Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 104: Chớp nháy




Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Tần Phạn Phạn, Diệp Kiều gãi đầu rối rắm: "Nếu trò nói trò có linh căn thiên phẩm, sư phụ có tin không?"

Tần Phạn Phạn buông thanh kiếm trong tay xuống, nhìn nàng lo lắng: "Ôi trời, Kiều ơi, trò tu một lần nhiều đạo quá nên lú rồi hả?"

Diệp Kiều ngẩn ra: "Dạ không."

Tuy đôi khi tiêu hao thần thức quá độ khiến nàng choáng váng, chảy máu mũi nhưng đâu đến mức lú.

Hai thầy trò, một người dám hỏi, một người dám đáp.

Khoan, đợi đã. Nàng chợt phản ứng lại: "Ý sư phụ là con bị ngu?"

Tần Phạn Phạn chột dạ nhưng lão vẫn thẳng lưng chất vấn: "Thế tự nhiên trò hỏi cái này làm chi?"

Lão bắt đầu khua môi múa mép chỉ trỏ: "Trò phải gắng sức tu luyện. Tuổi còn nhỏ, phài biết nỗ lực, ngày ngày luyện tập nâng cao bản thân!"

Diệp Kiều giật giật khóe miệng. Nàng hít sâu một hơi.

"Thôi bỏ đi." Nàng vẫn nên tìm tiểu sư thúc thì hơn.

Nhìn bóng lưng rời đi của thiếu nữ, Tần Phạn Phạn vội chạy theo. Lão nhận ra tiểu đồ đệ không hề đùa với mình.

Cái này không thể trách lão được, ai bảo hình tượng không đứng đắn của cô nhóc đã khắc sâu vào trong tâm trí mọi người!

Tần Phạn Phạn hô to một tiếng, tay hất thanh kiếm sang một bên. Lão vuốt râu, biến thân thành phần tử trí thức uyên bác: "Kiều à, sư phụ biết chuyện linh căn thiên phẩm."

Diệp Kiều dừng bước. Tần Phạn Phạn tiếp tục vuốt râu, nói rõ hơn: "Trên cực phẩm có thiên phẩm. Giới tu chân từng lưu truyền câu nói này. Nhưng sau đó, thiên phú tầm cỡ này ngày càng ít đi. Ngay cả linh căn thượng phẩm, trong đám con cháu của tám đại gia tộc cũng chỉ có vẻn vẹn vài người. Hiện tại, chỉ cần có linh căn thượng phẩm là có thể đặc cách trở thành đệ tử chân truyền."

Linh căn cực phẩm lại càng được săn đón hơn.

Cũng vì thế mà khi hay tin Nguyệt Thanh Tông nhặt được đệ tử có linh căn thủy cực phẩm, Tần Phạn Phạn đã ghen tị đỏ mắt.

Diệp Kiều: "Ồ." Đã hiểu.

"Thế còn chuyện linh căn thiên phẩm tại sao lại phải cần điều kiện lớn lên, sư phụ có biết không?"

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng, khi sinh ra linh căn thế nào thì vẫn sẽ luôn thế ấy.

Tần Phạn Phạn khựng lại: "Trò chờ lão đi tàng thư các tra tài liệu tìm nguyên nhân."

Đừng nóng vội, lão cũng không rành vụ này đâu.

Tần Phạn Phạn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi lại: "Diệp Kiều, trò không đùa với lão chứ? Trò...có linh căn thiên phẩm?"

Tất cả cũng vì giới tu chân quá bảo thủ, từ ngày lộ chuyện Diệp Kiều là thiên tài tam tu, vẫn chưa có tông môn nào lén lút rút củi dưới đáy nồi nhà lão. Mà nguyên nhân không xảy ra tình trạng đó là vì các tông môn kia xem thường phẩm cấp linh căn của Diệp Kiều. Và cũng vì thế nên ngay từ đầu Tần Phạn Phạn không quá kỳ vọng vào Diệp Kiều.

Nhưng nếu là linh căn thiên phẩm thì...

Diệp Kiều suy nghĩ: "Có thể kiểm tra lại bằng đá Trắc Nghiệm không?" Đến cả nàng cũng thấy không chắc lắm. Và dù là ai cũng thế, đang sống phè phỡn với linh căn trung phẩm, tự nhiên có người bảo rằng linh căn của đằng ấy còn cao cấp hơn thế, ai lại chẳng thấy nghi ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác.

Tần Phạn Phạn vui vẻ: "Đương nhiên là được."

Lúc thu nhận đệ tử ngoại môn, Diệp Kiều cũng từng kiểm tra, thiên phú chỉ xem như đậu vớt cửa đệ tử ngoại môn.

Tuy trong lòng không có nhiều hi vọng nhưng nhìn Diệp Kiều lại không giống như đang khoác lác. Tần Phạn Phạn sốt ruột, vội vàng chạy đi lấy đá Trắc Nghiệm, ngay cả thanh kiếm bản mạng cũng không thèm cầm theo.

Đến khi lão cầm đá TRắc Nghiệm chạy về, mắt Diệp Kiều đã díu lại.

Suy xét đến việc đá Trắc Nghiệm cũ chỉ ra kết quả linh căn trung phẩm, Tần Phạn Phạn quyết định chọn loại đá có cấp bậc cao hơn - loại có thể kiểm tra được linh căn thiên phẩm.

Lần đầu tiên nhìn thấy đá Trắc Nghiệm dành cho linh căn cấp thiên phẩm, Diệp Kiều ghé mắt nhìn, vươn tay đặt lên nó.

"Không phải linh căn thiên phẩm cũng không sao, cứ như hiện tại cũng được." Chưa ra kết quả, Tần Phạn Phạn đã ôn tồn an ủi.

Diệp Kiều cạn lời: "Thế thì người đừng véo trò nữa." Đau lắm đấy!

Tần Phạn Phạn: "..."

Diệp Kiều rũ mắt nhìn. Đá Trắc Nghiệm phản ứng chậm chạp. Tần Phạn Phạn dán mắt nhìn chằm chằm vào nó.

Không có phản ứng.

Tần Phạn Phạn thoáng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Kiều, theo bản năng muốn an ủi đôi câu: "Không sao cả. Đây là chuyện bình thường."

Cũng đã trăm năm rồi chưa có linh căn thiên phẩm xuất hiện.

Diệp Kiều như suy tư gì đó: "Sư phụ. Chớp nháy vài cái có xem như là có phản ứng không?"

"Hả?" Chớp nháy?

Tần Phạn Phạn cúi đầu nhìn. Lão làm tông chủ nhiều năm, đã từng nhìn thấy vô số thiên tài đặt tay lên đá Trắc Nghiệm kiểm tra linh căn. Ví dụ như Tiết Dư, linh căn hỏa cực phẩm, khi kiểm tra, đá Thí Nghiệm thiếu điều muốn nổ tung.

Biết là linh căn càng mạnh thì càng có triển vọng, đối với tương lai tông môn càng tốt nhưng nếu đá Trắc Nghiệm bị nổ bùm bùm nhiều lần thì...  túi tiền khá đau.

Tần Phạn Phạn sống đến từng này tuổi, lần đầu nhìn thấy linh căn thiên phẩm nhỏ yếu như thế. Lão bình tĩnh kiềm chế tiếng hét đang chực chờ ở cuống họng. Lão nhìn ánh sáng tím nhạt đại diện cho linh căn lôi của Diệp Kiều nhanh chóng chạy vọt lên đỉnh cao nhất, rồi thoáng cái, biến mất!

Nếu không nhìn kỹ thì ai kịp nhận ra đây là linh căn thiên phẩm.

Trong ấn tượng của bọn họ, linh căn cực phẩm có thể khiến đá Trắc Nghiệm rực sáng, năng lượng chực trào như muốn phát nổ. Nếu là linh căn thiên phẩm thì ít nhất cũng nổ nhẹ một cái.

Nhưng trường hợp này lại không. Không có cái gì xảy ra hết. Chỉ nháy vài cái cho có, sau đó biến mất tăm.

Diệp Kiều trầm mặc. Tần Phạn Phạn ghì vai ra hiệu bảo nàng ngồi xuống ghế: "Trò cứ bình tĩnh, lão cần họp với các trưởng lão."

Được rồi.

Và sau đó, một đám trưởng lão đều tụ lại vây xem nàng. Tựa như đang chiêm ngưỡng một giống loài sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng.

Trưởng lão Triệu thừa nhận trước đây có hơi lớn tiếng với Diệp Kiều. Lão tấm tắc nói: "Nhặt được đệ tử thì cứ để đó, nuôi một năm là thành thiên tài, há há há."

Lão anh minh số hai thì không ai số một.

Đoạn Dự cũng góp vui. Lão liên tục vỗ vai Diệp Kiều, lực tay mạnh đến mức nàng suýt ngã nhào xuống đất.: "Từ lúc bé, lão đã thấy trò rất được."

Diệp Kiều: "..."

"Linh căn thiên phẩm, vẫn đang trong thời kỳ phát triển lớn lên." Tần Phạn Phạn liên tưởng đến vấn đề khác: "Có khi nào, các linh căn thiên phẩm khác cũng như thế không?"

Và vô tình, mọi người đã xem nhẹ những linh căn đó? Về cơ bản, khi đặt tay lên đá Trắc Nghiệm, nếu linh căn không sáng mạnh thì tức là cấp bậc không cao, các đại tông môn thường sẽ loại thẳng tay, không phải ai cũng may mắn như Diệp Kiều.

Diệp Kiều nghe bọn họ thảo luận, không hiểu sao lòng nàng chợt thấy ớn lạnh. Vì là linh căn thiên phẩm nên nguyên chủ mới bị đào linh căn?

Các trưởng lão thảo luận hồi lâu, cuối cùng thống nhất được một chuyện quan trọng: Phải nhanh chóng giúp Diệp Kiều gia tăng thực lực.

Vốn dĩ không quá kỳ vọng lần đại hội tông môn này sẽ có kết quả khả quan, dù có thắng được mục thi đấu đội nhóm thì đến mục thi đấu cá nhân cũng sẽ toang. Nào giờ bây giờ lòi ra việc tiểu đệ tử mới thu nhận có linh căn thiên phẩm. Đúng là thời tới cản không kịp!

Diệp Kiều vốn tưởng với kết quả linh căn thiên phẩm, các trưởng lão sẽ dịu dàng nâng niu nàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Ai dè, nàng còn chưa được lười thêm một phút nào lại bị trưởng lão Đoạn xách ra sau núi luyện kiếm pháp.

Sau núi có các đệ tử chăm chỉ luyện tập. Nhìn thấy Diệp Kiều, bọn họ cười tủm tỉm muốn lại gần chào hỏi nàng nhưng khi thấy khuôn mặt già lắm vết chân chim của trưởng lão Đoạn Dự đang cười... Đang cười?!

Cả bọn im lặng lùi bước về sau.

Quấy rầy rồi!"Nào, tới đây để lão xem trò học được gì sau khi xuống núi." Đoạn Dự nói bằng giọng đầy yêu thương.

Thiên phẩm thì thiên phẩm nhưng huấn luyện không được ngừng. Sau hai bí cảnh nữa là đến hạng mục thi đấu cá nhân. Nếu thực lực Diệp Kiều vẫn cứ dậm chân tại chỗ thế này, đến lúc thi đấu cá nhân, giữa một rừng Kim Đan, một Trúc Cơ như nàng lấy gì thi thố với người ta? Không lẽ thi ai chạy nhanh hơn?

"Trò lại giá vũ khí bên kia chọn một loại đến đây đấu với lão."

Diệp Kiều không do dự, chọn ngay loại kiếm nàng hay dùng nhất. Sau một lát so chiêu với trưởng lão Đoạn Dự, nàng phát hiện khi đứng gần lão, mình sẽ rơi vào thế bị động. Nàng quả quyết vứt kiếm, chọn một cây cung to nặng. Nàng kéo cung giương cao lên rồi bắn.

Động tác của nàng quá nhanh, Đoạn Dự kinh ngạc vài giây rồi vội vàng đổi cách chiến đấu.

Chiêu này Diệp Kiều học từ quỷ tu ở nhà họ Tống, còn cách sử dụng cung tên thì học từ Miểu Miểu.

Nàng lại bắn thêm vài mũi tên cản bước trưởng lão Đoạn. Cuối cùng, trưởng lão Đoạn đá mạnh vào bụng Diệp Kiều khiến nàng ngã văng ra xa. Trận đấu kết thúc.

"Không tồi." Lão vỗ tay, ngữ điệu kinh ngạc: "Trò biết dùng cung?"

Tu sĩ có thiên phú đặc biệt sẽ dùng pháp khí ít ai dùng như quạt, cung tên,... Vài người có cách chiến đấu cố định chỉ chuyên dùng một loại pháp khí, ví dụ như các kiếm tu có tư chất tốt chỉ biết dùng kiếm.

Vì thế, khi biết Tư Diệu Ngôn biết dùng sáo và am hiểu các đòn tấn công bằng âm thanh, các trưởng lão đã rất kinh ngạc. Phản ứng này đủ chứng minh, muốn thông thạo và âm hiểu một loại pháp khí khó như thế nào.

Diệp Kiều nhún vai: "Trưởng lão cũng biết mà. Trò thuộc kiểu cái gì cũng biết nhưng lại không biết cái gì." Chịu thôi, nàng có quá ít cơ hội được tiếp xúc với pháp khí.

Tính ra nàng chỉ mới đến giới tu chân luyện kiếm khoảng một năm, xét về mức độ tinh thông thì nàng chỉ dừng ở mức biết luyện kiếm.

Đoạn Dự lắc đầu, không ngờ con bé này lại khiêm tốn như thế. Lão ôn tồn: "Nếu trò cùng cảnh giới với những đệ tử chân truyền kia, chưa chắc trò đã thua bọn nhóc đó."

Tuy Diệp Kiều dùng kiếm chưa thuần thục nhưng đầu óc rất linh hoạt, gặp chiêu nào phá chiêu đó.

Hơn nữa tốc độ tiến bộ của Diệp Kiều rất đáng kinh ngạc, hơn nữa cách chiến đấu cũng dần biến hóa, từ bắt chước theo khuôn mẫu kiếm quyết thành xoay chuyển chiêu thức dựa trên các đòn tấn công của kẻ địch.

Năng lực học tập của đứa nhỏ này quá mạnh mẽ. Lúc vừa mới trở thành đệ tử chân truyền, Đoạn Dự có thể dễ dàng đá bay Diệp Kiều, còn hiện tại nàng đã có thể tránh né vài đòn tấn công của lão, có khi còn phản kích thành công.

Diệp Kiều chớp chớp mắt, đột nhiên thấy hơi ngượng khi được khen ngợi.

"Diệp Kiều." Trưởng lão Đoạn nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc: "Trò nói thật cho lão biết, trò học kiếm được bao lâu rồi?"

Nếu có bản lĩnh đã nhìn là không quên thì tại sao mười mấy năm trôi qua, kỹ năng dùng kiếm vẫn vụng về, lóng ngóng như thế?

Diệp Kiều trầm mặc suy tư một lát, sau đó thật thà đáp: "Một năm."

"????"

Một năm?

MỘT NĂM!!?

______

Thụy Vũ: Chương cuối của năm cũ. Mai là năm mới rồi. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý.

Ngoài ra, cảm ơn mọi người đã yêu thích bản dịch của mình, cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này cùng mình, đặc biệt, cảm ơn những bạn đã ủng hộ mình trong những ngày đầu đăng truyện, cảm ơn bạn Linnnn01 đã tài trợ tài tưa cho mình~~