Hai tên hề cố tình gây chuyện với mình, ngay từ đầu Lâm Phi Vũ không muốn tính toán với hai người đó.
Hiện giờ thì hay rồi, càng nói càng quá đáng, còn muốn xem thiệp mời của anh.
Anh ta là cái thá gì chứ.
Phạm Lạc Thiên và người phụ nữ đó đều ngẩn người, rõ ràng là không ngờ rằng Lâm Phi Vũ lại dám quát họ cút.
Thế này là quá đề cao bản thân phải không? “Mày bảo ai cút đấy hả? Mày là cái thá gì?” Phạm Lạc Thiên quát lên, sau đó liền gọi nhân viên phục vụ cách đó
không xa: “Anh đến đây một chút.”
Nghe vậy, nhân viên phục vụ chạy bước nhỏ đến, cung kính nói: “Anh Phạm, có chuyện gì vậy?”
“Tôi nghi ngờ anh ta trà trộn vào đây ăn chực uống chực, anh bảo anh ta lấy thiệp mời ra xem thử đi.” Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phi Vũ và nói.
Nhân viên phục vụ thoáng nhìn Lâm Phi Vũ, rồi nói: “Thưa anh, vui lòng đưa thiệp mời của anh ra.”
Nhân viên phục vụ ở đây đã gặp rất nhiều loại người, năng lực quan sát sắc mặt không hề tâm thường. Anh ta nhìn thấy Lâm Phi Vũ ăn mặc bình thường, cộng với khuôn mặt xa lạ, vì vậy bèn lựa chọn hỏi thiệp mời của Lâm Phi Vũ.
“Chết tiệt.” Vừa dứt lời, Lâm Phi Vũ cầm đĩa thức ăn rời đi, không thèm để ý đến mấy người khốn nạn trước mặt.
Giọng nói của Lâm Phi Vũ không lớn lắm nhưng hai chữ “Chết tiệt” lại rất chói tai, Phạm Lạc Thiên nổi giận.
Hôm nay bị một tên hề chửi rủa, hơn nữa tên hề này còn trưng ra vẻ hơn người, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận.
“Mẹ kiếp.” Phạm Lạc Thiên cao giọng chửi thề, trực tiếp đá về phía Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ cảm nhận được bàn chân đá sau lưng, thậm chí đầu cũng không quay lại, xoay chân đá vào bụng của Phạm Lạc Thiên.
Rầm...
Phạm Lạc Thiên bị Lâm Phi Vũ đá văng ra xa hai mét, ngã đổ bàn ăn, bát đũa rơi xuống đầy đất, gây ra động tĩnh rất lớn.
Cả người Phạm Lạc Thiên dính đầy dầu mỡ thức ăn, trên đầu còn có mấy chiếc lá màu xanh lá cây, vô cùng nhếch nhác.
“Bảo vệ, bảo vệ, có người gây chuyện.” Nhân viên phục vụ cao giọng hét lên, sau đó đi tới đỡ Phạm Lạc Thiên dậy, quan tâm hỏi: “Anh Phạm, anh không sao chứ?”
Động tĩnh bên này thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, mọi người đều đi về phía bên này.
“Ranh con, hôm nay không đánh chết mày thì ông đây không mang họ Phạm nữa.” Phạm Lạc Thiên đỏ mắt vì tức giận, anh ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.
“Cái miệng sạch sẽ một chút đi, mày còn nói thêm một câu, tao sẽ đấm nát miệng mày.” Lâm Phi Vũ hờ hững nhìn chằm chằm vào Phạm Lạc Thiên và cảnh cáo.
Lâm Phi Vũ không gây chuyện nên hoàn toàn không sợ gì hết.
Không phải loại người nào cũng có thể vênh váo trước mặt anh, anh là người tu luyện, có sự kiêu ngạo của mình.
Ngay từ đầu anh không muốn chấp nhặt với Phạm Lạc Thiên là vì anh cảm thấy không cần phải tính toán với một tên hề như anh ta.
Lâm Phi Vũ nhượng bộ nhưng lại khiến Phạm Lạc Thiên chế giêu và khiêu khích mình hơn.
“Mày thử động vào tao thử xem?” Phạm Lạc Thiên chỉ vào Lâm Phi Vũ, vô cùng hống hách nói.
Bốp...
Lâm Phi Vũ lập tức giáng cho Phạm Lạc Thiên một bạt tai, tiện thể đá cho anh ta một cú ngã lăn ra đất, một bàn chân giãm lên mặt của anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần mày
nói thêm một câu là tao sẽ giãm mày một cái.”
Phạm Lạc Thiên bị Lâm Phi Vũ giãm dưới chân, chỉ có thể kêu ú ớ.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh sợ ngây người, người này †o gan như vậy sao?
Hơn nữa còn đánh cả Phạm Lạc Thiên?
Một nhóm bảo vệ nhanh chóng chạy tới đây, vừa hay nhìn thấy Lâm Phi Vũ đang giãm lên Phạm Lạc Thiên.