Bà ngoại của Bặc Tuyết chỉ sinh được một con gái là mẹ của Bặc Tuyết, cho nên rất mong nhớ cháu gái, bà quyết định đón Bặc Tuyết về nuôi vài năm. Ba mẹ Bặc Tuyết tất nhiên không nỡ nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải gửi con gái đến nhà bà ngoại.
Để vợ khỏi phải nhìn thấy con gái bị đưa đi mà đau lòng, ba Bặc Tuyết một mình đưa đứa trẻ vẫn còn ngủ say đến nhà bà ngoại ở thành phố A, nhà Bặc Tuyết ở thành phố B, đi thành phố A phải ngồi xe 2 tiếng, khi đưa Bặc Tuyết tới nhà bà ngoại, ba đã khóc vài lần, người ta vẫn nói đàn ông đổ máu không rơi lệ, chỉ là bắt ông phải đưa cô con gái 3 tuổi tới nơi xa cách họ như thế ông không thể kiềm lòng, nhìn khuôn mặt con gái, ông cũng lo âu, lời bác sĩ càng khiến ông cảm thấy có lỗi với đứa bé.
Bà ngoại vui mừng đón cháu gái, cũng không quan tâm ba Bặc có đau lòng hay không liền bảo ông quay về. Bặc Tuyết trước đó chưa từng đến nhà bà ngoại, tò mò với môi trường mới, cô bé ngây thơ nghĩ rằng mình chỉ ở đây chơi vài ngày thôi, nhưng trẻ 3 tuổi xa ba mẹ và bạn chơi chắc chắn là rất buồn. Tuy nhiên bà ngoại rất tốt với mình, cô nghĩ thế.
Đến tối, cô cảm thấy sợ hãi chưa từng có, thường thì mẹ ru ngủ cơ mà, hôm nay chỉ có một mình bà ngoại, cũng không phải trên giường có búp bê của cô, cô ngồi trên giường bà ngoại không dám ngủ, bà ngoại vào phòng thấy cảnh cô bé mím môi, khóe mắt đỏ hoe, bà tiến lại ôm cô bé, "Ngoan nào, đừng khóc nhé, có bà ngoại ở cùng mà"
Bặc Tuyết nghe câu đó nước mắt cuối cùng cũng trào ra; "Bà ngoại ơi, ba mẹ đâu rồi, con nhớ ba mẹ, con nhớ gấu lớn (con gấu bông to trên giường cô), chúng ở đâu, hay là bọn họ không cần Tiểu Tuyết nữa?"
Bà ngoại cảm thấy hối hận, thì thầm ru con; "Không đâu, ai có thể bỏ lại cháu ngoan Bặc Tuyết xinh đẹp của bà chứ, chỉ là bà ngoại ở một mình cô đơn, nên mới đón Tuyết về ở cùng bà thôi, ngày mai bà sẽ mua cho Tuyết một con búp bê lớn hơn để làm bạn nhé, hôm nay cháu ngủ cùng bà ngoại nhé."
Bặc Tuyết nghe lời bà ngoại mới thôi khóc, vừa cởi quần áo đi ngủ, vừa nói; "Bà ngoại ơi, mua cho Tiểu Tuyết con búp bê hát được nhé, mỗi ngày mẹ đều hát ru con ngủ." Bà ngoại mỉm cười đồng ý, vỗ nhẹ Bặc Tuyết ngủ.
Ngủ mơ màng, Bặc Tuyết bỗng nhớ ra, hôm nay cô còn hẹn chơi trò gia đình với anh Diệp nữa, đi mà không nói với anh ấy, không biết anh có giận cô không nhỉ.