Kể từ khi An Diệp tỏ tình với Bặc Tuyết, mỗi lần gặp Bặc Tuyết An Diệp không tự chủ được mà nghĩ lại vẻ mặt xấu hổ đỏ mặt của mình, còn Bặc Tuyết thấy nụ cười đầy ý nghĩa của An Diệp cảm thấy quá xấu hổ.
Hai người cứ thế tương tư mơ hồ với nhau, không biết là bong bóng hồng đã tràn ngập giữa hai người từ lâu.
"Này Bặc Tuyết, lớp trưởng, thực ra cậu đang bắt cá hai tay đúng không?" Phó Viện Viện ngồi bên cạnh Bặc Tuyết, mặt đầy nụ cười ranh mãnh nhìn Bặc Tuyết nói. Bặc Tuyết do học giỏi nên lại được làm trưởng lớp.
Bặc Tuyết liếc cô ta một cái, vẻ mặt 'cơm có thể ăn lung tung nhưng lời nói không thể nói bừa bãi' và nói: "Này Phó Viện Viện, nếu không được tám chuyện sẽ làm khó cậu phải không? Cậu nhìn tôi bằng con mắt nào mà thấy tôi bắt cá hai tay vậy? Xin lỗi nhé, tôi say tàu nên không có đi bắt cá ở bất cứ nơi nào cả."
"À này, tôi hiểu mà, đừng xấu hổ như vậy. An Diệp và Từ Tuấn đều rất xuất sắc, tôi biết cậu muốn so sánh giá cả rồi mới quyết định mà. Nhưng cậu cẩn thận đấy, cả hai đều không dễ lừa đâu. Nếu cứ tiếp tục như thế này, có khi sẽ hụt hẫng đấy." Phó Viện Viện ra vẻ 'tôi là người đi trước, cậu khỏi phải giấu tôi tôi cũng hiểu hết rồi' nháy mắt với Bặc Tuyết.
Bặc Tuyết đang định nói gì đó thì bị Phó Viện Viện cắt ngang: "Này, nói về Cao Cao thì Cao Cao tới đấy, An Diệp đến rồi kìa." Thực ra Bặc Tuyết muốn hỏi cô ấy làm sao biết tên của họ, dù sao Bặc Tuyết cũng chưa giới thiệu với cô ấy. Thật ra, không chỉ Phó Viện Viện biết, có thể nói cả lớp thậm chí cả trường đều biết cả, cuối cùng An Diệp và Từ Tuấn đều là những người gia thế hiển hách, ngoại hình xuất chúng, nên ở cả trường "Sùng Chi" đều là nhân vật nổi bật.
Bặc Tuyết chịu đựng ánh mắt của cả lớp 30 học sinh, thực sự cảm thấy quá áp lực, vội vàng kéo An Diệp ra ngoài. Vì là giờ nghỉ trưa nên sân trường không có nhiều người, Bặc Tuyết cúi đầu kéo An Diệp đi nhanh về phía sân trường, nếu cứ đi nữa chịu không nổi cái nhìn của mọi người.
"Này Bặc Tuyết, cậu không phải không dám nhìn tôi đấy chứ, mặc dù tôi đẹp trai, nhưng cũng không cần tự ti thế, ừm, tôi không khinh bỉ cậu đâu." An Diệp bị Bặc Tuyết kéo đi vẫn tự nói với cô ấy.
Đến sân trường, Bặc Tuyết ném tay An Diệp ra, mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: "Cậu có thể đừng tự kỷ quá đáng không, hơn nữa không có việc gì đừng tìm tôi ở lớp, cậu có biết bạn bè kín đáo nói gì về chúng ta không."
"Ồ? Nói gì vậy?" An Diệp hỏi với vẻ hứng thú.
"Tôi bỗng nhiên trở thành người bắt cá hai tay, rồi thu hút đủ loại ghen tị ghét bỏ đố kỵ." Bặc Tuyết nói với vẻ u uất.
An Diệp cười thầm: "Cậu đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, tình yêu là chuyện của hai người, cậu chỉ cần có tôi là được rồi."
Bặc Tuyết muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh được nữa, lời lẽ áp đảo của An Diệp khiến cô cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng nhưng cũng nhớ lại lời Phó Viện Viện nói, cô không nên cứ ẩn đầu vào cát như thế này.
"An Diệp, cậu có thật lòng không? Thật lòng muốn ở bên tôi không?" Bặc Tuyết nhìn chằm chằm vào mặt An Diệp, lòng bàn tay căng thẳng đến mức toát mồ hôi.
Vẻ mặt An Diệp lúc này nghiêm túc như chưa từng thấy, đôi mắt thường lạnh lùng bây giờ tràn đầy sự ôn nhu: "Đúng vậy, tôi thật sự muốn ở bên cậu, không biết từ lúc nào, mắt toi không tự chủ được mà theo dõi cậu, đôi khi sợ cậu nhận ra tôi nhìn chằm chằm vào cậu sẽ cảm thấy lúng túng, nhưng nếu cậu không nhìn tôi thì tôi lại cảm thấy mất mát. Bặc Tuyết à, cậu định sẵn là nghiệp chướng của tôi rồi, và tôi đã không thể buông cậu ra được."
"An Diệp à, tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống thỏa mãn đến thế này, khi tôi thích cậu và cậu cũng thích tôi, đối với tôi đó là ân huệ lớn nhất từ trời ban xuống. 10 năm xa cách cậu, cậu đã sâu sắc gieo trong tim tôi, tôi nhớ nụ cười và giọng nói của cậu, nhưng tự ti không dám nhìn cậu, không muốn cậu biết tình cảm của tôi dành cho cậu. Cậu là thuốc giải của tôi, tôi đã không thể rời xa cậu được nữa."
An Diệp ôm chặt lấy Bặc Tuyết, cả hai lúc này đều có phần xúc động, ra là hai người đều thích nhau, đối với những thanh niên đang ở tuổi mới lớn, đây chắc chắn là âm thanh tuyệt vời nhất. Giống như đang ở thiên đường xa lìa thế tục, hai người say sưa ôm nhau, quên hết tất cả chung quanh.
Sau một lúc lâu, đến giờ học rồi, An Diệp mới buông Bặc Tuyết ra, "Nhớ vòng tay của tôi không, hết tiết tôi sẽ cho cậu ôm thật thoải mái."
Nhìn thấy An Diệp với vẻ mặt đắc ý, mặt Bặc Tuyết vốn đỏ bừng lập tức chuyển sang đen sì, cô nhìn anh bằng ánh mắt gì mà lại thích anh chứ. "Chuyện này, cậu biết tôi biết, không cần nói với ai khác, tôi không muốn bị vây đánh đâu." Đùa à, bao nhiêu nữ sinh trong trường thích anh ấy, nếu công khai chắc cô bị những người đó nhổ nước bọt cho đến chết đuối mất.
An Diệp rõ ràng không hài lòng: "Hay là chúng ta phải lén lút à? Đây không phải chuyện gì phải giấu diếm, hay là cậu thực ra không muốn ở bên tôi?"
Bặc Tuyết nhìn người kia sắp nhảy dựng lên, bình thản nói: "Cậu có thể không đồng ý với tôi, tôi thích cậu không có nghĩa tôi nhất định phải ở bên cậu. Nếu ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, tôi có bắt buộc phải cố ép mình ở bên cậu không?"
"Được rồi, cậu thật đáng sợ, sao tôi lại bị cậu làm cho điên đầu vậy." An Diệp mặt đầy vẻ bất lực rồi bỏ đi.
"Rõ ràng là tôi bị anh làm cho điên đầu cơ mà, anh rõ ràng nói tình yêu là chuyện của hai người, sao lại phải loan truyền cho mọi người biết chứ." Bặc Tuyết buồn bã nhìn bóng lưng An Diệp đi xa dần.
Thực tế chứng minh, quyết định của An Diệp là đúng. "Bặc Tuyết, tan học rồi, chúng ta cùng về nhà nhé." Từ Tuấn mỉm cười đến lớp Bặc Tuyết. Bặc Tuyết lén nhìn về phía sau Từ Tuấn.
"Đừng nhìn nữa, An Diệp và em gái tôi đã đi trước rồi, tôi coi như tha thứ cho cậu ấy vì cậu ấy chủ động đi với em gái tôi." Từ Tuấn cười cười rồi kéo Bặc Tuyết đi cùng.
"Viện Viện à, sao trưởng lớp của chúng ta đào hoa tốt thế, giá mà tôi có bạn trai tốt như thế thì hay biết mấy, một người là đủ rồi." Một bạn nữ cạnh đó mơ mộng nói với Phó Viện Viện.
"Cô nàng mê trai kia à, cứ lo bạn trai của mình đi, Từ Tuấn và An Diệp loại người như vậy mà cô cũng dám mơ ước à, trưởng lớp cứ một chân đạp hai xuồng như thế chắc chắn sẽ lật đấy." Phó Viện Viện nhìn bóng lưng Bặc Tuyết và Từ Tuấn đi xa, mỉm cười đầy ẩn ý.
Chiều tối, sau khi làm xong bài tập, Bặc Tuyết đi đến phòng bà ngoại: "Bà à, nếu cháu yêu đương ở trường, bà có giận không ạ?" Bặc Tuyết hỏi một cách làm ra vẻ tình cờ.
"Tuyết à, con nói cái gì vậy, con còn nhỏ lắm không được nghĩ chuyện yêu đương đâu, con xem cháu gái bác Đại bên cạnh kia, yêu sớm học hành rối tung hết rồi, bây giờ còn không đi học nữa kìa. Nếu con thành ra như vậy, bà buồn lắm đấy." Bà ngoại lo lắng nhìn Bặc Tuyết.
Bặc Tuyết thở dài, thực ra cô đoán trước rồi, bà chắc chắn sẽ không đồng ý, may mà cô quyết định không công khai, nếu không chắc chắn bà sẽ biết mất.
Trong vài ngày tiếp theo, Bặc Tuyết và An Diệp không gặp nhau nữa, nhưng chỉ là không gặp khi có người thôi, tất nhiên khi không ai thì vẫn gặp.