Lúc này, Hàn Tố Phân trên mặt đang ngập tràn dáng vẻ hưởng thụ, thì đột nhiên ả nghe thấy phía xa kia dường như có giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, vẻ mặt ả căng thẳng, liền vội hét lớn.
Vương Gia Lạc đang cật lực “đào than” bên cạnh bị ả dọa cho chết khiếp, mất kiểm soát mà “chỗ đó” lập tức “héo rũ” xuống.
Quạc! Quạc Quạc…
May mắn thay Lưu Nhị Hỉ đầu óc linh hoạt, hắn nhanh chóng bịt miệng Trương Ngọc Hương lại, học theo tiếng Quạ kêu, kêu lên vài tiếng.
“Trời ơi! đó là tiếng quạ kêu, Tố Phân em dọa chết anh rồi”.
Thôn trưởng Vương Gia Lạc nhìn Hàn Tố Phân với vẻ mặt đầy trách móc, vừa rồi bản thân gã bị dọa cho như vậy, mất kiểm soát mà trực tiếp “đầu hàng”, nói không chừng sau này còn để lại di chứng gì đó.
“Không đúng mà! Rõ ràng vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng một người phụ nữ kêu mà…”
“Theo anh thấy là vừa rồi em sung sướng quá mức đấy, thứ em nghe thấy chính là tiếng kêu của chính mình đó thôi, hề hề…”, Vương Gia Lạc cười khúc khích, nhìn Hàn Tố Phân toàn thân đang trần trụi nói với giọng trách móc.
“Hừ! Chớ nói xằng bậy”, Hàn Tố Phân sắc mặt ửng đỏ, ả hừ nhẹ một tiếng, nhưng thầm nghĩ trong lòng, vừa rồi rõ ràng nghe thấy có người đang kêu mà, phải chăng thật sự đã nghe nhầm, là tiếng Quạ kêu thật sao?
“Nhanh chóng đi thôi, nếu không chờ lát nữa để người khác thật sự nhìn thấy, thì đến chức thôn trưởng anh cũng không giữ được đâu”, Vương Gia Nhạc cười khúc khích, bàn tay tinh quái của gã bóp vào bầu ngực của Hàn Tố Phân một cái thật mạnh.
“Đáng ghét…nhanh đi thôi”.
Hàn Tố Phân hất bàn tay tinh quái của gã ra ngoài, ném cho gã một cái nhìn giận dữ, cả hai nhanh chóng mặc lại quần áo rồi lần lượt từng người một đi về phía ngôi làng.
“Dọa chết em rồi, suýt chút nữa là bị phát hiện…”, Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng thả bàn tay đang bịt miệng của Trương Ngọc Hương ra, hắn cũng không mảy may để ý đến sắc mặt của Trương Ngọc Hương lúc này.
“Ối! Đau quá, chị dâu, sao chị lại véo em vậy!”, đột nhiên Lưu Nhị Hỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức, ngẩng đầu lên hắn mới phát hiện ra là Trương Ngọc Hương đang nhìn mình với vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng, đầy xấu hổ.
“Trên tay em có mùi gì vậy? Sao có mùi lạ thế, em chạm phải cái gì rồi!”, Trương Ngọc Hương mặt đỏ như gấc, cô xấu hổ nhìn Lưu Nhị Hỉ.
“Em không có, vừa rồi em chỉ giúp chị gãi ngứa mà thôi…”, chính Lưu Nhị Hỉ cũng không biết rằng trên tay mình có mùi gì, hắn nhìn chị dâu với dáng vẻ oan ức.
Trương Ngọc Hương với khuôn mặt đỏ bừng, trong chốc lát cô ngầm hiểu ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Nhị Hỉ, nhẹ giọng nói: “Thằng nhóc thối, nhanh chóng đứng dậy, chúng ta trở về nhà thôi”.
“Vâng …”
Lưu Nhị Hỉ đáp lại một câu, rồi hắn nhanh chóng đứng dậy đi theo Trương Ngọc Hương. Đi về phía căn nhà nằm trong thung lũng Đại Sơn kia, hắn đưa tay lên mũi ngửi một hồi, hả? Sao có mùi hơi tanh vậy chứ…
Về đến nhà thì trời đã gần tối rồi, Trương Ngọc Hương bước vào trong bếp, tất bật làm cơm, Lưu Nhị Hỉ thì chặt củi ở bên ngoài. Kể từ khi bố mẹ của Lưu Nhị Hỉ qua đời, hắn cùng với anh cả và chị dâu chung sống với nhau.
Trong lúc Lưu Nhị Hỉ chặt củi, trong lòng hắn mãi suy nghĩ về những gì đã xảy ra trên núi hôm nay, “chỗ đó” của hắn đột nhiên trở nên “khỏe mạnh” rồi, hắn không biết có nên nói chuyện này với chị dâu không?
Nhưng nếu hắn nói với chị dâu rằng, chỉ khi hắn chạm vào cơ thể của chị ấy thì mới có phản ứng, thì chị dâu có tin không chứ?
Quên đi vậy, tạm thời không nói chuyện này với chị dâu trước, đợi khi nào có cơ hội tốt hơn, lại cho chị ấy xem vậy.
Thực ra, Lưu Nhị Hỉ vẫn là có chút ý đồ riêng, nếu như hắn nói chuyện này với Trương Ngọc Hương, vậy sau này khi chị dâu đi tắm sẽ không để hắn đi cùng nữa. Thân thể trắng muốt kia, hắn dĩ nhiên là vẫn muốn được nhìn thấy nó.
“Nhị Hỉ, nhanh qua đây rửa tay nào, chuẩn bị ăn cơm rồi”.
“Vâng, em đến ngay…”, Lưu Nhị Hỉ vội vàng đáp lại, nhanh chân hướng về phía nhà bếp bước vào.
“Nào, Nhị Hỉ, em nếm thử món dưa chuột trộn của chị dâu làm đi”, Trương Ngọc Hương gắp một miếng dưa chuột, đặt vào trong bát của Lưu Nhị Hỉ.
Lưu Nhị Hỉ cười ngây ngô, dùng đũa gắp miếng dưa chuột đưa lên cẩn thận nếm thử: “Chị dâu, tay nghề nấu ăn của chị càng ngày càng đỉnh rồi, sau này em cũng muốn cưới được cô vợ giống như chị, mỗi ngày nấu cho em ăn”.
“He he…”, Trương Ngọc Hương nhếch đôi môi đỏ mọng lên, cô thương xót nhìn Lưu Nhị Hỉ, thở dài một cái rồi không nói gì.
“À đúng rồi, Nhị Hỉ, hôm nay chúng ta nhìn thấy chuyện của Vương Gia Lạc và quả phụ Hàn, em tuyệt đối không được đi ra ngoài nói xằng bậy đó”, Trương Ngọc Hương dặn dò hắn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tại sao chứ? Chị dâu, nhưng mà tên khốn kiếp kia đã chiếm mấy mẫu đất của nhà chúng ta, lần này nắm được thóp của ông ta, sao không nhân cơ hội lấy lại đất chứ”.
Lưu Nhị Hỉ có chút khó hiểu, cơ hội tốt như vậy, chị dâu tại sao lại không cho nói ra.
“Haiz…Nhị Hỉ, em vẫn còn nhỏ, em không hiểu được. Vương Gia Lạc là trưởng thôn, có quyền có thế, nếu em đem chuyện này ra uy hiếp ông ta, vậy sau này nhà chúng ta khó mà sống yên ổn ở trong thôn được”, Trương Ngọc Hương bất lực thở dài nói.
Nhìn thấy dáng vẻ bất lực đó của Trương Ngọc Hương, Lưu Nhị Hỉ ngậm ngùi gật đầu ra hiệu rằng mình đã hiểu, nhưng trong lòng thì âm thầm quyết tâm, sẽ có ngày cho tên khốn kiếp này mất chức.
“Chị dâu, em ăn no rồi. Đợi lát nữa chúng ta đi một vòng trong thôn dạo mát đi”.
“Nhị Hỉ, em đi đi, chị dọn dẹp nhà bếp một chút, rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ”, Trương Ngọc Hương nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, dịu dàng nói.
“Vậy cũng được”, Lưu Nhị Hỉ đáp lại, xoay người về phía cổng chính bước ra, nhưng hắn lại không phát giác ra rằng Trương Ngọc Hương đã lén lấy một quả dưa chuột bỏ vào trong túi của cô ấy.
…………..
Bước ra khỏi cổng, một làn gió mát thổi lướt qua trên người Lưu Nhị Hỉ, cảm giác mát mẻ khiến hắn rất dễ chịu.
Mọi người trong làng đều thích tụ tập tán gẫu, Lưu Nhị Hỉ cũng không ngoại lệ, hắn bước nhanh về phía dưới gốc cây Hòe lớn ở trung tâm thôn.
Lúc này, thôn trưởng Vương Gia Lạc đang nói chuyện rôm rả cùng Hàn Tố Phân và một vài phụ nữ trong đám đông, thì đột nhiên ông ta phát hiện ra bóng dáng của Lưu Nhị Hỉ, ông ta cười hề hề, nói với giọng khó nghe: “Mọi người nhìn xem, đây không phải là người đàn ông “khí phách” nhất của thôn chúng ta – Nhị Hỉ sao? Sao không ở nhà với cô chị dâu xinh đẹp của cậu đi chứ, haha…”.
Nếu như ngày thường, Lưu Nhị Hỉ sẽ tuyệt đối không để ý gì đến lão ta, nhưng hôm nay “cái đó” của hắn đã hữu dụng rồi, sự tự tin của một người đàn ông khiến cho những bất bình trong lòng trước đây của Lưu Nhị Hỉ đều bộc phát ra.
“Hề Hề, đây không phải vì nghe chị dâu Tố Phân nói rằng trong thôn đang có một con chó hoang, cứ thích đi cắn người, cho nên tôi mới vội vàng chạy đến xem thử, không ngờ là nó đang cắn người thật, chị nói đúng không, chị dâu Tố Phân?”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, nhìn Hàn Tố Phân trong đám đông nói như trách móc.
“Hả? Tôi nói với cậu khi nào chứ?…”, Hàn Tố Phân vẻ mặt sững sờ, ả nhìn Lưu Nhị Hỉ với ánh mắt ngơ ngác.
Nghe thấy những lời của Lưu Nhị Hỉ nói, Vương Gia Lạc không hiểu ra được hàm ý trong đó, gã tức giận quát: “Thằng nhóc kia, cậu đang mắng ai đấy!”.
“Ai đáp lại, thì tôi chính là đang mắng người đó đấy”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, khẽ cười nói.
“Haha…”, Hàn Tố Phân ở một bên, nhìn bộ dạng nhớn nhác của Vương Gia Lạc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vương Gia Lạc ngoảnh đầu lại, có chút oán hận nhìn Hàn Tố Phân, lạnh lùng nói: “Đồ đê tiện, cô cười cái gì mà cười, không ngờ cô lại cùng một giuộc với cái loại đàn ông vô dụng đó!”