"Bặc Tuyết!" Từ Tuấn chạy tới thấy Bặc Tuyết bị dao đe dọa, không khỏi kêu lên.
Lúc này, hiệu trưởng Hạ đã mất kiên nhẫn, ông ta đưa dao ra phía trước, gầm lên: "An Diệp, mày còn chờ gì nữa, mau tự phế bản thân đi."
Từ Tuấn nhíu mày nhìn An Diệp: "Sao anh xử sự sơ sót thế này, để tới tình trạng như bây giờ?"
"Là tôi suy nghĩ không chu đáo, không sao, tôi sẽ cứu cô ấy ngay." An Diệp cười, rồi ngắm súng vào chân mình.
"Đừng, An Diệp, nếu anh không bảo vệ nổi bản thân, làm sao bảo vệ được em chứ." Bặc Tuyết nhìn An Diệp mà đau lòng, lúc này cô mới hiểu dù có tức giận anh thế nào, cô vẫn yêu anh nhiều hơn trước.
An Diệp dừng lại, nhìn Bặc Tuyết hỏi: "Em chịu tha thứ cho anh sao?"
"Không, em sẽ không tha thứ cho anh, nghe rõ không”, vì thế anh phải sống tốt để chuộc lỗi. Bặc Tuyết quay lại, van nài hiệu trưởng Hạ. “Tôi xin ông, xin ông tha cho anh ấy đi.”
An Diệp liếc nhìn Từ Tuấn, thấy hiệu trưởng Hạ đang bị Bặc Tuyết đánh lạc hướng, anh gật đầu.
Súng nổ "đoàng", hiệu trưởng Hạ nhìn An Diệp bắn mình một cách khó tin, tay cầm dao theo quán tính đâm thẳng xuống Bặc Tuyết.
Từ Tuấn hoảng hốt chạy tới chặn trước người Bặc Tuyết. Bặc Tuyết kinh hoàng nhìn thấy dao sắp đâm vào Từ Tuấn, liền đẩy mạnh anh ta ra.
"Không, đừng!" Hai giọng nói đồng thanh cất lên, An Diệp và Từ Tuấn vội vã chạy về phía Bặc Tuyết.
Bặc Tuyết ngã vào vòng tay An Diệp, nhìn con dao cắm trên ngực, cô gượng cười: "An Diệp, đừng khóc, em không sao." Rồi ngất đi.
"Bặc Tuyết, đừng ngủ, anh đưa em tới bệnh viện ngay." An Diệp lau nước mắt, ôm chặt Bặc Tuyết lên.
Trong bệnh viện -
An Diệp đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, thấy y tá bước ra liền chạy tới hỏi dồn: "Y tá, vị hôn thê của tôi thế nào rồi?"
"Bình tĩnh đã, bệnh nhân bị mất máu khá nhiều, chúng tôi phải thêm máu từ ngân hàng máu." Nói xong y tá vội vã đi mất.
An Diệp sững người, nắm chặt tay đấm mạnh vào tường: "Tại tôi, tại tôi tất cả."
Từ Tuấn nhìn An Diệp tự trách bên cạnh, tiến lại kéo anh ra: "Lúc trước cậu cố ý làm thế mà, kết quả đúng như dự đoán thôi. Giờ hối hận có ích gì nữa?"
An Diệp từ từ ngồi bệt xuống sàn, lẩm bẩm: "Tôi đã đánh giá thấp tình cảm của mình dành cho cô ấy. Lúc đầu tiếp cận cô ấy là muốn trả thù vì cô ấy từng làm tôi tổn thương, nhưng giờ tôi thà rằng mình chưa từng gặp cô ấy thì hơn, thực ra cô ấy mới là người đau khổ nhất, cô ấy đã phải chịu quá nhiều tổn thương."
Từ Tuấn nhìn An Diệp suy sụp, nói chậm rãi: "Nếu biết như vậy đáng ra từ đầu đừng làm thế. Nhớ lúc trước tôi và cậu cùng học thêm với Bặc Tuyết không, tôi vẫn nhớ rõ câu nói tôi từng học được lúc đó: đông ngung dĩ thệ tang du phi vãn (*). Cậu sai nhưng vẫn còn có thể sửa chữa, dù sao thì cô ấy vẫn còn yêu cậu."
Đang nói chuyện thì y tá đã chạy về, An Diệp nhìn bác sĩ bận rộn, lòng bất an, chỉ biết đứng chờ.
Hai tiếng sau, đèn phòng mổ tắt, y bác sĩ đều lần lượt ra ngoài.
"Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?" Hai người hỏi dồn.
"Tình trạng bệnh nhân hiện giờ chưa tốt lắm, nhưng may là đã ổn định, tạm thời sẽ theo dõi tại phòng chăm sóc đặc biệt.
"Vậy chúng tôi có thể vào thăm cô ấy được không?"
"Được, nhưng các anh chỉ có thể đến vào giờ thăm bệnh, trước mắt cần giúp bệnh nhân chuẩn bị một số quần áo vật dụng nằm viện đã."
An Diệp thấy khối đá trong lòng được nhấc lên, quay sang nói với Từ Tuấn: "Cậu giải quyết các việc còn lại, tôi đi mua vật dụng cho Bặc Tuyết, mỗi người một việc."
Từ Tuấn gật đầu rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Vài ngày sau, tình trạng Bặc Tuyết dần khá hơn, An Diệp không rời nửa bước, chăm sóc tận tình, nhưng cả người cũng tiều tụy đi nhiều.
Cho nên, khi tỉnh dậy, điều Bặc Tuyết thấy đầu tiên là: An Diệp râu ria xồm xoàm đang xem lại những hình ảnh cũ trong điện thoại, vừa cười vừa khóc. Tim Bặc Tuyết nhói lên, cô ho khẽ: "Sao anh dễ cười thế, đã bao lâu rồi không vệ sinh bản thân vậy?"
Khuôn mặt An Diệp vẫn còn nước mắt, nghe giọng Bặc Tuyết liền ngẩng đầu, "Em tỉnh rồi à? Có chỗ nào khó chịu không, anh gọi bác sĩ ngay." Nói xong anh vội vã chạy ra ngoài.
Sau khi bác sĩ cho biết bệnh nhân không sao, có thể về nhà dưỡng bệnh, An Diệp mới ngơ ngác bước tới trước mặt Bặc Tuyết.
Anh nắm tay Bặc Tuyết, run giọng: "Anh tưởng em sẽ không tỉnh lại, tưởng em sẽ không tha thứ cho anh nữa." Nói rồi ôm chầm lấy cô, "May quá, cảm ơn em đã tỉnh lại."
Bặc Tuyết cũng xúc động ôm An Diệp, "Em còn phải bắt anh trả nợ cho em mà, làm sao có thể không tỉnh lại được chứ."
"Được, anh sẽ dùng cả đời để trả nợ, chỉ mong em cho anh cơ hội." An Diệp mỉm cười nói.
Sau đó Bặc Tuyết xuất viện, An Diệp kể hết mọi chuyện cho cô. Hóa ra, năm đó hiệu trưởng Hạ đã lập kế gây chia rẽ ba mẹ anh để cưới bà Lâm Lâm, sau này ông ta quen biết với ba của Phó Viện Viện, bọn họ cấu kết với nhau làm nhiều chuyện phạm pháp, để lấy lòng đối tác, ông ta thấy Phó Viện Viện thích An Diệp như thế cho nên đã bày cho cô ả một cái kế nhằm chia rẽ hai người và tạo ấn tượng tốt với An Diệp, sau đó đưa anh sang Mỹ, bọn họ tin rằng thời gian trôi qua, Phó Viện Viện có thể chiếm trọn trái tim An Diệp. Nhưng chuyện này không thể che giấu được người thông minh như anh và ông trời cũng sắp đặt để mẹ An Diệp khám phá ra bộ mặt thật cùng những việc làm phi pháp của hiệu trưởng Hạ, ông ta bèn giam mẹ An lại, dùng bà uy hiếp An Diệp qua lại với Phó Viện Viện, An Diệp muốn kích thích ông ta hành động bèn về nước tìm Bặc Tuyết, muốn vừa trả thù cô vừa dụ rắn khỏi hang, bắt luôn một mẻ, nhưng khi ông ta thực sự nổi giận, anh lại phát hiện anh không thể để Bặc Tuyết dính vào chuyện này, thế nên mới quay lại Mỹ, muốn giải quyết đám người kia trước, nào ngờ cô và Từ Tuấn lại theo anh đến Mỹ, còn xuất hiện ở đám cưới. Từ Tuấn cũng là sau khi đến Mỹ mới biết rõ mọi chuyện, anh ta không nói ra vì một phần cũng muốn trả thù An Diệp, khiến anh bị hành hạ thêm ít ngày, chỉ là anh ta không ngờ Bặc Tuyết lại bị hiệu trưởng Hạ khống chế khi xuất hiện ở đám cưới.
"Nếu không gặp em, liệu anh có theo đuổi cô gái khác để đả kích bọn họ không?" Bặc Tuyết nằm trên giường hỏi An Diệp với ánh mắt nguy hiểm.
"Ừm..." An Diệp đang gọt táo, giật mình cười khúc khích: "Sao lại thế được, chắc chắn là anh sẽ gặp em mà, làm sao anh dám theo đuổi ai khác chứ." Nói xong anh lau mồ hôi trán.
Bặc Tuyết định nói gì đó thêm thì An Diệp bỗng cung kính đưa cho cô miếng táo: "Bà xã đại nhân, mời thưởng dụng."
Bặc Tuyết bật cười, nhận lấy táo cắn từ từ. Thôi vậy, tha cho anh lần này, bây giờ cô rất hạnh phúc.
Một năm sau -
"Bặc Tuyết nó… ôi, không hiểu sao tôi hồi hộp quá, con bé cưới sớm như vậy làm gì chứ?" Ba Bặc nghiêm nghị trong bộ vest, bồi hồi.
Mẹ Bạc cười, giúp ông sửa lại quần áo: "Ôi trời, ông khéo lo quá rồi đấy, con cái đã lớn rồi, cưới bây giờ có gì không tốt?"
Nhớ lại vẻ quyết tâm của An Diệp, ba Bặc cũng cười: "Dù sao thì chúng ta cũng đã nhìn An Diệp lớn lên từ nhỏ, là một cậu bé tốt, Tiểu Tuyết gả cho nó cũng coi như là thực hiện lời hứa của chúng ta."
Trong hội trường hôn lễ, An Diệp hồi hộp sắp xếp mọi thứ. Từ Tuấn trêu chọc: "Này, cậu cũng đâu phải lần đầu cưới vợ, một lần sinh hai lần học, sao còn hồi hộp thế?"
An Diệp liếc xéo Từ Tuấn: "Cậu ghen tỵ vì chưa lấy được vợ đúng không?"
"Này, đừng khoác lác, nếu tôi không vui, có khi tôi sẽ bắt cóc cô dâu ngay hôm nay đấy." Từ Tuấn nói đùa một nửa thật một nửa.
An Diệp cười đấm nhẹ vào vai Từ Tuấn: "Này, nói thế lỡ như cô bạn gái nhỏ của cậu nghe thấy thì không biết sẽ làm loạn thế nào đâu..."
Từ Tuấn chịu thua: "Ừ nhỉ, hôm nay cô ấy là phù dâu mà, quên mất."
Lập tức, một giọng nói vui vẻ cất lên: "Anh Tuấn, anh Diệp, hai anh nói gì thế?"
"Không có gì, anh Tuấn nói sắp tới cũng sẽ tổ chức hôn lễ với cô." An Diệp nhìn Từ Tuấn đang biến sắc, nói tiếp.
Tiểu Nhã cười đáp: "Thật sao, nhưng ba em còn chưa gặp anh mà. Hay là hôm nay anh về nhà em gặp ba nhé?"
Nhìn ánh mắt mong chờ của Tiểu Nhã, Từ Tuấn mỉm cười: "Được, anh đã muốn đến thăm gia đình em từ lâu."
Thấy Từ Tuấn bị kiềm chế, An Diệp đắc ý trong lòng.
Không lâu sau, lễ cưới bắt đầu. Cô dâu bước trên nền nhạc vào hội trường.
Sau nghi thức trao nhẫn thiêng liêng, An Diệp hôn cô dâu Bặc Tuyết. Đôi uyên ương trải qua bao sóng gió cuối cùng đã đến được với nhau.
Chỉ mong gặp được người chung tình, bạc đầu không chia cách.
- --------hoàn--------
(*) đông ngung dĩ thệ tang du phi vãn: 东隅已逝桑榆非晚
Bắc Hải tuy xa, phù dao khả tiếp;
Đông ngung dĩ tận, tang du phi vãn.
Xuất xứ: Đây là câu trong tác phẩm nổi tiếng “Đằng Vương Các” của Vương Bá, đời Đường.
Giải thích: Bắc Hải tuy xa xôi, cỡi gió lớn vẫn có thể tới; Ánh rạng đông đã tắt, nhưng quý trọng hoàng hôn thì chưa muộn. 东隅: ám chỉ nơi mặt trời mọc, biểu thị những năm đầu. 桑榆: ám chỉ cảnh hoàng hôn, ám chỉ tuổi già. Dù những năm đầu đã trôi qua nhưng cũng không quá muộn để trân trọng những năm tháng sắp tới.
Thưởng thức: Câu trên dùng ẩn dụ của Trang Tử trong Tiêu dao du, nhà thơ dùng hình ảnh chim đại bàng bay thẳng lên chín tầng mây để thể hiện chí lướt mây vút cao. Câu dưới dùng thành ngữ trong Hán thư - Phùng Dị truyện "thất chi đông ngung, thâu chi tang du", thể hiện niềm tin cứu thời cứu thế dù từng thất bại.