Lý Mộc Thu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lâm Phi Vũ nữa, dẫn Vu Nhược Hy tới sảnh lớn.
“Chị Nhược Hy, hai người ngồi tạm ở đây đã nhé, lát nữa em sẽ quay lại tìm chị, em đi lo công chuyện trước đã.”
Lý Mộc Thu dẫn Vu Nhược Hy tới ngồi ngay kế bên bàn của Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ vẫn luôn chú ý tới Lý Mộc Thu, kể từ lúc Lý Mộc Thu và Vu Nhược Hy khoác tay nhau đi vào đây, anh ta đã trông thấy rồi.
Nhân cơ hội này, Bành Tiêu Vũ âm thầm so sánh hai người phụ nữ này với nhau, dù nhìn thế nào đi nữa, anh ta cũng đều muốn có được cả hai người phụ nữ này.
Thực sự quá hoàn hảo, không thể chọn nổi.
Khi nhìn thấy Lâm Phi Vũ đi đăng sau hai người họ, mắt Bành Tiêu Vũ như bốc hỏa.
“Được rồi, em không cần phải để ý đến bọn chị đâu, em đi lo việc của mình trước đi.” Vu Nhược Hy gật đầu.
Khi Lý Mộc Thu đi ngang qua người Lâm Phi Vũ, cánh môi nhỏ hơi nhếch lên tỏ ý khó chịu.
Đợi Lý Mộc Thu đi rồi, Bành Tiêu Vũ bắt đầu nói mát: “Một người đàn ông trưởng thành lại phải dựa hơi phụ nữ để trà trộn vào một sự kiện cao cấp như thế này đúng là làm mất mặt cánh đàn ông.”
“Con trai à, con đang nói linh tinh gì vậy?” Kim Bích Hạm không hiểu con trai mình đang nói gì.
Bành Tiêu Vũ chỉ vào Lâm Phi Vũ, kể văn tắt lại chuyện ngày hôm qua. Kim Bích Hạm nghe xong sầm mặt lại.
Một tên bác sĩ trung y nhỏ nhoi mà cũng dám ức hiếp con trai bà ta, nếu như nơi này không phải nhà họ Lý, chắc chắn Kim Bích Hạm sẽ cho Lâm Phi Vũ đẹp mặt.
“Con trai à, đừng chấp nhặt hạng người không có tư cách ấy, con là phần tử trí thức được đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, lại sắp trở thành đồ đệ của đại sư Lý, phân cao thấp với hạng người như vậy thật mất đẳng cấp.”
Lời này của Kim Bích Hạm đã bộc lộ trọn vẹn sự ác độc của bà ta.
Đúng là mẹ nào con nấy.
Vu Nhược Hy nghe vậy đỏ mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không cần chấp nhặt với con chó, cô càng để ý thì chó lại càng sủa hăng hơn.” Lâm Phi Vũ võ cánh tay Vu Nhược Hy, nói.
Vu Nhược Hy như thể bị điện giật, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, còn “ừ” khế một tiếng.
Nghe thấy Lâm Phi Vũ ví von mẹ con bọn họ là chó, Kim Bích Hạm tức xù lông nhưng vẫn một mực tự khuyên nhủ bản thân, nơi này là nhà họ Lý, nhất định phải nhãn nhịn, không được gây chuyện, không được hủy hoại tiền đồ của con trai.
“Mẹ đừng giận, đấy chỉ là những lời măng chửi trong bất lực mà thôi.” Bành Tiêu Vũ cũng hiểu rõ tầm quan trọng của hôm nay nên quay qua an ủi mẹ mình.
Kim Bích Hạm thở hắt ra một hơi, nén lửa giận trong lòng, gật đầu thật mạnh.
“Con trai à, nhất định hôm nay con phải cố gắng để đại sư Lý nhận con làm đồ đệ, đến lúc đó con muốn vả mặt ai cũng được.”
Mặc dù Kim Bích Hạm đã cố nén giận nhưng vẫn khó tránh miệng lưỡi chua ngoa.
“Ông già Lý không đến mức không có mắt nhìn người vậy đâu, nhận chó làm đồ đệ còn hơn nhận anh.” Lâm Phi Vũ cười.
Kể từ lúc bước vào đây, Lâm Phi Vũ đã biết nhân vật chính của buổi tiệc này chính là Lý Đạo Minh.
Buổi chiều anh còn mới từ chối lời mời của Lý Đạo Minh, không ngờ cuối cùng lại trùng hợp tới đúng chỗ này.
Vu Nhược Hy nghe vậy bèn kéo áo của Lâm Phi Vũ, anh mắng mẹ con Bành Tiêu Vũ thì cô không có ý kiến gì nhưng gọi Lý Đạo Minh là “ông già Lý” thì có phần vô lễ.
Quả nhiên, Bành Tiêu Vũ nghe vậy, chỉ tay vào người Lâm Phi Vũ, mắng: “Đại sư Lý được mọi người tôn sùng, vậy mà một bác sĩ trung y nhỏ nhoi như anh lại dám gọi là ông già, anh nói vậy là bất kính với đại sư đấy.”
Bành Tiêu Vũ nói rất to, không ít người ngồi xung quanh đều nghe thấy.
Bành Tiêu Vũ cố ý muốn làm vậy, anh ta không tin lần này lại không chơi chết được Lâm Phi Vũ.
Vừa khéo Lý Mộc Thu dẫn khách tới đây, nghe thấy Bành Tiêu Vũ nói như vậy, cô ta sắp xếp chỗ ngồi cho khách xong, lại đây hỏi chuyện: “Có chuyện gì vậy? Ông già nào?”
Bành Tiêu Vũ thấy Lý Mộc Thu đích thân nói chuyện với anh ta, lập tức nở nụ cười lịch lãm, chỉ tay vào Lâm Phi Vũ, nói: “Cô Lý à, chính người này gọi ông nội cô là ông già Lý đấy, tôi thấy không thể chấp nhận được nên tranh luận với anh ta vài câu, anh ta còn mở miệng đốp chát lại.”
Lý Mộc Thu nghe vậy liếc nhìn Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy vội vàng giải thích: “Mộc Thu, em đừng nghe anh ta nói linh tinh, từ lúc bọn chị lại đây ngồi, Bành Tiêu Vũ đã cố ý nhắm vào bọn chị rồi, vừa rồi Lâm Phi Vũ nói là cụ Lý, không phải ông già Lý.”
Lý Mộc Thu rất tin tưởng Vu Nhược Hy, cô ta gật đầu đáp: “Không sao, dù là cụ Lý hay ông già Lý cũng đều là chuyện nhỏ thôi, sự kính trọng cần phải xuất phát từ tận đáy lòng, có miệng lưỡi ba hoa cũng chẳng ích gì.”
Lý Mộc Thu nói đỡ cho Lâm Phi Vũ xong, mọi người thấy cháu của cụ Lý đã nói vậy rồi thì cũng ngoảnh mặt đi, không nhìn nữa.