Trở lại vương phủ, Phong Lam nhìn bức họa trên bàn học không chớp mắt, Linh nhi thật sự đẹp quá, thanh nhã thoát tục như tinh linh của núi rừng! Phong Lam cứ ngơ ngác nhìn bức họa Linh nhi đến mất ăn mất ngủ...
"Phong Hành!!" Phong Nhạc gọi Phong Hành lại: "Mau lên, giúp ta một tay bắt lấy tiểu miêu mễ!" Vừa mới dứt lời, một con mèo nhỏ nhảy đến trước mặt Phong Hành, Phong Hành thấy bộ dáng Phong Nhạc đuổi bắt đến toát mồ hôi hột mà buồn cười.
"Còn ngây ra đó nhìn ta làm gì?! Mau bắt con mèo lại đi!" Phong Nhạc nhìn thấy ánh mắt Phong Hành cười nhạo liền không thoải mái. Phong Hành ngồi xổm xuống nhỏ nhẹ gọi mèo con: "Mèo méo meo mèo meo, lại đây nào!" Mèo con giống như u mê chạy chậm đến bên Phong Hành, Phong Hành ôm mèo con đến trước mặt Phong Nhạc nói: "Cho ngươi nè!".
Phong Nhạc ôm tiểu miêu mễ nói: "Meo meo meo meo, đừng sợ. Cho em uống thuốc xong em sẽ không đau nữa!" Nghe Phong Nhạc nói Phong Hành không nhịn được hỏi: "Ngươi cho nó uống thuốc làm chi?".
"Nó nhảy từ trên tường xuống, ta nghĩ nó nhất định bị thương rồi, cho nên mới bắt nó lại cho nó uống thuốc, nhưng nó không chịu uống mà còn chạy mất!" Phong Nhạc vừa nói vừa vuốt lông mèo con. Phong Hành không muốn nhiều lời xoay người bước đi.
"Đệ không cần ta cám ơn đệ giúp ta bắt tiểu miêu mễ sao?" Phong Nhạc hỏi. Phong Hành không dừng lại cước bộ ly khai, lưu lại Phong Nhạc ôm mèo con tức giận nói: "Hừ, nói thêm mấy câu thì mất cái tay mất cái chân chắc?".
"Áttt xì!" Xa xa truyền đến tiếng Phong Hành hắt xì.
Phong Nhạc vẻ mặt cười trộm.
"Tiểu Như, theo ta ra ngoài chơi chút đi!" Phong Oánh ở trong phủ có phần buồn chán, nàng gọi nha hoàn thiếp thân bồi nàng ra đường chơi một lát. Hai người ra đến đường lớn ồn ào huyên náo, Phong Oánh hưng phấn kéo nha hoàn xem chỗ này ngó chỗ kia.
"Oaaa!! Chỗ đó có diều kìa!!" Phong Oánh kéo tay Tiểu Như chạy sang hàng bán diều.
"Ui da!!" Phong Oánh đụng rầm vào tường thịt, nàng xoa xoa cái trán mắng to: "Ngươi đi đường không biết nhìn trước nhìn sau à??".
Thiếu niên nhìn bộ dạng Phong Oánh đáng yêu động lòng người hỏi: "Tiểu thư à, nàng không việc gì chứ?".
Phong Oánh ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ù ôi ·· trông thật tuấn tú nha! Có thể nói là ngang ngửa Phong Hành ·· Phong Oánh nhìn đến chảy nước miếng.
Thiếu niên huơ huơ tay trước mặt Phong Oánh hoảng hốt hỏi: "Tiểu thư? Tiểu thư ơi?".
"Hả hả?" Phong Oánh hồi thần nhìn thiếu niên hỏi: "Công tử có làm sao không?".
Thiếu niên nhìn Phong Oánh thầm nghĩ: "Mình thì có việc gì chứ?? Không phải nàng mới là người va phải mình sao? Chẳng lẽ đầu óc bị đụng đến choáng váng rồi?".
"Không không, cô nương không việc gì thì tốt rồi!" Thiếu niên xòe quạt nói: "Cô nương, vậy tại hạ đi trước đây, sau này cô nương đi đường cẩn thận một chút nhé!" Thiếu niên cất bước toan đi, Phong Oánh túm lấy áo hắn nói: "Không được đi, đầu ta có hơi choáng rồi..."
"Hả??" Thiếu niên kinh ngạc ··· làm thế nào bây giờ?!! Nếu hồi phủ chậm trễ thì cha sẽ phát hiện mình lại nữ phẫn nam trang đi ra ngoài chơi mất thôi, nhất định sẽ nhốt mình ở nhà không cho ra nữa.
Nhưng mà cô nương trước mắt này...
"Huynh theo ta thả diều một lát đi, chốc nữa có lẽ ta sẽ ổn hơn á ··" Phong Oánh mỉm cười ngọt ngào nhìn thiếu niên. Thiếu niên tính chối từ nhưng Phong Oánh đã túm cánh tay thiếu niên đi mua diều, xong lại phân phó nha hoàn Tiểu Như đi về trước.
"Ta là Phong Oánh, Phong trong tuyết phong, Oánh trong ngọc oánh; còn huynh?" Phong Oánh cầm diều hỏi thiếu niên.
"Ta là Dương Thần! Dương trong dương quang, Thần trong tinh thần." Thiếu niên nghĩ thầm: "Thần với Trần dù sao cũng đồng âm, không thành vấn đề!".
"Ta có thể gọi huynh là Thần không?" Phong Oánh nhìn Dương Thần hỏi.
"Nếu cô nương thích..." Dương thần nghĩ thầm: "Biết chừng nào mới trở về được đây trời ·· nếu không về kịp thì sau này không cách nào trốn đi chơi được nữa ··· u hu hu ···".
"Đừng gọi ta là cô nương này cô nương nọ nữa, người ta có tên có tuổi chứ bộ! Gọi ta Oánh nhi là được ··" Phong Oánh thẹn thùng nói.
"Éc · Oánh nhi?" Dương Thần vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Hửm?" Phong Oánh thân thiết nhìn Dương Thần.
"Chúng ta ra kia thả diều đi!" Dương Thần thật không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình!!!
"Ta biết rồi, ta dẫn huynh đi!" Nói xong Phong Oánh kéo tay Dương Thần chạy đi, trong lòng ấm áp dào dạt. Dương Thần vẻ mặt thất thố, Phong Oánh dẫn Dương Thần đến một bãi cỏ rộng nói: "Chúng ta thả ở đây đi!".
Dương Thần gật gật đầu, cùng Phong Oánh thả diều...
"Mặt trời đã lặn, Oánh nhi, ta phải trở về rồi, gia quy cùng gia phụ nghiêm khắc lắm, nếu về trễ ta phải chịu gia pháp!" Dương Thần cố ý nói hơi khoa trương một chút, hy vọng Phong Oánh có thể buông tha mình. Phong Oánh nghe có vẻ nghiêm trọng nên nói với Dương Thần: "Thần, vậy huynh về trước đi, ngày mai ta sẽ ở chỗ này chờ huynh đến thả diều với ta nhé!".
"Éc ··· được!" Dương Thần đáp ứng ··· bây giờ mà không về ngay thì mình chết chắc: "Vậy ta...".
Dương Thần còn chưa nói hết, Phong Oánh đã đến gần nhón chân một cái, kề cái miệng nhỏ nhắn hôn Dương Thần. Nàng thường xuyên thấy phụ thân hôn mẫu thân như vậy. Dương Thần bị dọa mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Sau này, không cho phép huynh chơi cùng nữ hài tử khác! Huynh là người mà Phong Oánh ta đã chọn, chỉ thuộc về một mình ta mà thôi!" Phong Oánh nói xong thẹn thùng chạy đi, lưu lại Dương Thần thất thố nghệch ra ·· nụ hôn đầu của mình ·· cứ như vậy ··· bị cô gái kia ···.
Ánh hoàng hôn vừa tắt sau khi chiếu xuống tia nắng xinh đẹp cuối cùng trong ngày...
Trên bầu trời đêm, sao lấp lánh thật đẹp, Phong Oánh nằm trên cỏ nhìn lên trời, những ngôi sao như nối lại với nhau thành khuôn mặt Dương Thần... Phong Lam nằm một bên ngắm sao nhớ đến tinh linh nơi sơn cốc, nàng đẹp đến nỗi mình là nữ mà cũng si mê... Phong Vũ cùng Phong Huyên ở một bên chơi đá dế liều mạng hô to: "Cắn chết nó, cắn chết nó!".
Phong Hành ở bên kia một mình quan sát, Phong Nhạc từ sau lưng lặng lẽ tới gần bịt lấy hai mắt Phong Hành hỏi: "Đoán xem ta là ai!".
Phong Hành không nói, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ từ tay Phong Nhạc truyền đến, bàn tay mềm mại kia đang che mắt mình... thật luyến tiếc nàng buông ra... Phong Nhạc buông tay, ngồi vào cạnh Phong Hành hỏi: "Sao lại không đoán?".
"Biết rõ còn nói làm gì?" Ngữ khí Phong Hành vẫn lạnh lùng. Ánh mắt sâu thẳm như lòng dạ của hắn.
"Có chuyện gì phải nói ra thì đối phương mới biết được!" Phong Nhạc trả lời.
"Nhưng đã biết rõ kết cục thì cần gì phải phá hỏng hiện tại chứ?" Phong Hành nhìn Phong Nhạc, Phong Nhạc đột nhiên phát hiện trong mắt Phong Hành có thêm một loại cảm giác, đó gọi là nhu tình.
Hai người trầm mặc không nói, im lặng nhìn bầu trời đầy sao ·· người bên cạnh này cũng như ngôi sao trên bầu trời kia ·· chỉ có thể nhìn ·· không cách nào chạm tới...