Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 7: Sếp Vu muốn tôi làm gì?




Sếp Vu muốn gặp anh?

Lâm Phi Vũ ngạc nhiên liếc nhìn An Lập Đông, hỏi: “Sếp Vu muốn gặp tôi à?”

“Đúng vậy, mau đi đi, thư ký Lưu vẫn còn đang ở bộ phận bảo vệ để chờ anh đấy.” An Lập Đông nói xong bèn kéo Lâm Phi Vũ đi về phía bộ phận bảo vệ.

Lâm Phi Vũ rất khó hiểu, đây mới là ngày thứ hai anh đi làm, sếp Vu muốn gặp mình để làm gì?

Sau khi An Lập Đông đi vào bộ phận bảo vệ, anh ta nói: “Thư ký Lưu, đây là Lâm Phi Vũ. Tôi đã dẫn người đến rồi đây.”

“Lâm Phi Vũ, đi với tôi, sếp Vu muốn gặp anh.” Thư ký Lưu nói xong, không đợi Lâm Phi Vũ đồng ý đã nhanh bước rời đi.

Tòa nhà Trúc Khê, tầng tám. Hôm qua, anh mới được thông báo rằng không thể lên đây, không ngờ hôm nay anh lại được lên tầng tám.

Lâm Phi Vũ đã đến từng tầng của công ty, ngoại trừ tầng tám.

Sau khi Lâm Phi Vũ đi theo thư ký Lưu đến tầng tám bằng thang máy đặc biệt, cô ta quay qua nhìn anh, nói: “Đợi ở đây một lát, tôi vào báo với sếp Vu.”

“Ừ.” Lâm Phi Vũ đáp lại.

Thư ký Lưu vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhìn Lâm Phi Vũ rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt, tại sao sếp Vu lại chú ý đến anh nhỉ?

Thư ký Lưu nghi hoặc gõ cửa văn phòng của Vu Nhược Hy.

“Mời vào.” Giọng nói của Vu Nhược Hy vang lên, thư ký Lưu mở cửa bước vào.

“Sếp Vu, Lâm Phi Vũ đã đến rồi ạ.” Thư ký Lưu cung kính nói.

“Dẫn anh ta vào đi.” Vu Nhược Hy nói.

Sau đó thư ký Lưu quay người đi ra ngoài đưa Lâm Phi Vũ vào. Trước khi ra ngoài, cô ta còn liếc nhìn anh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Sếp Vu.” Lâm Phi Vũ chào hỏi.

“Ngồi đi.” Vu Nhược Hy chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc.

Lâm Phi Vũ ngồi xuống, sau đó liếc nhìn Vu Nhược Hy.

Khuôn mặt thanh tú, làn da ngọc ngà trắng như tuyết, sáng ngời như ngà voi, những đường nét mềm mại của làn da trắng như bông tuyết duyên dáng, như hoa sen mới nở, má lúm đồng tiền tuyệt đẹp, đỏ ửng như ngọn lửa.

Đôi mắt ngây thơ và quyến rũ của cô khép lại một cách ngượng ngùng, hàng mi đen dài run rẩy che kín cặp mắt như nước hồ thu, chiếc cổ thanh tú, trắng trẻo và thẳng đứng, đôi vai tròn mềm mại và thon thả.

Lúc này Vu Nhược Hy lên tiếng trước: “Tôi đã xem hồ sơ lý lịch của anh, mới vào làm ngày hôm qua, sao lại chọn làm bảo vệ?”

“Tôi không có kinh nghiệm làm việc, không biết phải làm gì, tôi thấy nghề bảo vệ khá phù hợp với mình.” Lâm Phi Vũ trả lời.

“Anh biết y thuật không?” Vu Nhược Hy không để ý tới câu trả lời của Lâm Phi Vũ, bất ngờ đổi chủ đề hỏi.

Lâm Phi Vũ bị hỏi thì sửng sốt, anh không ghi vào sơ yếu lí lịch là mình biết y thuật.

Vu Nhược Hy đã nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Lâm Phi Vũ, nói tiếp: “Sáng sớm nay, tôi cũng có ở đó.”

Vu Nhược Hy nói xong, Lâm Phi Vũ hiểu ra ngay.

“Biết một ít.” Lâm Phi Vũ thừa nhận.

“Vậy tại sao anh không theo ngành y?” Vu Nhược Hy hỏi.

“Không vì lý do gì cả.” Lâm Phi Vũ không muốn trả lời vấn đề này, y thuật chỉ là một phần anh học được, anh đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống và tu dưỡng tâm trí trong thế giới phàm trần, anh không muốn dùng y thuật để kiếm tiền.

Nếu anh muốn dùng y thuật để kiếm tiền, cứ tuỳ tiện cứu một tay nhà giàu có nào đó bị bệnh nan y là được, chắc chắn sẽ được trả thù lao hậu hĩnh.

Không dục không cầu, tìm kiếm cơ duyên.

Sau khi Vu Nhược Hy nghe được câu trả lời của Lâm Phi Vũ, vô thức sửng sốt.

Cô không ngờ Lâm Phi Vũ lại trả lời như vậy, khi cô đang sửng sốt, Lâm Phi Vũ đứng dậy nói: “Sếp Vu, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi làm việc đây.”

“Chờ đã, tôi có việc muốn nhờ anh.” Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ định rời đi, vội nói thẳng.

“Sếp Vu muốn tôi làm gì?” Lâm Phi Vũ hỏi.

“Ông ngoại tôi bị bệnh tim, tôi muốn nhờ anh khám bệnh giúp.” Vu Nhược Hy nói thẳng.

Nếu không phải sáng nay cô đã nhìn thấy Lâm Phi Vũ cứu một người đàn ông lên cơn đau tim thì cô sẽ không bao giờ nói như vậy.

Hơn nữa, thái độ của Lâm Phi Vũ có vẻ như không tôn trọng cô cho lắm.

Vu Nhược Hy nhìn thấy Lâm Phi Vũ không nói gì, tưởng anh không muốn giúp nên nói tiếp: “Về chuyện trả thù lao, anh không cần phải lo lắng.”

“Không phải vấn đề thù lao. Nếu sếp Vu yêu cầu chuyện gì, tôi cũng chỉ là một người làm công, tôi không có ý kiến gì.” Lâm Phi Vũ nói.

“Được, cảm ơn, vậy chiều nay đi ngay luôn.” Không hiểu sao khi thấy Lâm Phi Vũ đồng ý, Vu Nhược Hy lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô rất sợ Lâm Phi Vũ sẽ từ chối, cô luôn cảm thấy trên người Lâm Phi Vũ có một khí tức thô tục.

Đây rõ ràng không phải là một nhân viên bảo vệ “đứng đắn.”

“Được, vậy giờ tôi đi được rồi chứ?” Lâm Phi Vũ hỏi.

“Được rồi, ba giờ chiều nay đợi tôi ở cửa thang máy gara.” Vu Nhược Hy dặn.

Vu Nhược Hy nhìn Lâm Phi Vũ xoay người đi ra ngoài, trong lòng tò mò, sao anh lại vội vàng rời đi nhanh như vậy?

Nhìn mình giống hổ muốn ăn thịt người lắm à?

Lâm Phi Vũ vừa trở lại bộ phận bảo vệ thì An Lập Đông đã đi tới: “Phi Vũ à, sếp Vu gọi anh làm gì thế?”

Vì vừa rồi Lâm Phi Vũ được Vu Nhược Hy gọi đi nên anh ta không gọi anh là Tiểu Lâm nữa mà gọi Phi Vũ rất thân thiết.

Đây là một xã hội phức tạp và mọi người đều tôn thờ kẻ mạnh.

“Không có gì, sếp Vu dặn tôi buổi chiều cùng cô ấy ra ngoài làm một số việc vặt.” Lâm Phi Vũ úp úp mở mở nói.

An Lập Đông nghe xong thì tỏ vẻ ghen tị, người vừa mới đến đã được sếp Vu cử đi ra ngoài làm việc với cô, nếu nói hai người không quen biết từ trước thì ai mà tin chứ?

Chắc chắn là họ có một tầng quan hệ khác, An Lập Đông cười rạng rỡ và nói: “Phi Vũ, sau này có thăng chức thì đừng quên người bạn thân này nha.”

“Hả... đội trưởng nói đùa rồi.” Lâm Phi Vũ cười nói.

Buổi trưa sau khi ăn cơm ở căng tin công ty, Lâm Phi Vũ đi loanh quanh một lúc rồi quay lại văn phòng bảo vệ, đến gần ba giờ mới chào An Lập Đông rồi rời đi.

Khi Lâm Phi Vũ tới gara, Vu Nhược Hy đã đợi sẵn.

“Sếp Vu.” Lâm Phi Vũ nhìn đồng hồ, đã 2h59 phút, anh cũng không đến muộn.

“Lên xe đi.” Vu Nhược Hy nói xong, giẫm lên giày cao gót đi về phía trước.

“Anh biết lái xe không?” Vu Nhược Hy đứng cạnh xe cô hỏi.

“Không, tôi vẫn chưa có bằng lái xe.” Lâm Phi Vũ lắc đầu.

Vu Nhược Hy sửng sốt một lát, rõ ràng là cô rất ngạc nhiên trước câu trả lời của Lâm Phi Vũ, hoặc là anh chưa có bằng lái xe thật, hoặc là Lâm Phi Vũ không muốn lái xe giúp cô, nhưng thời buổi này rồi, có thanh niên nào mà không có bằng lái xe chứ?

Vu Nhược Hy lại có khuynh hướng nghiêng về lý do sau hơn, Lâm Phi Vũ chỉ không muốn giúp cô lái xe mà thôi.

Vừa bước vào xe, một mùi thơm nhẹ xộc vào mũi khiến người ta ngửi thấy rất dễ chịu.

Lâm Phi Vũ vô tình hít thêm vài hơi nữa.

“Có cần chuẩn bị gì không?” Sau khi Vu Nhược Hy lên xe, cô quay lại nhìn Lâm Phi Vũ ngồi ở ghế sau hỏi.

“Chỉ cần trong nhà cô có kim bạc là được.” Lâm Phi Vũ đáp.

“Có.”

Vu Nhược Hy gật đầu và nhấn ga.