Tuyệt Phối

Tuyệt Phối - Chương 59: 59: Kiếm Tiền Nuôi Em




“Vợ à, gần đây anh… không đủ ra sức sao?”Sầm Uất Nhiên múc một bát canh móng giò đặt xuống trước mặt hắn, nghe hắn nói xong còn nhăn mày thì có vẻ hơi ngơ ngác.



“Ra sức gì?”“Dĩ nhiên là cái này…” Hắn làm động tác, đôi gò má chưa hết ửng hồng của Sầm Uất Nhiên bỗng nhiên lại trở nên đỏ bừng.



“Không, không có…”“Thế thì em làm món hẹ và kỷ tử cho anh ăn để làm gì?”“Hai loại thức ăn này có vấn đề gì sao?”“Em không biết nó có tác dụng tráng dương à?”“Hả… không biết.



” Cô lắc đầu.



Ân Hoán cực kỳ yêu thích sự ngơ ngác của cô, hắn nhào đến cắn một cái, gặm môi cô, giống như một con tinh tinh trộm mật thành công.



“Hôi chết đi được… toàn mùi hẹ thôi!” Cô tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng khóe môi lại cong lên vui vẻ.



“Vậy anh sẽ ăn nhiều một chút, tối nay thể hiện cho em xem” Cười vừa lả lơi vừa hạ lưu.



Sầm Uất Nhiên thưởng cho hắn một cái móng giò, tiện thể trừng mắt nhìn hắn: “Ăn mà cũng không chặn hết được cái miệng của anh!”“Miệng của anh có thể chặn được đấy, muốn thử không?”“Ăn trước đi!”“Ừ, ăn rồi mới có sức.



”Sầm Uất Nhiên: “…”Ăn cơm xong, cô dọn dẹp bàn ăn, vào bếp rửa bát, đổ canh chân giò còn thừa vào hộp giữ nhiệt, bọc thêm một lớp màng, sau đó bỏ vào tủ lạnh.



Bổ dưa hấu, sắp lên đĩa.



“Này, lạnh đấy.



” Ngồi xuống ghế sô pha.



“Mua ở đâu vậy? Cửa hàng dưới lầu hay cân thiếu, sau này đừng mua nữa… cũng khá ngọt.



”Sầm Uất Nhiên kéo tay của hắn qua, cắn vào chỗ hắn vừa mới ăn, “Ừ, ngọt! Bởi vì em biết lựa thôi.



”Cười hai tiếng, “Vẫn là vợ anh biết cách sống mà.



”“Yên tâm, lần trước mua phải dưa hấu thối ở dưới lầu, em đã không còn mua ở chỗ đó nữa rồi, cái này được mua ở cửa hàng trái cây ở gần trường,““Trường học? Em xách nó từ đó tới đây?”“Coi như tập thể dục đi.



”Sắc mặt hắn trầm xuống, “Lần sau không được làm như thế, muốn mua thì ngồi xe cho anh! Lỡ bị say nắng thì sao?”“Được rồi, được rồi, em biết rồi!”Xe bus thì phải đổi tuyến, phiền phức, gọi taxi thì đắt quá, nếu thế thà xuống cái cửa hàng lừa đảo dưới nhà mua còn hơn.



“Đừng có trả lời cho có lệ! Có nghe thấy không hả? Bắt vợ mình đội nắng còn vác một quả dưa hấu đi bộ, em nghĩ người đàn ông của em chết rồi à?”“Đang yên đang lành, tức giận lên làm gì? Em hứa lần sau chắc chắn sẽ đi xe, được chưa?”Sắc mặt của hắn mới tốt hơn, “Ừ, vậy mới ngoan.



”“Huênh hoang!Cơm ăn xong rồi, trái cây cũng ăn luôn rồi, có phải nên làm việc chính rồi không?” Vừa nói vừa đè người xuống, không hề cho Sầm Uất Nhiên có bất kỳ cơ hội từ chối nào hết.





“Sao anh cứ nói làm là làm ngay thế hả… đừng làm ở đây…”Ân Hoán ôm cô đến trước ngực giống như ôm búp bê, vừa đi vừa hôn.



Rầm!Đóng cửa phòng, che đi một màn ướt át nóng bỏng.



Mưa gió qua đi.



Hắn dựa bả vai trần trụi vào đầu giường, tay kẹp lấy một điếu thuốc, trông dáng vẻ rất là thỏa mãn.



Sầm Uất Nhiên nửa ngủ nửa tỉnh, vô cùng mệt mỏi.



“Ân Hoán…”“Hả?” Giọng mũi nặng nề, khàn hơn cho với lúc bình thường.



“Nóng.





”Hắn lấy một chiếc quạt nan kiểu xưa từ trong ngăn kéo bên cạnh ra, cái này do khách thuê nhà lần trước để lại.



Một tay kẹp thuốc, một tay quạt đều, đưa qua đưa lại nhẹ nhàng trên đầu cô.



“Mạnh hơn một chút.



”“Ừ.



” Hắn tăng tốc tay.



“Mát không?”Mát.



”Cơn gió nhẹ nhàng xua đi cái nóng gay gắt của mùa hè, tuy trong phòng vẫn còn hơi bí nhưng trong lòng đã không còn cái cảm giác bức bối, khó chịu lúc nãy nữa.



Tuy ngày tháng có hơi nghèo khổ một chút nhưng cũng được xem là khá êm đềm.



“Ngày mai có giờ lên lớp không?” Hắn hỏi.



“Không có.



”“Vậy chúng ta đi ra chợ mua một cây quạt!”“Được.



Em nhớ cửa hàng bách hóa Tân Kỷ Nguyên gần đây đang có khuyến mãi, giảm giá cho hàng lỗi nhỏ, chúng ta đi xem thử thế nào?”“Ừ, vợ nói thế nào thì mình thế ấy.



”“Trên người dính dính khó chịu.





Anh đi bưng thau nước tới đây.



”“Anh bế em đi ra nhà vệ sinh tắm là được rồi, cần chi phiền phức như vậy…”“Vòi sen hỏng rồi.



”“À, đợi anh chút!”Hút cho xong điếu thuốc, Ân Hoán xuống giường, mặc đại chiếc quần rồi mở cửa đi ra.



Sau đó, nhanh chóng bưng một thau nước ấm vào, trên mặt nước còn có một chiếc khăn nhỏ nổi lềnh phềnh.



Vắt khô, lau người cho cô, tuy động tác không mấy dịu dàng nhưng chưa bao giờ làm đau cô cả.



Mắt Sầm Uất Nhiên khẽ sáng, thật ra, cô còn một chuyện chưa nói! “Tối mai, có thể em sẽ đi ra ngoài một chuyến…”“Làm gì?” Hắn ngẩng đầu, động tác nhanh nhẹn.



“Họp lớp bạn cấp 3.



”Động tác của Ân Hoán khựng lại, lông mày khẽ cau, nhưng chỉ nhíu lại một chút rồi lại trở về trạng thái bình thường, không hề nhìn ra được bất kỳ điều gì khác thường.



Nhưng phản ứng siêu nhỏ đó vẫn khiến Sầm Uất Nhiên nãy giờ luôn nhìn chằm chằm vào hắn cảm thấy chùng lòng, một sự thất vọng xẹt nhanh qua trong mắt cô, nhưng sau đó lại biến mất một cách nhanh chóng.



Vẫn không quên được sao?Bao nhiêu năm rồi…“Lớp trưởng nói, cậu ta cũng sẽ đi.



”“Ai?” Hắn bắt đầu lau người mình bằng chính thau nước ấy.



“Trương Lộ.




”Động tác ngừng hẳn lại, lại là một đòn tấn công mạnh vào thẳng trái tim Sầm Uất Nhiên, cũng may, cô vẫn không quên mỉm cười.



“Ồ.



” Đây là câu trả lời của hắn.



Sau đó bưng thau nước đi, không nhìn vào mắt cô nữa.



Sầm Uất Nhiên nằm trên giường, sự mệt mỏi trên người không thắng nổi sự khổ sở trong lòng, cô rất mệt nhưng lại không ngủ được.



Hắn đang làm gì ngoài kia?Hoài niệm tình đầu ư?Haizz…Ân Hoán đổ nước, chuẩn bị về phòng, muốn thử chiến thêm một hiệp nữa.





Ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ trên tường, khựng lại, sắp 12 giờ rồi.



Tim giật thót lên, nhưng lại hạ xuống vào giây tiếp theo.



Đồng hồ này chạy không đúng giờ, nhanh 15 phút.



Lấy điện thoại từ chỗ ghế sô pha, nhìn vào phòng ngủ vẫn còn sáng đèn, hắn bước vào phòng bếp, tiện tay đóng cửa.



Khi tiếng chuông vang lên, Phó Hi đang dùng con chuột mới mua đại sát tứ phương, “Mẹ kiếp, chém chết mày…”Góc phải phía dưới của màn hình máy tính hiển thị giờ thủ đô chuẩn, 11 giờ 48 phút.



Còn 12 phút nữa là cô có thể đi ngủ rồi.



Hử?Di động đang reo!Gập màn hình máy tính xuống, điều chỉnh hơi thở, ấn phím nhận cuộc gọi màu xanh.



“Tôi là Ân Hoán.



”“Suy nghĩ xong rồi?” Phó Hi nghe thấy giọng nói vô cùng bình tĩnh của mình, rất tốt, đây là khí thế nắm chắc thắng lợi.



“Cô nói cô có cách đối phó Ngụy Cương?”“Ừ.



”“Nói được làm được?”“Tôi không chắc có thể giết chết hắn được hay không, nhưng khiến hắn mất tay mất chân thì vẫn có thể được.



”Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Ân Hoán vẫn phải hít một ngụm khí lạnh.



“Cô có cách gì…”“Đừng hỏi tôi đối phó hắn như thế nào, bởi vì dù có hỏi tôi cũng sẽ không nói cho anh biết, cho dù có nói cho anh, anh cũng không chắc có thể sắp xếp mọi thứ chu toàn được.



”“Chúng tôi làm việc cho cô, vậy có thù lao không?” Ân Hoán đi thẳng vào vấn đề.



“Vậy phải xem các anh có cố gắng hết mình hay không.



”“Nghĩa là sao?”“Rất đơn giản, luận công chia tiền, công ở đây không phải là công việc, mà là công trong công lao.



Ai giúp tôi kiếm được nhiều tiền, người đó sẽ được chia nhiều.



”“Không cần phải đổ máu?”“Không cần.



”“Không nguy hiểm đến tính mạng?”“Không hề, với điều kiện tiên quyết là thao tác phù hợp.




”“Cô cần bao nhiêu người”“Anh có bao nhiêu người?”“Cộng thêm tôi là 27.



”“Tôi muốn Phì Tử cũng tham gia.



”“Vỗn cũng chẳng có ý định bỏ sót nó.





”“Cho nên, anh đồng ý rồi?” Phó Hi đánh trúng vào điểm mấu chốt.



“Ừ.



”“Hợp tác vui vẻ.



” Cuối cùng, cô cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.



Ân Hoán ngứa cổ họng: “… Hợp tác vui vẻ.



”Hắn không biết quyết định này của mình là đúng hay sai, nhưng hắn hiểu rất rõ, không thể cứ thế này mãi được.



Trong nhà quá nghèo, không thể lắp nổi một chiếc điều hòa.



Sau này, hắn không còn một mình nữa, hắn còn có vợ phải nuôi, đây không chừng lại là một cơ hội tốt.



Người phụ nữ đó trông khá bản lĩnh.



“Cô chuẩn bị khi nào xử lý Ngụy Cương?”“Ngày mai.



”“Cần giúp đỡ gì không?”“Không cần.



”“Chúc cô thành công.



”Cô cười hai tiếng, Ân Hoán bỗng thấy ớn lạnh một cách kỳ lạ.



Cô ấy nói: “Đợi mà xem…”Giống như một cô bé ngồi trước tivi, chờ xem chương trình thiếu nhi, đơn giản thuần túy, không hề có bất kỳ một dấu hiệu máu me nào.



Cuộc gọi kết thúc.



Ân Hoán nắm chặt điện thoại, cánh môi trắng bệch, những sợi tóc con nhỏ rũ xuống trán, che đi đôi mắt đen láy của hắn.



Đột nhiên cửa phòng bếp bị đẩy vào.



“Sao em lại ra đây?” Hắn cau mày.



Sầm Uất Nhiên nhìn chiếc điện thoại trong tay hắn, màn hình vẫn còn sáng, nó trở thành nguồn sáng duy nhất trong này.



“Đang gọi điện thoại?”Lúc nãy cô ở bên ngoài, nghe thấy tiếng cười của phụ nữ.



Rất sạch sẽ, giống như… Trương Lộ trước kia.