Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 57




"Ầy! Thi Văn, tôi đã bảo cô đừng đến mà, cô nhìn xem, cô ngồi cạnh tôi, tôi muốn xông ra ngoài cũng không làm được." Lưu Phong đưa tay lên gõ chiếc mũi nhỏ của Dương Thi Văn.

Ngoài mặt, Lưu Phong đang trách Dương Thi Văn, nhưng trên thực tế, trên khuôn mặt hắn đến một chút lo lắng cũng không có.

Nhưng Dương Thi Văn không hiểu, cô cắn nhẹ môi dưới, tự trách nói: “Người ta sợ anh xảy ra chuyện nên muốn đến giúp anh, kết quả lại chẳng giúp được gì. Ầy! Xem ra việc tôi không thể sống qua 20 tuổi, lại ứng nghiệm thật rồi, chỉ đáng tiếc lại liên luỵ đến … một người tốt như anh.”

"Người tốt, haha!"

Lưu Phong cười nói: "Cô thật biết đùa, còn phong anh Phong là người tốt.”

"Đúng, anh đúng là không phải người tốt, lưu manh, vô lại!”

Hai khẩu súng ở bên ngoài chĩa vào Lưu Phong và Dương Thi Văn, nhưng hai người lại đấu khẩu trong xe.
Hai tên cảnh sát giả rất tức giận.

Lúc này, hai xe cảnh sát khác cũng dừng lại, những cảnh sát giả khác bước xuống xe.

Tính cả tài xế, tổng cộng có tám người, chưa kể anh chàng xui xẻo ngồi trên xe bị Lưu Phong đánh bất tỉnh.

“Xuống xe, mẹ nó, chết đến nơi rồi còn nói chuyện phiếm!”

"Lưu Phong, còn cả con nhóc họ Dương kia, đều cút xuống."

"Mau lên, đừng tưởng ngồi trên xe sẽ không phải chết."

Những tên cảnh sát giả vây quanh gầm lên giận dữ.

Lưu Phong vỗ vỗ bàn tay nhỏ của Dương Thi Văn, "Xuống xe, yên tâm đi, có anh Phong ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."

Ừm!

Adv

Không biết tại sao, vốn dĩ Dương Thi Văn đã rất lo lắng, nhưng sau khi cùng Lưu Phong trò chuyện vài câu, nhận được sự động viên của hắn, cô thực sự không còn sợ hãi nữa.

Đẩy cửa xe ra, hai người lần lượt xuống xe.
Tám họng súng lập tức chĩa vào đầu hai người.

Tên cảnh sát giả được gọi là anh hai trừng mắt nhìn Lưu Phong và hét lên: "Tiểu tử, vừa rồi lại dám đánh anh em tao trong xe, bây giờ mày thử động thủ lại xem?”

Người đàn ông trung niên duy nhất trong số những cảnh sát giả mạo này, chính là người dẫn đầu, cũng tiến tới và nói: "Lưu Phong, vốn dĩ muốn đến địa điểm dự định mới gϊếŧ mày, mày vốn dĩ có thể sống lâu hơn một chút, nhưng là tự mày không trân trọng đấy.”

“Các người là người của Lục Hạo phải không?” Lưu Phong dường như hoàn toàn không nghe thấy lời uy hϊếp của bọn chúng, lại đưa ra câu hỏi.

"Haha! Mày nghĩ cũng nhiều thật đấy, nhưng nói cho mày cũng không sao, chúng tao là người của Lục thiếu gia.” Tên cảnh sát giả trung niên nói.

"Đại ca, nói nhiều với nó làm gì, cứ gϊếŧ là xong." Người anh hai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đúng vậy, gϊếŧ hắn đi, nhưng giữ lại con nhóc họ Dương này trước đã."

"Không cần giữ lại, Lục thiếu gia có nhắc đến con nhóc này, nó có xinh đẹp nữa thì cũng không giữ được, nếu cúng ta đã ra tay, thì phải xử lý sạch sẽ một chút mới được.”

"Ha ha! Ý của tôi là, anh em chúng ta có thể hưởng thụ cô ta một lát được không? Nhìn con nhóc họ Dương này cũng xinh đẹp quá."

Adv

Trên mặt vài tên cảnh sát giả hiện lên nụ cười tà ác mà chỉ đàn ông mới hiểu được, ánh mắt của chúng bắt đầu đảo quanh cơ thể của Dương Thi Văn.

"Không biết sống chết!"

Lưu Phong bình tĩnh nói: “Trước đây có rất nhiều người chĩa súng vào đầu tôi, sau đó đều chết hết rồi. Trước đây thỉnh thoảng có người dám quấy rối các cô gái xung quanh tôi, kết quả bọn chúng cũng đều chết cả rồi.”

"Mẹ kiếp! Lưu Phong, mày cho rằng mày là ai?"

“Hôm nay tao không chỉ chĩa súng vào đầu mày mà tao sẽ bắn lập tức bắn nát đầu mày.”

“Nào nào nào, Lưu Phong, mày khiến tao chết một cái tao xem nào.”

Những tên cảnh sát giả này lại bị Lưu Phong thu hút sự chú ý, một người trong số chúng, một tên rất gầy, tiến lên hai bước, dùng súng chĩa vào trán Lưu Phong, còn nói rằng khiến anh ta chết xem.

"Nếu anh đã muốn chết như vậy..."

Lưu Phong giơ tay búng ngón tay: "Thành toàn cho anh, anh đi chết đi!"

Pằng!

Sau đó, không ai ngờ tới, một tiếng súng lớn đột nhiên vang lên.

Hơn nữa, tên gầy gò đang định dùng họng súng đánh vào trán Lưu Phong, đầu anh ta nổ tung như quả dưa hấu bị đầu bọ đánh trúng, bùm một tiếng vỡ nát.

Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Lưu Phong đã vòng tay qua eo Dương Thi Văn, ôm cô nhảy lùi lại và nhảy trực tiếp sang bên kia xe.

Máu, còn có những mảnh đỏ, mảnh trắng từ vụ nổ, bao phủ cơ thể của những tên cảnh sát giả khác, tuy nhiên, trên cơ thể của Lưu Phong và Dương Thi Văn thậm chí không có một vết máu.

Thụp!

Xác chết không đầu rơi thẳng xuống đất.

Lúc này, bảy tên cảnh sát giả trên mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

"Bắn tỉa, có bắn tỉa!"

Một lúc sau, tên cảnh sát trung niên dẫn đầu đột nhiên nói: "Tại sao, tại sao lại có tay súng bắn tỉa nhắm vào chúng ta?"

"Đồ ngốc!" Lưu Phong cười nói: "Các người có thể giả làm cảnh sát cầm súng đối phó tôi, lẽ nào anh Phong tôi không thể có người trợ giúp sao?"

"Người trợ giúp?"

Bảy tên cảnh sát giả còn lại không thể tin được.

"Sao mày lại có người trợ giúp được?"

"Hơn nữa còn là một tay bắn tỉa? Làm sao điều này có thể xảy ra?"