh khẽ cười một tiếng, trong tiếng cườimang theo cả sự êm ái, trầm bổng như vui đùa, “Có điều, không sao. Anh bảo đảm,sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa. Vị Hi, em đợi đi, cho anhthêm chút thời gian. Đợi anh xử lí tất cả mọi chuyện xong xuôi, đợi anh khiếntất cả những kẻ đáng chết phải chết, đợi anh trừ bỏ tất cả chướng ngại... Anhnhất định sẽ khiến em yêu anh, anh sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để em yêu anh.Vì vậy em đừng cứ luôn muốn chạy trốn nữa, anh cũng sẽ không để em chạy thoát,chỉ cần em cho anh thêm chút thời gian, cho anh thêm chút thời gian thôi làđược. Vị Hi bé nhỏ của anh…”.

Anh cúi đầu, dịu dàng thì thầm, cọ vào tóc mai con gáicủa kẻ thù, đôi môi đẹp đẽ mang theo sự ngọt ngào tanh mùi máu, thong dongkhông vội vã nói ra tình yêu đối với cô, cho cô biết làm thế nào để dồn ngườithân máu mủ của cô... tới chỗ chết.

Anh xé chiếc áo dệt kim hở cổ của cô, đè cô xuống bãicát mềm mại, vén váy cô lên, ngón tay thon dài thăm dò vào trong, vào nơi tĩnhmịch, mềm mại, nữ tính nhất, tập hợp tất cả cảm xúc mãnh hệt và dục vọng củaanh.

Toàn thân Vị Hi căng lên, gần như cầu xin nhìn anh.Anh không thể đối với cô như vậy, lúc này anh sẽ làm cô bị thương mất.

Đôi môi đầy ắp dục vọng của anh hôn lên đôi mắt runrẩy của cô, khàn giọng nói khẽ: “Đừng sợ, đừng sợ, anh không làm gì, để anh sờem, ôm em thôi".

Sau đó ngón tay anh kéo áo con của cô lên cao hơn mộtchút, đầu cúi xuống, hàm răng trắng bóc cắn lên bầu ngực cô. Anh thở nóng rực,làn da nóng bỏng, động tác càng lúc càng nôn nóng, càng lúc càng cuồng loạn.

Vị Hi bất lực co rúm lại, quay mặt đi, hoảng hốt nhìnbiển lớn mênh mông vô bờ. Biển đen, làn sóng giận dữ đẩy lên tận trời. Nhưngngười đàn ông trên người cô lại càng khó đoán hơn đêm khuya nặng nề đó, tựa nhưkhiến tất cả ánh sao, áng mây trong nháy mắt chìm đắm vào bóng tối đang ùn ùnkéo tới. Không có điểm cuối...