Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn) - Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



‘Anh trao em linh hồn anh trọn vẹn, luôn cái gàn dở, nóng nảy, bất kham, mưa nắng thất thường, một ngàn tám trăm thói hư tật xấu của nó. Nó thật đáng ghét, chỉ một điều tốt lành duy nhất, yêu em.’



—— ‘Yêu em tựa như yêu sinh mệnh’ (Vương Tiểu Ba)



***



Ngày hôm sau ánh mặt trời treo cao rực rỡ, nhưng bước ra khỏi cửa lại ngửi thấy thoang thoảng trong không khí mùi hơi nước ẩm ướt.



Cơn mưa đầu mùa bất chợt đến, lặng lẽ đi.



Tô Nam cùng Trần Tri Ngộ mời ba người gia đình nhà giám đốc Hà đến trung tâm thành phố dùng cơm. Hà Bình lái xe, Tô Nam ngồi phía sau giới thiệu những tập tục của địa phương nơi này cho Trần Tri Ngộ nghe.



Phần lớn đường sá ở vùng ngoại thành không được đổ bê tông và trải nhựa, mùa nắng bụi chạy theo gió cuộn mù mịt táp thẳng vào mặt, mùa mưa thì lầy lội khó đi.



Dọc đường, có một tiệm tạp hóa tồi tàn cũ nát, mấy thanh niên địa phương ăn mặc nhem nhuốc ngồi ngay trên những chỗ trũng lớn nhỏ đầy bùn lầy trước cửa tiệm uống bia, là Carlsberg, người dân ở đây chuộng loại bia này.



Lúc xe của nhóm Tô Nam đi ngang qua, có một thằng bé mặc quần trắng áo đỏ, người gầy gò như que củi, trong lòng ôm một đứa bé nhỏ hơn nó chẳng bao nhiêu, há hốc miệng đưa mắt nhìn theo xe bọn họ chạy qua.



Thời gian đầu, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Tô Nam vô cùng xót xa khó chịu, lâu rồi mới thấy sự khó chịu của mình cũng chẳng giúp ích được gì.



Mãi rồi thành quen, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không tránh khỏi cái cảm giác bất lực thương cho số phận con người sao mà chênh vênh.



Chẳng mấy chốc đã đến khu thành cũ, Tô Nam giơ tay hướng về phía những công trình kiến trúc bên ngoài, giới thiệu từng nơi một với Trần Tri Ngộ:



—— “Anh thấy cái nhà màu đỏ mái xanh kia không, đó là một trong những trung tâm thương mại của thành cũ, ở đó có đủ mọi thứ, tiệm thuốc, hiệu sách, siêu thị…”



—— “Còn cái nhà màu đỏ viết nhầm chữ bata đó, là cửa hàng bán giày, thương hiệu Kenya, rất nổi tiếng ở Châu Phi…”



Xuyên qua thành cũ đến khu đô thị mới.



Trên đường phố là những ngôi nhà thấp bé phổ biến ở Lilongwe, xe ra khỏi thành cũ chạy đến khu đô thị mới, đường sá rộng rãi hơn rất nhiều, những công trình kiến trúc dọc hai bên đường cũng nhuộm dần hơi thở thành thị.



“Phía đối diện, tòa nhà có mái vòm đó, là tòa nhà quốc hội Malawi do nước mình giúp đỡ xây…” (*Editor: Tòa nhà quốc hội Malawi do Bắc Kinh xây tặng năm 2011.)



Xe từ vùng ngoại thành băng qua khu thành cũ đi vào thành phố mới, phảng phất như tiến hóa từ hoang sơ nguyên thủy đến văn minh hiện đại.



Địa điểm dùng cơm là một nhà hàng do người Ý mở nằm trong khu trung tâm của thành phố mới, với thiết kế tường đỏ chóp đỉnh nhọn, mang dáng dấp kiến trúc thời kỳ thuộc địa Châu Âu còn sót lại.



Trên bàn ăn, Hà Bình kể cho Trần Tri Ngộ nghe một số đóng góp mà công ty H đã làm được cho Malawi. Hà Bình ở nơi này chín năm, dĩ nhiên tiền lương cao là một phần lý do tất yếu, nhưng nếu không có chút tinh thần cống hiến và chủ nghĩa lạc quan cách mạng, thì quả thật không cách nào trụ nổi lâu như vậy.



“… Chín năm trước, thời điểm tôi vừa tới nơi này, chỉ cần ra khỏi khu trung tâm thương mại bên kia, đứng ở đâu cũng không bắt được tín hiệu. Trung Quốc kết nghĩa anh em với các nước nghèo thuộc thế giới thứ ba, cũng đã làm được không ít chuyện tốt cho một số quốc gia ở Châu Phi.”



Trần Tri Ngộ gật đầu, tán gẫu với Hà Bình những điều đã nhìn thấy ở Zimbabwe khi đến đó mấy ngày trước, trong lời nói có phần cảm khái.



Rất nhiều quốc gia ở Châu Phi bị chiến tranh tàn phá nặng nề, nghèo đói lạc hậu không phải là chuyện một sớm một chiều, khí hậu khắc nghiệt, bệnh tật… như căn bệnh mãn tính rất khó chữa khỏi dứt điểm, đó là một cuộc chiến gian nan và dai dẳng.



Tô Nam vốn đang chơi với con trai Hà Bình, nghe thấy Trần Tri Ngộ kể đến đoạn sau khi kết thúc buổi tọa đàm ở trạm cuối cùng tại Zimbabwe, có một thanh niên người da đen lên xin anh tặng lại quyển sách, cô bất giác thốt ra những suy nghĩ của mình: “Nhưng mà, sự trợ giúp của chính phủ nước ngoài, của các tổ chức bác sĩ không biên giới hay các tổ chức phi chính phủ đều như muối bỏ biển, một cuộc chiến nổ ra, hàng ngàn hàng vạn người nhà tan cửa nát phải lánh đi tị nạn. Hơn nữa, sự phát triển của quốc gia phải đi liền với chính sách hỗ trợ và bổ sung cho nhau, giai đoạn đầu thời kỳ hậu chiến Nam Phi phát triển rất nhanh chóng, nhưng sau đó lại bị lạc trong hệ thống lý luận phương Tây, tự hủy đi thành trì, nền công nghiệp biết bao vất vả xây dựng nên gần như sụp đổ hoàn toàn, bây giờ thì…”



(*Editor: Nam Phi từ lâu đã được biết đến như là kinh đô của lục địa đen. Tuy giàu có nhưng đại đa số người dân Nam Phi vẫn sống rất nghèo khổ vì chênh lệch giàu nghèo ở đây quá lớn.)



Vừa ngoảnh đầu lại, thấy Trần Tri Ngộ đang chăm chú nhìn, trong ánh mắt đong đầy ý cười, câu chữ lập tức ngắc ngứ.



Trần Tri Ngộ bật cười: “Em nói tiếp đi.”



“Dạ… hết rồi.” Tô Nam sờ sờ mũi: “Sau khi tới nơi này, em mới phát hiện người Trung Quốc chúng ta thật sự rất siêng năng, quốc gia nào cũng vậy, nếu người dân cần cù chăm chỉ lao động thì đâu có lý do gì đất nước không phát triển.”



Trần Tri Ngộ mỉm cười.



Té ra cô đi một chuyến này, đã nuôi dưỡng được niềm tự hào dân tộc?



Ăn cơm xong, buổi chiều gia đình Hà Bình còn có kế hoạch khác, Tô Nam tự mình lái xe đưa Trần Tri Ngộ đi ngắm hồ nước ngọt khổng lồ, nơi được ví như máu của người dân Malawi.



Hồ Malawi là điểm thu hút nổi tiếng của Malawi, rất nhiều du khách ba lô gọi Malawi là ‘thiên đường thất lạc’ hơn một nửa vì hồ này. Thiên nhiên đã hào phóng ban tặng nơi đây nét vung bút quá đỗi tuyệt vời, nét hoang sơ hầu như chưa bị bàn tay con người khai phá nên dễ dàng hớp hồn bất cứ lữ khách nào lỡ bước lạc chân đến.



Trời xanh nước xanh, xanh say lòng người, đến điểm cuối lòng hồ mây nước hội tụ vào nhau thành một đường tít tắp kéo dài tận chân trời.



Trần Tri Ngộ nói, rất giống Koh Samui của Thái Lan.



Trên hồ có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí, lặn biển ngắm cá, đi thuyền, lướt ván và nhiều hoạt động dưới nước khác.



Trần Tri Ngộ không mấy hứng thú, cuối cùng hai người tìm một resort gần đó, ngắm hồ đón gió.



Dưới tán cây bên bờ hồ, võng treo.



Tô Nam ném hết giày dép ba lô sang một bên hưng phấn trèo lên, cung chân đung đưa tung tẩy.



Nhìn thấy Trần Tri Ngộ cũng nối gót đi tới, vội hỏi anh: “Anh bôi kem chống muỗi chưa? Mùa mưa nhiều muỗi lắm, bị cắn một cái sẽ bị ngược đó.”



Trần Tri Ngộ: “Bị ngược?”



Tô Nam: “Dạ, là bệnh sốt rét, mấy người tổ trưởng Hà đều nói như thế.”



Trần Tri Ngộ bước tới gần, liếc nhìn cô một cái, thình lình giơ tay đẩy mạnh võng.



“A a a!!!”



Tô Nam bị cú đẩy bất thần muốn bay tung lên trời này dọa cho sợ thất kinh hồn vía, cuống cuồng túm lấy dây buộc võng.



Vất vả lắm cái võng mới chịu lắc lư nhè nhẹ rồi dừng lại, cô nàng leo xuống, tức giận trừng mắt thỏ nhìn Trần Tri Ngộ, bất thần giơ tay đẩy anh một cái.



Trần Tri Ngộ loạng choạng ngã xuống đất, thuận thế kéo Tô Nam theo.



Hai người đồng loạt té nhào xuống bờ cát.



Tô Nam bóc cát mịn, nhét vào cổ áo anh: “Anh thật ấu trĩ!”



Trần Tri Ngộ cười phá lên.



Một hồi sau, giơ tay: “Kéo anh dậy đi.”



Tô Nam dòm anh đề phòng.



“Không trêu em đâu mà.”



Lúc này Tô Nam mới chìa tay ra.



Hai người phủi cát trên người, cong gối ngồi xuống bờ cát.



Gió từ lòng hồ phẩy vào, mặt trời sắp lặn, mặt hồ vàng nồng nàn tan trong sắc đỏ mênh mang, đẹp đến nao lòng.



Trần Tri Ngộ nhìn cô.



Tô Nam: “… Sao vậy anh?”



Trần Tri Ngộ: “Em có bôi kem chống nắng chưa thế? Không sợ đen thùi hả?



“…”



Tô Nam thật muốn bóp chết cái người này.



Quỳ trên cát, xoay về phía anh, mạnh mẽ lên án: “Ngài càng ngày càng chẳng có lấy một chút dáng vẻ nào của giáo viên hết!”



“Vốn dĩ chẳng có mà,” Trần Tri Ngộ muốn cười nhưng cố nín xuống nhìn cô: “Tối qua, em gọi anh là cái gì, hả?”



Mặt Tô Nam loẹt xoẹt đỏ bừng.



Chốc lát, chìa ngón trỏ ra dùng hết sức chọc vào vai anh, khẽ hứ một tiếng: “Già mà không nên nết…”



“Chẳng phải anh còn chưa già sao?”



“Cũng sắp rồi…”



“Vậy em hãy nhìn anh.” Trần Tri Ngộ nắm lấy bàn tay cô, thật chặt.



Sắc đỏ vàng loang khắp biển trời rồi từ từ chìm xuống, để lại một màu chàm tĩnh lặng.



“Nhìn anh dần già đi…”



*



Kỳ nghỉ của Trần Tri Ngộ rất dài, qua hết tháng hai đến đầu tháng ba mới trở về nước.



Địa phương có hội tương tế người Hoa… tổ chức liên hoan chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân, phu nhân Hà thích ồn ào náo nhiệt nên đã cùng Hà Bình và con trai đi đến đó.



Tô Nam thì ở nhà làm sủi cảo với Trần Tri Ngộ.



Nhào bột mì, trộn nhân bánh, cán vỏ… tự tay làm tất cả các công đoạn.



Đối với chuyện cán vỏ bánh này, Tô Nam hoàn toàn không có lấy mảy may thiên phú, bị Trần Tri Ngộ bỏ xa lắc lơ, không mỏng thì là dày, cuối cùng thả chai bia dùng làm chày cán bột trên tay xuống lăn lông lốc, không phục: “Sao lại làm sủi cảo chứ, người phương nam nơi em ở mừng năm mới không ăn sủi cảo.”



“Vậy em nói làm cái gì, hử?”



Tô Nam nghẹn.



Dán câu đối xuân? Đốt pháo hoa? Nếu ở nơi này có điều kiện vật chất tốt như vậy, còn có chuyện trả cho cô tiền lương cao như thế sao.



Trần Tri Ngộ chìa ngón tay dính đầy bột mì quẹt lên mặt cô: “Không cán bột thì đứng qua một bên nào, đừng có làm phiền anh.”



Tô Nam dụi mặt: “Sao anh lại làm được thế?”



“Mẹ anh là người phương Bắc.”



“A…” Tô Nam lại lụm chai bia lên: “Vậy em phải học…”



Trần Tri Ngộ cười vang.



Hai người vừa đùa giỡn vừa làm một hồi, cuối cùng gói ra gần hai trăm cái sủi cảo, thế là quyết định gửi một ít cho nhà Hà Bình.



Trần Tri Ngộ nhìn lướt qua, bắt đầu xoi mói lựa lựa chọn chọn.



Tô Nam: “Anh làm gì thế?”



Trần Tri Ngộ nhón ra một cái gói xiêu xiêu vẹo vẹo: “Đây là kiệt tác của em hả?”



Tô Nam: “… Dạ.”



“Té ngang té dọc, xấu như vậy, có mặt mũi tặng cho người ta à.”



Tô Nam: “…”



Trong biệt thự không có tivi, Tô Nam bèn hỏi anh có muốn bật máy tính, mở mấy tiết mục văn nghệ cuối năm không.



Trần Tri Ngộ nhìn cô bằng khóe mắt: “Có gì hay để xem sao?”



“Thêm một chút hương vị tết, giả bộ như đang ở trong nước đó mà!” Nói xong thành thạo bật VPN lên, mở tuyển tập tiểu phẩm tấu nói chương trình gala mừng năm mới, điều chỉnh âm lượng.



(*VPN: mạng riêng ảo là một mạng dành riêng để kết nối các máy tính lại với nhau thông qua mạng Internet công cộng, qua một kênh truyền dẫn dữ liệu riêng đã được mã hóa, giúp bảo vệ dữ liệu trong khi chúng được truyền trên Internet.)




—— “Xin chào các bạn khán giả xem đài, tôi nhớ các bạn muốn chết!”



Trần Tri Ngộ: “…”



Tô Nam nói nhại theo xong cười hắc hắc: “Thế nào ạ, có phải anh bắt đầu cảm thấy có không khí tết rồi không?”



Buổi trưa, ăn sủi cảo xong, hai người cũng không đi ra ngoài mà làm tổ trong biệt thự giết thời gian.



Ngoài cửa sổ, nắng vàng đổ xuống, quả là cách xa trời vực với lễ mừng năm mới trong ấn tượng.



Nằm bò trên bàn nhỏ, đánh thượt thở dài: “Sao mà em có cảm giác như cả đời chưa được nhìn thấy tuyết…”



Trần Tri Ngộ để chân trần ngồi trên thảm, thong thả nhấp từng ngụm trà: “Em tắt cái ‘xin chào, tôi nhớ các bạn muốn chết!’ kia của em đi, mở ‘Frozen’ xem một hồi, sẽ có cảm giác tuyết rơi ngay.”



(*Frozen: tên tiếng việt là Nữ hoàng băng giá. Là bộ phim hoạt hình lấy cảm hứng từ câu chuyện cổ tích ‘Bà chúa Tuyết’ của nhà văn Hans Christian Andersen. ‘Chỉ có tình yêu làm vạn vật tan băng giá’.)



Tô Nam cười nghiêng ngã: “Anh tính toán thiệt chi ly mà!”



Tô Nam gọi video call về nhà.



Trong nước vừa qua khỏi tám giờ tối, trong tivi vừa bắt đầu tiết mục cuối năm. Tô Tĩnh huơ điện thoại, gọi mẹ Tô.



Chốc lát, mẹ Tô đến gần, cười rạng rỡ lên tiếng gọi: “Nam Nam.”



“Mẹ.”



Ninh Ninh chen vào giữa màn hình, không ngừng reo ‘Dì nhỏ, dì nhỏ.’



Mẹ Tô: “Con ăn cơm chưa? Ở nhà có một mình sao? Không đi cùng đồng nghiệp à?”



“Dạ không, con đang…” Đưa mắt dòm qua Trần Tri Ngộ, thấy anh gật đầu, bèn dịch màn hình sang bên cạnh: “… ở cùng với thầy Trần ạ.”



Trần Tri Ngộ lễ phép cất tiếng chào.



Mẹ Tô thoáng kinh ngạc: “Châu Phi xa thế mà…”



Trần Tri Ngộ mỉm cười: “Dạ, nên làm. Chúc dì năm mới vui vẻ —— dì nói chuyện với Tô Nam đi ạ.”



Tô Nam lại xoay màn hình về phía mình, kể lẳng nhẳng một ít chuyện gần đây, hết thảy chỉ nói những tin tốt không nói chuyện xấu.



Sau cùng trò chuyện mấy câu với Tô Tĩnh và Ninh Ninh, rồi cúp máy.



Tô Nam men theo thảm trải sàn bò qua, nằm sấp lên lưng Trần Tri Ngộ.



Trần Tri Ngộ đặt cốc trà xuống, xoay đầu nhìn cô.



“Thầy Trần…”



“Ừm?”



Tô Nam xích sát tới, khẽ chạm vào môi anh một cái, rồi vùi đầu vào bờ vai anh.



Nắng rọi vào cửa sổ, vẽ lên mái tóc cô một đường viền chiều vàng, ngược đường nắng, rèm mi úa vương vất nét u buồn dịu dàng.



“Không nỡ xa anh?”



Tô Nam gật đầu.



“Anh còn chưa đi mà.”



“Qua ngày kia là anh đi rồi.”



“Ai bảo em chạy đến nơi này làm gì, đáng đời.”



Tô Nam nở nụ cười: “Lần tới, lần tới trước khi đến, anh nhớ nói với em, công ty em có cấp vé khứ hồi cho người nhà của nhân viên.”



Trần Tri Ngộ nhíu mày: “Còn muốn có lần tới?”



“Chắc chắn sẽ có mà…” Tô Nam nhìn anh, hạ giọng, hơi thở phả vào tai anh: “Nếu không… làm sao anh giải quyết vấn đề sinh lý đây?”



Trần Tri Ngộ: “…”



Học trò giỏi, dạy hư.



Tô Nam lại chớp chớp mắt, hai cánh tay từ phía sau vòng qua bờ vai Trần Tri Ngộ, phiến môi mềm mại như có như không mơn mang cọ vào làn da trắng trẻo nơi gáy anh: “Thầy Trần, em có vấn đề này muốn…”



“… hỏi.”



“Hơn ba tháng em đến đây, anh giải quyết vấn đề sinh lý… bằng cách nào thế?”



Trần Tri Ngộ liếc nhìn cô: “Muốn biết?”



Tô Nam ra sức gật đầu.



“Không nói với em.”



Tô Nam càng tò mò không thôi: “… Tự làm? Lúc làm nghĩ đến em? Hay là, xem… xem một ít này nọ? Lúc gọi điện thoại cho em, có phải càng muốn nhiều hơn không?”



Trần Tri Ngộ không nhịn được nữa: “… Em cách xa Cô Điền ra cho anh!”



***



Bảy giờ tối, ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài.




Trời đã chuyển hẳn sang một màu đen, trong sân vận động sơ sài của tiểu khu ánh đèn sáng nhấp nháy, có tiếng nhạc mơ hồ truyền đến.



Tô Nam kéo tay Trần Tri Ngộ: “Chúng ta qua đó xem đi anh!”



Là đồng nghiệp trong công ty, mọi người ghép mấy cái bàn lại giữa sân, bày đồ ăn vặt và bia, đồng thời kéo thêm mấy bóng đèn cùng dàn âm thanh, mở những bài hát cũ của Trương Quốc Vinh, Mai Diễm Phương và nhạc vàng kinh điển.



Mấy đồng nghiệp thường chơi bóng chuyền chung nhìn thấy Tô Nam liền vẫy vẫy tay gọi cô: “Tới đây, uống rượu với mọi người nào!”



Tô Nam quay đầu sang nhìn Trần Tri Ngộ: “Uống không anh?”



Trần Tri Ngộ nắm lấy tay cô: “Đi, tới chào hỏi một tiếng.”



Đi qua, lập tức có người đưa bia tới, ánh mắt quét qua hai bàn tay đang nắm chặt của Tô Nam và Trần Tri Ngộ, cười nói: “Tô Nam, không giới thiệu sao?”



“Ông xã em, Trần Tri Ngộ.”



Có mấy cô gái vóc dáng cao ráo khuôn mặt mang nét đặc trưng của người Nga cũng vây lại, dùng tiếng Anh mang khẩu âm địa phương trêu ghẹo mấy câu đại loại nói Trần Tri Ngộ thật đẹp trai.



Có một đồng nghiệp nam tiến lại gần, nhìn Tô Nam cười cười: “Thì ra em kết hôn rồi thật à?”



Trong lòng Tô Nam có hơi không vui nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Em nhớ lần đầu tiên tự giới thiệu, em đã nói rồi mà.”



Nam đồng nghiệp: “Cứ tưởng em nói đùa chứ, đúng không?”



Lập tức có mấy đồng nghiệp nam khác cười phụ họa.



Vẻ mặt Trần Tri Ngộ bình thản: “Bà xã tôi mới đến, nhờ các vị chiếu cố.”



Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông, những tiếng cười không có thành ý lập tức dừng lại.



Tô Nam: “Giám đốc Vương.”



Giám đốc Vương gật đầu, mỉm cười bắt tay Trần Tri Ngộ: “Nếu tôi không nhận nhầm… có phải ngài là giáo sư Trần Tri Ngộ giảng viên của đại học thành phố Sùng?”



Trần Tri Ngộ: “Không dám. Phó giáo sư.”



“Tôi là người tổng phụ trách của chi nhánh công ty H ở Malawi, trước đây trong một buổi đấu thầu đã từng có dịp được gặp qua lệnh tôn.”



Một vài từ ngắn ngủi, chứa đựng thông tin phong phú.



Có thể vào được công ty H đều là tinh anh hoặc tinh khôn. Thấy giám đốc Vương kính cẩn lễ độ với Trần Tri Ngộ, biết ngay đối phương không chỉ là một ông thầy dạy học nghèo đơn giản.



Giám đốc Vương mời Trần Tri Ngộ và Tô Nam đến ngồi ở vị trí trung tâm bàn tiệc, cùng uống mấy ly rượu.



Trần Tri Ngộ tới nơi này chỉ với mục đích thăm người thân nên không muốn bàn những chuyện liên quan đến làm ăn, vả lại cũng không thích người khác săn đón nhiệt tình quá mức, vì thế lấy lý do khiêu vũ, dắt Tô Nam qua khoảng sân trống bên cạnh, tách khỏi đám đông.



Trong giai điệu nồng nàn liêu trai bất chấp thời gian của ca khúc chủ đề trong ‘Ghost’*, Trần Tri Ngộ vươn tay về phía Tô nam: “Em có biết nhảy không?” (*Ca khúc chủ đề trong ‘Ghost’ là Unchained Melody: giai điệu giải thoát linh hồn.)



“Dạ, một ít, hồi em học trung học, chị em tham gia liên hoan khiêu vũ nên lôi em vào phòng xoay vòng lung tung,” nhìn anh: “Nhảy không tốt đâu anh.”



“Không sao, chúng ta cùng xoay vòng lung tung.”



Dắt tay cô, ôm eo cô, theo giai điệu du dương, nhẹ lắc lư bước chân.



Tô Nam vòng tay khoác lên vai Trần Tri Ngộ, bị anh cuốn đi.



Âm thanh và tiếng nói cười bên kia xa dần, ánh đèn màu chợt lóe chợt tắt như đom đóm đêm hè.



Như lạc vào miền lưu luyến da diết.



“Bình thường những người này có hay làm phiền em không?”



Nét mặt Tô Nam xuôi xị, vẻ như không muốn nói tới chuyện này: “Ở đây, tính luôn em là có tổng cộng năm nhân viên nữ. Những người khác nếu không phải đã kết hôn thì…” Cô cong veo khóe môi, cười hinh hích nghịch ngợm như trẻ con: “… không xinh đẹp bằng em. Mà dù có xinh đẹp đi nữa, với số lượng ít ỏi như thế ở giữa một đám đàn ông…”



Thấy cô là người mới lại rạng ngời trẻ trung xinh đẹp, trong tối ngoài sáng có không ít người tỏ ý theo đuổi. Nhưng Tô Nam không để cho bất kỳ ai có cơ hội hiểu lầm, vô cùng nghiêm túc nói rõ rằng mình đã kết hôn, song cơ bản chẳng mấy người tin là thật, chỉ cho rằng cô kiêu căng, lâu ngày dần lan truyền ra mấy lời rất khó nghe, gán ghép cô với Hà Bình.



“Cũng may em và chị Hà rất gần gũi thân thiết, chị ấy biết em là người thế nào, bằng không…”



Những chuyện này, cô chưa từng kể với Trần Tri Ngộ. Ở đây, ngoài những vất vả do tác nhân bên ngoài, thì mối quan hệ giữa người với người mới là thứ khiến cô mệt mỏi phiền lòng hơn hết thảy.



Đàn ông ở đây không phải ai cũng giống như Hà Bình, tuy quyết tâm đạt được thành công bằng cách này hay cách khác nhưng luôn đặt ra cho mình một nguyên tắc giới hạn. Một số người lăn lộn đi lên từ tầng đáy xã hội, toàn thân toát ra hơi thở con buôn không cách nào gột sạch, làm bất kỳ chuyện gì cũng muốn chiếm một ít tiện nghi, mới thấy đáng giá cho cái khổ mình đang chịu đựng.



Tô Nam khẽ nâng cằm hướng về phía bốn cô gái có gương mặt đặc trưng người Nga đang trêu ghẹo, đùa bỡn với mấy người đàn ông ở đằng xa: “Mấy cô gái đó, hai người Belarus, hai người Ukraina. Có một số đồng nghiệp nam đã có gia đình vợ con ở quê nhà, sang đây kiếm tiền rồi đi qua Châu Âu mua sắm, tiện thể ghé vào làng chơi Đông Âu ‘làm giàu thêm kiến thức’, bốn người phụ nữ kia, đều là…”



Trần Tri Ngộ ‘ừ’ một tiếng.



Tô Nam thở thượt: “Thì ra thế giới bên ngoài giảng đường lại dơ bẩn hỗn loạn như vậy.”



Trần Tri Ngộ nhìn cô yêu chiều.



Điều khiến anh bị Tô Nam hút chặt không cách nào dời ánh mắt đi được, đó là dù trong hoàn cảnh khó khăn gập gềnh chịu biết bao vất vả, nhưng cô vẫn luôn giữ được trái tim trong sáng, kiên định vững vàng.



Sinh ly tử biệt trái lại chỉ là thứ yếu, chính cái nghèo khổ tận cùng của cuộc sống, những thứ vặt vãnh khó coi đời thường sẽ mài nát bản tính thiện lương của những ai không tôi luyện cho mình khí phách kiên định vững vàng, mài đến nát vụn cùng thứ ánh sáng vẻ vang hư ảo choáng ngợp kia.



Âm nhạc như dòng nước dịu dàng rót qua.



‘… open arms of the sea



yeah



lonely…’



Trần Tri Ngộ dìu Tô Nam, nhẹ nhàng di chuyển xoay vòng: “… Người sống trên đời, trong quá trình dốc sức theo đuổi ước mơ khát vọng phải giữ vững lập trường, giữ vững chính kiến của mình, đừng để đến một lúc bất chợt ngoái đầu nhìn lại, bản thân đã trở thành dạng người chính mình chán ghét coi thường.”




Trái tim Tô Nam được dòng nước triều lên thấm đẫm ấm áp: “Em sẽ không như vậy đâu.”



Một góc nhỏ nằm khuất mình cách xa sân vận động, ánh đèn mờ nhạt.



Nhưng trên đầu là cả vòm trời sao, sáng lấp lánh.



Sau khi đến nơi này, Tô Nam thường tăng ca đến khuya muộn, mỗi lần từ công ty trở về ký túc xá, trong lòng mệt mỏi lo lắng, lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.



Nơi này không bị ô nhiễm ánh sáng, sao chi chít trên trời rất sáng, chúng gần nhau náo nhiệt đến vậy nhưng cũng xa xôi cô độc lạ lùng.



(*Cụm từ ‘ô nhiễm ánh sáng’ được phổ biến rộng rãi mấy năm gần đây, chỉ việc chiếu sáng quá mức bằng ánh sáng nhân tạo gây nguồn ô nhiễm vô hình: tăng khí CO2, hiệu ứng ấm lên của trái đất, ảnh hưởng đến thị lực, giấc ngủ, rối loạn thần kinh con người…)



Trời sao ở nam bán cầu nhiều và rõ nét hơn nơi bán cầu bắc quê nhà, cô thường ngắm nhìn mê mải.



Con người, cho dù chân lún sâu dưới bùn, cũng không thể quên khát vọng những vì sao.



“Thầy Trần…”



“Ừm?”



Tô Nam đứng lại: “… Em muốn hôn anh.”



Trần Tri Ngộ bật cười, cúi đầu xuống.



Trở lại biệt thự đã chín giờ. Tính ra, trong nước đã bước sang năm mới.



Tô Nam tắm rửa xong đi ra, thấy Trần Tri Ngộ đang nghe điện thoại.



Chốc lát, anh nói chuyện xong.



“Ai vậy anh?”



“Trình Uyển. Đang ở Iceland, khách sạn mất điện, một mình trùm chăn rét run.”



Tô Nam nhoẻn miệng cười: “Thiệt thê thảm mà.”



“Nếu anh mà không đến, chắc chắn lúc này em cũng đang rúc trong chăn khóc lóc gọi điện cho anh.”



“Dạ,” Tô Nam đi qua rúc đầu vào lòng anh: “Anh hiểu em, chiều em nhất nhất.”



Không nghĩ tới cô ngoan như vậy, chẳng tranh luận câu nào, Trần Tri Ngộ trái lại không biết phải nói gì, vẻ mặt ghét bỏ đẩy cô nàng ra, đi tắm.



Tắm xong đi ra, Tô Nam đang ngồi quỳ trên thảm, nhét tiền vào bao lì xì.



“Bao nhiêu tiền thế?”



Tô Nam giật thót: “Sao anh đi mà không có tiếng động gì vậy…”



“Em kiếm ở đâu ra bao lì xì thế?”



“Hôm qua, em nhìn thấy nó lúc mua bột mì trong siêu thị của người Hoa.”



Đưa cái bao màu đỏ căng phồng qua cho Trần Tri Ngộ: “Của anh nè.”



“Bao nhiêu thế?”



“Ây, ây, ây —— anh đừng xem bây giờ.” Tô Nam giữ tay anh: “Có thể có bao nhiêu chứ, em nghèo xơ, tiền phải để dành.”



“Để dành làm gì?”



“Làm của hồi môn, gả cho anh.”



Trần Tri Ngộ cười vang.



Tóc anh vẫn còn hơi ẩm ướt, càng làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn rạng ngời.



Tô Nam ôm đầu gối, ngồi nhìn anh, cười toe.



“Cười ngốc gì thế hả?”



“Em nghĩ, một trăm năm nữa, anh già rồi nhất định cũng sẽ rất đẹp mắt, cụ ‘soái ca’.”



Trần Tri Ngộ: “… Cảm ơn. Anh chỉ mới vừa qua tuổi ba mươi sáu, còn cách già rất xa.”



Chốc lát: “Thời khắc giao thừa quý báu như thế, em chỉ dùng để suy nghĩ cái vấn đề soái không soái nông cạn này hử?”



“Hứ… đón giao thừa, ăn thịt uống rượu, ‘cung hỉ phát tài’, hàng năm có thừa, không phải cái đó mới đệ nhất nông cạn sao?”



Trần Tri Ngộ yêu chiều nhìn cô một lúc, phì cười, ném khăn bông lên đầu cô, nắm lấy cổ tay bé xíu của cô kéo lại: “Vậy thì chúng ta phải làm chút chuyện gì đó sâu sắc hơn thôi.”



***



Nhất định là Châu Phi rất nhàm chán, nên hai người bọn họ mới có thể lăn giường khắp mọi lúc mọi nơi.



Lúc bị chơi đùa đến sắp không thể động cựa nổi nữa, một nhúm sáng suốt còn sót lại trong đầu Tô Nam đã nhảy ra ý nghĩ này. Nếu không thì làm sao mà tần suất còn dày đặc hơn cả sáu tháng cuối trước khi tốt nghiệp, hơn luôn ‘tần suất không thể đùa’ của tháng mười một ăn mừng sinh nhật, hây dà… hết thảy đều do năm mới quá nhàm chán, kết quả của nhàn rỗi và nhàn rỗi, thật là nhàn cư vi bất thiện.



Chẳng mấy chốc, lại muốn, nếu Trần Tri Ngộ biết được lúc này trong đầu cô nàng đang mò mẫm đưa ra kết luận mà không thông qua giả thiết chứng minh, chắc chắn thể nào cũng dựng râu trừng mắt.



Trần Tri Ngộ bẹo má cô: “Ngốc rồi hả?”



Tô Nam thở phì phì, ló khuôn mặt rịn đầy mồ hôi ra khỏi chăn: “… Thật sự không nổi nữa mà, anh tha cho em đi.”



Trần Tri Ngộ cười vang: “Anh bế đi tắm rồi ngủ nào.”



Tô Nam không muốn nhúc nhích: “Anh có biết nguồn tài nguyên nước ở Châu Phi vô cùng khan hiếm không? Em không lãng phí giống anh.”



“Ở đâu ra mà lắm lời nói nhảm thế này.”



Trần Tri Ngộ trực tiếp bế cô nàng đi thẳng vào phòng tắm, vặn vòi sen cho nước xối xuống.



Tắm rửa xong ôm trở lại giường, nhìn đồng hồ đã qua 0 giờ.



“Chúc mừng năm mới.”



Tô Nam nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh.



“Chúc mừng năm mới.”



Bọn họ đã cùng nhau bước sang năm mới đầu tiên.



*



Sáng mùng bốn, Tô Nam lái xe đưa Trần Tri Ngộ ra sân bay.



Chia tay nói bao lời cho đủ, nhưng không muốn làm cho bầu không khí buồn bã trĩu nặng, nên cả hai chỉ dặn dò nhau chút ít, còn lại đều là trêu chọc dỗ cười.



Đến khu vực kiểm tra an ninh, cũng không nói những lời dư thừa, Trần Tri Ngộ vẫy tay, đi vào.



Tô Nam kiễng chân thật cao, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa mới xoay người đi ra.



Lái xe về công ty, trong lòng đột nhiên trống trải khôn cùng.



Mới hiểu được vì sao, lần trước sau khi dỗ dành cô, anh cố ý bảo cô tự đi vào cổng an ninh.



Chuyện tiễn đưa, rất dễ bào mòn ý chí kiên định của con người.



Trần Tri Ngộ lên máy bay, nhét ba lô du lịch gọn nhẹ vào khoang hành lý. Nhưng bỗng sực nhớ tới gì đó, lại cầm xuống, lấy từ bên trong ra bao lì xì hôm đó Tô Nam đưa cho anh.



Anh ngồi xuống sát cửa sổ, cài dây an toàn, mở tấm che cửa sổ lên.



Ánh nắng rực rỡ rọi qua khung kính nhỏ, rơi lên đùi, lên cánh tay anh.



Mở bao lì xì ra, bên trong quả thật chỉ có mấy tờ tiền giấy, là Malawian Kwacha, đổi thành nhân dân tệ, áng chừng không mua nổi một thùng mì ăn liền.



(*1 Malawian Kwacha ~ 31,44 Đồng Việt Nam)



Thật đúng là ‘Có thể có bao nhiêu’ mà.



Trần Tri Ngộ dở khóc dở cười.



Lật đếm mấy tờ, thì phát hiện bên dưới tiền là một xấp giấy.



Giấy trắng được cắt xếp ngay ngắn gọn gàng, bên trên dùng bút tự viết bằng tay ‘1’, ‘5’, ‘10’ và các con số khác bằng chữ số Ả Rập.



Bên dưới viết ngân hàng phát hành, đề ‘Kho bạc nhỏ của nhà vợ chồng Trần Thị’.



Trần Tri Ngộ bật cười thành tiếng.



Anh đếm thử xấp tiền do ‘Kho bạc nhỏ của nhà vợ chồng Trần Thị’ phát hành, đủ loại mệnh giá lớn nhỏ nhưng cộng lại chỉ có một trăm đồng.



Một trăm đồng, có thể làm gì?



Tiếp tục đếm tới, đằng sau là một tờ giấy, phụ lục hướng dẫn chuyển đổi tiền tệ ——



Một lần tha lỗi sau khi giận: một đồng.



Một lần làm hòa sau cãi nhau: hai đồng.



Quên sinh nhật, muốn được tha thứ: năm đồng.



Quên ngày cưới, muốn được tha thứ: mười đồng.



Đi quá gần nữ sinh bị bắt gặp, muốn có được cơ hội giải thích: hai mươi đồng.



Trần Tri Ngộ cười không thể ngừng.



Tiếp tục xem.







Sau khi lãnh giấy đăng ký kết hôn không lâu, hai vợ chồng về nhà chơi, ngồi uống trà nghe Cố Bội Du tán gẫu đạo vợ chồng chung sống với nhau.



Cố Bội Du và Trần Chấn, tính cách hai người khác xa trời vực, va va chạm chạm trải qua bốn mươi năm, trong lĩnh vực này, bà không hổ là chuyên gia hàng đầu:



‘Nước lặng chảy sâu, dù là tình cảm gì, đến cuối cùng đều trở thành tình thân, đối phương như một phần sinh mạng của mình. Cả đời hướng về một người, lẽ nào không cảm thấy mỏi mệt? Tình cảm mãnh liệt ban đầu nào có tự nhiên sinh ra, rồi những vui mừng, cảm động của sau này cũng đều cần dành thời gian nung đúc mà thành. Đạo vợ chồng là gì? Mẹ thấy chỉ nằm ở hai chữ: ‘Dùng tâm.’’



Ngón tay anh khựng lại.



Đọc dòng cuối cùng của tờ phụ lục hướng dẫn thật dài này ——



‘Cùng anh cả đời: một trăm đồng.’



***(*Vương Tiểu Ba (1952 – 1997): một tên tuổi của văn học Trung Quốc đương đại, người được mệnh danh là ‘ông vua viết về tính dục’.)



(Hồ Malawi)



(Tòa nhà quốc hội Malawi)