Quả nhiên vừa nói ra những lời này, Mạc Chi Dương liền bất động, tùy ý để hắn ôm.
Cái đệm này so ra chung quy vẫn kém giường, Thẩm Trường Lưu thức dậy cũng sớm, nhìn Dương Dương đang đánh răng, đi qua từ phía sau ôm lấy cậu: "Hôm nay em muốn đến trường sao?"
"Vâng." Mạc Chi Dương đem bọt biển trong miệng phun ra, dặn dò hắn: "Đêm nay là sinh nhật một lão sư, chúng em đi chúc mừng, cơm chiều anh tự giải quyết."
Thẩm Trường Lưu trầm mặc một chút, làm bộ lơ đãng hỏi: "Cái người Trình lão sư kia cũng đều đi sao?"
"Không biết, hẳn là đi." Mạc Chi Dương rửa mặt xong, liền đi làm bữa sáng, không để ý đến sắc mặt đột biến tại chỗ của Thẩm Trường Lưu.
Lúc sau Mạc Chi Dương trở lại trường học, người trong trường đều điên rồi, đặt biệt là những nữ lão sư đó: "Mạc lão sư, cậu có thể giúp tôi xin chữ ký không?"
"Tôi giúp cô hỏi thử một chút xem." Mạc Chi Dương có chút thẹn thùng, tựa hồ không có thói quen bị người vây quanh.
"Được được được." Các lão sư đều rất vui vẻ, đến tối mọi người cùng nhau đi ăn ở quán thịt nước Hàn Quốc, Mạc Chi Dương vẫn luôn bị chuốc rượu.
"Thật sự không thể uống tiếp, thật đó." Mạc Chi Dương đẩy bia đến trước mặt, khó chịu nấc lên, cảm thấy có chút mệt: "Tôi ra ngoài hóng gió."
Nơi này không nhiều người lắm, bên ngoài cũng có chút quạnh quẽ, gió thổi tới làm Mạc Chi Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dứt khoát đi đến bên cạnh đầu hẻm, thanh tĩnh trong chốc lát.
"Tôi còn chưa từng thấy qua cậu uống say, lừa ai đây?" Hệ thống cười nhạo cậu.
Mạc Chi Dương dựa vào tường, lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa, chậm rãi hút một hơi: "Lười ứng phó mà thôi."
Nhìn sương khói cùng màng đêm dung hoà, gió cuối mùa thu thổi ngang qua, làm người ta càng thêm thanh tỉnh, ánh trăng cong cong cười, có vẻ rất cao hứng như thế.
Cả một đêm Trình lão sư đều có tâm sự, lần kia ở lầu thang, người anh ta nhìn thấy đoán chừng là Thẩm Trường Lưu, thì ra bọn họ đã sớm ở bên nhau?
Nhưng Mạc lão sư là một người thẹn thùng đơn thuần, có thể thích ứng với giới giải trí sao?
Biết rõ không nên lo lắng, nhưng vẫn là không nhịn được, đứng dậy nhìn một vòng trong tiệm, phát hiện người còn chưa trở về, liền đứng dậy đi tìm, sợ người uống say.
Mạc Chi Dương hé mắt nhìn ánh trăng, chậm rãi hút thuốc, dựa đầu vào tường trong hẻm, đột nhiên bị người túm một cái, trực tiếp kéo vào ngõ nhỏ u ám.
Trình lão sư ra ngoài, không nhìn thấy người càng thêm lo lắng, nhìn vào ngỏ nhỏ liền nghe được tiếng rên rỉ như tiếng mèo con kêu, cảm thấy kỳ quái, phóng nhẹ bước chân đi qua.
Hẻm nhỏ tối tăm, anh ta chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng, còn có lửa nhỏ trên tàn thuốc chậm rãi cháy.
Mạc Chi Dương bị đè ở trên tường hôn môi, lại không có phản kháng, tay phải kẹp thuốc để trên vai Thẩm Trường Lưu, tay trái ôm lấy cổ hắn.
Buông môi cậu ra, Thẩm Trường Lưu nhìn Dương Dương đang say chuếch choáng trước mặt, lúc này cậu thực khác thường, ánh mắt tan rã mê ly, đôi môi ướt át hồng nhuận, tựa như được tô thêm đường mật.
Đầu dựa vào tường, cằm hơi hơi giơ lên, tiếng thở dốc thô nặng cùng với một câu ưm nhẹ nhàng, vô ý thức: "Ưm ha~"
Mạc Chi Dương rất rõ ràng tình trạng hiện tại, nuốt nước miếng, do vậy hầu kết cũng lăn lộn theo, vừa lúc bại lộ trước mặt hắn.
Chung quy không nhịn được, Thẩm Trường Lưu cắn môi cậu một chút, liền dời xuống chiến đấu liên tục ở các chiến trường trên cổ, theo cổ chậm rãi cắn xuống, mãi cho đến xương quai xanh, tại khu vực này lưu luyến.
Mạc Chi Dương phối hợp mà ngẩng đầu lên, tay trái ôm lấy đầu của hắn, tay phải kẹp thuốc đưa lên miệng, hút thật sâu một ngụm, sau đó chậm rãi phun ra, hai mắt trong sáng, nhìn sương khói bay trước mặt, ánh mắt mê người, mê hoặc tâm trí.
Khoé mắt quét đến Trình lão sư đứng đầu hẻm, nhưng lại không để bụng.
Thẩm Trường Lưu cũng biết, nhưng cũng không để bụng, hắn lại một lần công khai biểu thị chủ quyền