Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn)

Tuyết Rơi Đầy Núi (Tuyết Rơi Đầy Nam Sơn) - Chương 13: an bài




Nếu như bạn là một chiếc thuyền, vận mệnh bạn sẽ phiêu bạt khắp nơi, không bao giờ cặp bờ được.

— Bắc Đảo xanh đèn



Trước cửa khách sạn có một bóng người vừa thấy xe lái tới, nhanh như chớp chạy tới. “Tô Nam?! Tô Nam cậu không sao chứ?”

Tô Nam xuống xe đứng vững, áy náy nói xin lỗi lần nữa.

Trần Tri Ngộ quay cửa sổ xe xuống, sờ qua bóp da móc ra mấy tờ giấy tiền và một tấm thẻ, đem bóp da gợp 2 thứ lại, ném cho Tô Nam, “Giúp thầy thuê gian phòng – em đi tắm trước.”

Hai câu, hai chuyện, ý sai khiến rõ ràng, nhưng lúc nói có chút…

Anh nhẩm lại câu nói, cảm thấy có điểm không đúng, lại không muốn bổ sung hay giải thích cái gì, kéo lên cửa sổ xe, trực tiếp lái xe đi.

Tô Nam tắm rửa một cái, thay quần áo sạch, ngồi bên giường sấy tóc.

Tiếng đập cửa vang lên, Tô Nam tắt máy sấy.

Đại biểu lớp thầy Lưu kêu cô ngồi, chính mình chạy đi mở cửa ra: “Thầy Trần – thầy chờ một chút, để em lấy thẻ phòng của thầy. ”

Trần Tri Ngộ tiếp nhận bóp cùng thẻ phòng, đem túi ny lon đựng thuốc đưa tới, dặn đại biểu lớp, “giúp Tô Nam bôi ít thuốc.” ánh mắt nhìn vào trong phòng.

Người trong phòng cũng đúng lúc nhìn ra. Tóc còn ướt, trên mặt sạch sẻ.

Anh nâng giọng: “Bôi thuốc rồi sớm nghỉ ngơi, sáng mai trở về thành phố.”

đại biểu lớp nhanh nhẹn đáp một tiếng.

Ánh mắt Tô Nam vẫn dừng ở trên mặt anh, dưới ánh đèn màu vàng lợt một đôi mắt trong suốt của anh tựa như nói ra suy nghĩ của mình.

Anh thật sự không an tâm giao chuyện bôi thuốc cho người khác, nhưng mà không thích hợp – anh không thích hợp để vào phòng hai cô gái, kêu cô lên phòng mình lại càng không thích hợp.

Anh đứng một chút, suy nghĩ một chút, vẫn là vẫy tay, “Tô Nam, qua đây, nói cho em nghe một việc”

giọng nói mang vẻ công việc.

Tô Nam không nghi ngờ gì, nhảy cà tưng qua.

Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn cô, thấp giọng, “Em không có nhìn trộm chứng minh thư của thầy?”

Tô Nam vội vàng nói: “Không có. ”

“Ah, không có thẻ chứng minh thư, em làm sao đăng ký phòng cho thầy? ”

Tô Nam bây giờ mới phản ứng được, thanh âm anh có ý cười, căn bản không phải là việc gì nghiêm chỉnh “Thầy muốn nói việc gì?”.

Trần Tri Ngộ đưa ra hai túi giấy, cô nhận rồi liếc nhìn vào trong, “Đây là cái gì?”

Lại không nghe anh trả lời, chỉ nói: “em xức thuốc phun của đại biểu lớp, rồi chuẩn bị giấy chứng minh thư của mình, ngày mai trở về Sáng Thành… ”

“Em còn muốn ở thành phố Y đi dạo một chút… ” nói còn chưa dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn lên, Trần Tri Ngộ đang nhìn cô, có vẻ muốn cười nhưng không cười. Cô liền không dám nói tiếp.

” … Trở về Sáng Thành thầy dẫn em đi bệnh viện ”

“Trên thị trấn có bệnh viện. ”

“bệnh viện Phủ Điền? ” (tên huyện Phủ Điền, ở tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Hai người đang ở thị trấn G nên làm gì có bệnh viện đó)

Tô Nam cười ra tiếng, “em từ nhỏ dễ nuôi, chút thương tích này thực sự đừng lo. ”

Trần Tri Ngộ nhìn thấy đại biểu lớp ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía cửa, cũng không chuẩn bị nói thêm cái gì, tự tay sờ thuốc hộp lá, lấy ra một điếu cắn đầu thuốc, “Đi. Em sớm nghỉ ngơi một chút.”

Vào phòng, Tô Nam ngồi đi bên cửa sổ mở túi ny lon đại biểu lớp đưa, vài loại thuốc khử độc trị thương, thoa ngoài da thuốc uống đều có.

Khử độc vết thương, xức ít thuốc nước, trên mắt cá chân cũng xức thuốc. Chân cảm thấy lạnh, hết lạnh lại bắt đầu nóng hừng hực, mà không đau như trước nữa. Trong không khí, một mùi thuốc nồng nặc lại thoang thoảng vài mùi thuốc đông y.

Cô đi đến bên giường ngồi xuống, đem cái túi giấy Trần Tri Ngộ đưa cho mở ra, từ bên trong móc ra hai cái hộp giấy.

Một cái hộp đựng giày, một đôi giày vải Converse.

Liếc liếc mắt nhìn đại biểu lớp, cô ấy đang ôm điện thoại di động, không có chú ý bên này. Tô Nam liền lặng lẽ, đem chân phải không có bị thương mang vào thử một chút.

Vừa vặn.

Nhìn một cái hộp khác, cô ngẩn ra – một chiếc hộp điện thoại.

Iphone màu hồng kim, ấn nút home màn hình liền sáng lên. Thẻ sim của điện thoại di động cũ cũng đã bỏ vào trong cho cô.

Tô Nam chợt cảm thấy chiếc điện thoại di động này nóng phỏng tay, cảm giác chiếc giày mang trên chân tựa hồ cũng có chút thay đổi.

Tâm tư rối loạn, vừa mừng vừa lo.

Thầy giáo trừơng đại học lén lút tặng học sinh nữ một vật quý trọng – Iphone cũng tính là quý trọng!?

Suy nghĩ theo chiều hướng bình thường hay theo hướng phức tạp đều cảm thấy không đúng.

Cô chỉ có một ý niệm trong đầu, điện thoại di động này không thể nhận.

“Tô Nam.”

Tô Nam hoàn hồn, đại biểu lớp sờ bụng một cái, nhìn cô, “Cậu ăn cơm tối chưa?”

Lúc này cô mới ý thức được, đã biết làm phiền người ta một lần bây giờ lại làm người ta đợi ăn cơm tối chung. Cô chợt cảm thấy băn khoăn, vội hỏi “Muốn ăn chút gì không, tớ mời cậu!? ”

“cậu muốn ăn cái gì? Tớ xuống phía dưới mua, thuận tiện mua cho cậu? Chân cậu cũng đi không được có phải hay không? ”

đại biểu lớp cầm điện thoại di động và ví tiền rời đi.

Tô Nam lấy sim từ iphone ra, đem bỏ vào điện thoại di động cũ của mình.

Mới vừa qua ba phút, “Cộc cộc” vang lên tiếng đập cửa, Tô Nam mang dép nhảy cà nhắc qua mở cửa.

Đại biểu lớp cười tươi: “Thầy Trần mời chúng ta ăn đồ nướng! ”

Trần Tri Ngô đã ở dưới lầu chờ, lúc nhìn thấy hai cô đi ra, đem điếu thuốc trong tay tắt.

Tô Nam đước đại biểu lớp đỡ, chậm rãi đi tới thấp giọng chào hỏi.

Trần Tri Ngộ cũng tắm qua thay quần áo khác, áo sơ mi trắng tay ngắn. Dưới ngọn đèn đêm tóc khô hơi rối, nhìn có chút khí chất phiêu bạc cô đã thấy qua ngày đó ở quán bar.

“Lên xe đi!” Trần Tri Ngộ mở cửa xe, ánh mắt nhìn thoáng qua túi giấy trong tay Tô Nam và đôi giày mới tinh trên chân cô.

Thị trấn G nhỏ mà lại có chút dáng dấp của thành phố. Một con đường chật hẹp đầy khói lửa, đủ loại mùi vị nồng nặc xông vào mũi.

Từ đầu đường tới cuối đường, từng căn nhà đối lập nhau nhìn sạch sẽ.

“Các em đi vào trong quán trước, thầy tìm một chỗ đỗ xe. ”

Đại biểu lớp xuống xe trước, Trần Tri Ngộ nhìn thoáng qua trong kính chiếu hậu, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt Tô Nam trong gương.

Nhìn lại thì Tô Nam đã cực nhanh cúi thấp đầu rồi, đem túi giấy trong tay đặt ở chỗ ngồi phía sau, sau đó chui ra khỏi xe đóng cửa xe.

Anh nhìn hai người đi xa, vói cánh tay dài ra phía sau cầm cái túi xách nhìn qua một chút – điện thoại chính mình vừa mới đưa cô nằm ở bên trong túi.

Tô Nam cùng đại biểu lớp ở trong quán chờ một lát, thấy Trần Tri Ngộ khoan thai đi tới. Anh lấy khăn giấy trên bàn lau mỗi cái ghế cái bàn ba lần rồi ngồi xuống. Khi các chén đũa được đưa lên bàn, anh lại rót nước trà vào tỉ mỉ rửa một chút.

Tô Nam không khỏi suy nghĩ — tưởng rằng anh không ngại dơ bẩn, cho nên lúc trước không một chút do dự nắm hai tay hai chân cô đầy bùn, hiện tại nhìn cử chỉ này tại sao lại giống như là một thói quen?

“Thầy Trần,” đại biểu lớp cười hì hì nhìn hắn, “Chúng em cứ tưởng thầy rất khó gần, thì ra thầy rất hiền lành. “–Anh chính là rất khó gần, mặt giống như cảnh đẹp để nhìn nhưng lời nói ra đều không phải tiếng người.

(mình hiểu ý là mặt anh nhìn đẹp trai hiền nhưng nói chuyện rất khó nghe)

“Các em nói gì sau lưng thầy?”

“Nói thầy nhìn trẻ hơn tuổi! Một chút cũng không giống người ba mươi ba tuổi.”

“Ba mươi bốn tuổi.”

“Ah, ba mươi bốn tuổi! Chúng em có nhiều người, đều muốn thi vô học tiến sĩ tại đại học Sùng Thành vì thầy. ”

“Thầy là phó giáo sư, không được nhận nghiên cứu sinh. ”

“Không chừng sao này thầy thành giáo sư chính thức! ”

Trần Tri Ngộ cười một tiếng, “Cảm ơn lời chúc của em ”

“Thầy Trần tiếp nhận học sinh có yêu cầu gì không? ”

“Không có yêu cầu nhiều, chỉ có một chút, nếu có thể chịu được cơn nổi giận của thầy.” lời thì nói cho đạo biểu lớp, ánh mắt lại hướng Tô Nam liếc qua.

Tô Nam cúi đầu nghiên cứu thực đơn, làm bộ không nghe ra sự xem thường trong lời anh.

“cái đó không phải quá nghiêm khắc? ”

“Nghiêm khắc?” anh nhìn chằm chằm Tô Nam đang cầm tấm thực đơn bọc plastic lật qua lật lại. Lúc trước ở ủy ban thôn không có ngọn đèn nên không thấy rõ, lúc này anh mới phát hiện, mười ngón tay dài mảnh, ngay cả đầu ngón tay không có vẻ ngâm nước cũng trắng nõn nhẵn nhụi, “Không tính là nghiêm ngặt, chỉ cần đừng làm biếng, và biết dùng excel liền được. ”

Ngón tay kia quả nhiên run một trận.

“Bạn học Tô Nam,” tiếng nói vừa dứt, nhìn thấy cô cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, cười nhẹ một cái, “Nghiên cứu thực đơn một hồi, có cái gì tâm đắc, nói cho thầy nghe?”

Ánh mắt cô cực nhanh nhìn thoáng qua mặt anh, “… Có cái gì tâm đắc? em muốn biết hôm nay thầy mời khách tính chi bao nhiêu? ”

Em không phải xem qua bóp thầy rồi không?

Anh đem lời này nuốt xuống, nhìn về phía đại biểu lớp, “Muốn ăn cái gì. Tùy ý gọi. ”

Đại biểu xoa xoa tay nóng lòng muốn thử, “Thầy Trần, em có thể gọi sò biển sao? Em thích ăn cái này.”

“Đước. Lúc về thầy tìm giáo sư Lưu của em, bắt ông ấy trả. ”

đại biểu lớp “A” một tiếng, “Thực sự sao? ”

Tô Nam nhịn không được: “Cậu chọn đi, thầy chỉ đùa cậu. ”

Mắt cô nhìn qua, thấy Trần Tri Ngộ tựa như có như không nhìn cô.

Quán nướng làm ăn khá, hơn nữa ngày mới mang đồ ăn bọn họ gọi lên. Đại biểu lớp say mê với món vỏ sò, không nói gì chỉ lo ăn. Không khí có chút trầm lặng.

Sau một lát, vẫn là Trần Tri Ngộ mở miệng nói chuyện, “Các em trưa ở nơi nào ăn cơm? ”

Đại biểu lớp: “Ở ủy ban thôn! Một bàn toàn đồ ăn.”

Tô Nam: “nhà một người trong thôn, ba món đồ ăn, có loại nấm gì và thịt nướng ăn thật ngon. ”

Giờ học đại biểu: “Cây nấm hạnh bảo? Cây nấm trà? ”

“Không phải, không phải thực sự là cây nấm… Mùi vị có chút giống như hạt dẻ cùng cây mã thầy… ”

Trần Tri Ngộ: “Cây củ từ.

Tô Nam sửng sốt một chút, “… hình như chính là cây này. ”

đại biểu lớp: “Oa, thầy Trần cái này cũng biết? ”

“Không có. So với các em biết nhiều hơn một chút, không biết tất cả… ” Trần Tri Ngộ uống một ngụm trà – anh thiếu đồ ăn, liền động chiếc đũa, gấp rau xanh cùng bánh nướng màn thầu nhỏ, ước chừng là ngại món ăn mặn nơi này không được sạch sẽ, “học sinh bây giờ, động tới một chút là muốn nhảy lên mái nhà lật ngói.”

đại biểu lớp cười ha ha không ngừng, “Không có đâu, chúng em làm sao dám làm trái ý thầy! ”

“vậy sao?” Trần Tri Ngộ giương mắt, ánh mắt có vài phần không rõ ràng nhìn về phía Tô Nam, “làm sao thầy có cảm giác, có đôi khi thầy an bài việc gì, có vài người liền không nghe theo?”

Trọng âm rơi vào trên hai chữ “An bài”.

Tô Nam nghe hiểu, cúi đầu cầm đôi đũa gấp lên miếng cà, giả bộ không hề nghe ra ý anh.