Chuyện này kết thúc tại đây.Thím Lâm được sắp xếp sang quản lý mảng vệ sinh, thím Vương tiếp tục ở lại nhà bếp.Còn về Phó Hi, có thể gọi là nổi tiếng sau một đêm.Ghê gớm, đanh đá, hay lý luận, cứng đầu, tóm lại không còn ai dám coi thường cô, cũng không có ai dám khinh bỉ cô nữa.Dĩ nhiên, trong này có một phần nguyên nhân lớn là vì sự thay đổi thái độ của Tô Thiên Lâm.Cậu Hai lại ra tay giúp mợ Hai trừng trị thím Lâm ư?“Quan hệ của hai vợ chồng họ không phải không tốt sao? Sao cậu Hai lại giúp mợ Hai?”“Haizz, ai mà biết được? Trước đây không tốt, không có nghĩa là bây giờ không tốt, tôi thấy họ khá xứng đôi!”“Cũng đúng… mợ Hai xinh đẹp, lại trẻ trung, khuôn mặt cô ấy cứ như có thể vắt ra nước vậy đó, có một cô vợ xinh đẹp như thế ở bên cạnh, nếu tôi là đàn ông, cũng sẽ cưng chiều, bảo vệ cho mà xem!”“Tuy là nói thế, nhưng không phải trước đây cũng từng ầm ĩ đến mức gà bay chó chạy, này, cô có nghĩ chuyện mợ Hai nằm viện là giả không?”“Vợ chồng trẻ bây giờ nào có cặp nào không có xích mích đâu? Thanh niên mà, nhất thời sốc nổi là chuyện có thể hiểu được.
Ít ra cũng cùng sống cùng dưới một mái nhà, thời gian lâu rồi, tình cảm cũng sẽ từ từ sâu đậm thêm thôi.”“Đoán tới đoán lui không thấy mệt à? Không ngại nó cho các người biết, cậu Hai nhà chúng ta rất thích mợ Hai đấy! Chuyện tình cảm không tốt gì đó chỉ toàn là lời đồn bậy bạ thôi!”“Sao cô biết? Đừng có lừa chúng tôi…”“Xời, các người không tin à… lần trước tôi trực ca đêm, toilet bên ngoài bị tắc, phải đi cái ở trong phòng khách.
Lúc đó tầm khoảng 2, 3 giờ sáng, trời tối thui, vậy mà có người lại ngồi trên sô pha hút thuốc, các người đoán xem là ai?”“Chắc không phải là cậu Hai đấy chứ?”“Còn ai vào đây nữa! Cậu Hai của chúng ta đang nhìn phòng ngủ dành cho khách đến ngẩn người đó!”“Ôi! Chắc chắn là đang nhớ mợ Hai rồi…”Mọi người cười ồ lên đầy mờ ám.Lần này, có thể coi như Phó Hi lật mình thành công, từ “người phụ nữ bị ruồng bỏ” bị tống vào lãnh cung, chỉ sau một đêm trở thành “sủng phi”, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều thay đổi.Dù sao, người ta có chồng bảo vệ, không thể tùy ý trêu chọc được.Thím Lâm chính là một bài học đẫm máu.Bên ngoài nghị luận thế nào, Phó Hi không hề hay biết, cô đang dùng cơm một cách “nho nhã“.“Con no rồi!” Buông đũa, “Mọi người cứ ăn thong thả.”Lau miệng, chuẩn bị đứng dậy.Tô Thiên Lâm cau mày, “Sao ăn ít vậy?”“Không đói!”“Cô đã ăn gì ở bên ngoài rồi sao?”Chậc, phản ứng nhanh nhậy đấy chứ.“Muốn biết?” Phó Hi chớp mắt, cười đầy thần bí.Hắn ta gật đầu.“Không nói cho anh biết đấy!”Xoay người, vừa đi vừa ngân nga bài “Mua bán tình yêu” bị lạc tông, mái tóc còn ướt bết thành từng chùm nhỏ, dính vào lưng, làm thiếu đi sự bay bổng tự nhiên.Con ngươi của Tô Thiên Lâm co lại, trở nên tối tăm.“Thiên Lâm, con và Phó Hi…” Lục Thảo lên tiếng, muốn nói lại thôi.“Mẹ, con là con, cô ta là cô ta, không có bất kỳ mối quan hệ nào với nhau.” Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt xa cách.Lục Thảo thở phào, vừa cười vừa gắp đồ ăn cho hắn, “Ăn nhiều vào…”Phó Hi trở về phòng, đóng cửa cài chốt, đúng là cô không đói, buổi chiều ở khách sạn ăn quá nhiều, bây giờ vẫn còn thấy tức bụng.Miễn cưỡng ăn vài miếng ở trước mặt Lục Thảo và Tô biến thái, quả thật cô đã chịu hết nổi rồi.Cũng may, không có nhiều người về ăn cơm, bớt được sự hỏi han đầy phiền phức.Tô Tấn Huy có tiệc xã giao, Tô Thiên Mỹ thì nghe nói có buổi hẹn, nhưng vợ chồng Tô Thiên Kỳ lại không về nhà, việc này thì hơi kỳ lạ rồi.Dựa vào sự quan sát trong khoảng thời gian qua của Phó Hi, vẻ ngoài của Tô Thiên Kỳ đúng là chín chắn cẩn trọng, nhưng có lúc chín chắn quá mức sẽ biến thành “già dặn“.Ví dụ như, mỗi ngày đi làm về nhà đúng giờ, dĩ nhiên, trừ những hôm có tiệc xã giao, cho nên bình thường đều có thể thấy anh ta trên bàn ăn.Lại ví dụ như, thời gian chạy bộ là sau khi ăn cơm xong 40 phút bất di bất dịch kia, có một hôm ngoài trời bắt đầu nổi sấm, anh ta vẫn kiên quyết muốn ra ngoài chạy bộ.Thời gian làm việc nghỉ ngơi cố định, sáng sớm thức dậy là phải đọc báo sáng, một ly trà xanh đặt bên tay phải v.v...Trên mạng có một từ, là gì nhỉ…À, lão cán bộ!Đây là cuộc sống của người già sau khi về hưu đó!Cẩn thận tỉ mỉ, không đổi theo thời gian.Thật ra, thông thường mà nói, những người kiểu này ít nhiều gì cũng sẽ có một chút tính gia trưởng, nhưng Sầm Vân Nhi lại thấy vui vì điều đó, lần nào cũng thấy ánh mắt cô ta phát sáng lên cứ như lượm được bảo vật, cô ta cũng sẵn lòng phối hợp với nhịp điệu sinh hoạt của anh ta, có thể xem như là hình mẫu của một người vợ hiền điển hình.Nhưng hôm nay, hai người họ đều không trở về, Lục Thảo phải đích thân gọi điện hối thúc, nói chuyện chưa đến 10 giây thì đã cúp máy rất qua loa.Ánh mắt Phó Hi tập trung, đột nhiên nhớ tới sáng nay, Sầm Vân Nhi hình như có nhận được một cuộc gọi, sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó không nói lời nào mà kéo Tô Thiên Kỳ rời đi, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.Có lẽ đã có chuyện xảy ra rồi.Còn là chuyện gì thì sớm muộn cũng sẽ biết thôi.Đột nhiên, điện thoại rung lên, Phó Hi lấy điện thoại từ trong túi ra xem.Vừa nhìn thấy người gọi tới, hai mắt lập tức trở nên sáng rực.“Phì Tử!”“Chị Phó, em điều tra được rồi.” Tiếng uống nước ừng ực.“Vây giờ cậu đang ở đâu?”“Vừa về đến nhà.”“Đừng vội, từ từ nói.”Tiếng thở hổn hển ở đầu dây bên kia dần bình tĩnh lại, “Em đi về hướng bắc nghe ngóng như chị dặn, không bỏ qua nơi nào, kể cả những con hẻm nhỏ phức tạp nhất, hì, thế mà em lại dò la ra được thật! Số 206 đường Đồng Nhân có quán ăn vặt Phong Vị, nó nằm ở vị trí góc khuất ở cuối đường, địa thế khá là vắng vẻ nên việc làm ăn không được tốt lắm.