Tuyệt Không Thể Tả

Tuyệt Không Thể Tả - Chương 57: 57: Pn3




Trung y quả thật là một cái nghề phức tạp, châm cứu lại càng thiên về kỹ thuật.



Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn có chút thành tích, song vẫn phải học nhớ hơn bảy trăm cái huyệt vị của cơ thể con người, nên không dám lơi là giây phút nào, bằng không châm phải điểm chí mạng của người ta thì thành thử ra lại bay ngay một mạng người.

Vậy là, hết lần này đến lần khác, Tiết Diệu Dẫn cầm vở ôn bài, và rồi Thẩm Đạc biến thành tấm bia ngắm bắn sống của cô.

Giờ ngọ cuối tuần là khoảng thời gian hiếm có cả hai được bên nhau, vì Tiết Chính Dương cứ mỗi tuần lại đến đón hai đứa trẻ đi chơi đây đó.

Thẩm Đạc để trần nửa trên, cầm một con dao vàng ngồi trên ghế, thản nhiên lật báo đọc.

Tiết Diệu Dẫn đứng sau lưng anh, tay cầm cuốn sách, nhìn các huyệt đạo trên cơ lưng mình đã chấm trên bức ảnh.

Nếu người tham chiếu không đủ tốt thì chắc hẳn sẽ đi chệch hướng.

Tiết Diệu Dẫn chọt chọt cơ lưng không hề có chút rạn nứt nào của Thẩm Đạc, khá nghiêm túc suy tư, nói: “Anh nói thử xem béo gầy có ảnh hưởng đến độ chính xác của vị trí huyệt không? Em lấy anh ra luyện tập, nhưng nếu đổi thành một người không có được dáng hình tốt như anh, há chẳng phải vẫn là không chính xác ư?”

Thẩm Đạc ừ một tiếng: “Vậy thì không châm cho người khác.”

Thẩm Đạc trông thì có vẻ tiện miệng nói thế, nhưng thực chất anh cũng có chút tâm tư riêng.



Dù sao con người cũng có hơn mấy trăm cái huyệt, đâu thể nào chỉ ở trên mỗi lưng, anh cũng không muốn để cho vợ mình đi châm cứu những nơi không thể tả trên thân thể một gã đàn ông khác.

Thẩm Đạc đó nay có ghen tuông cũng không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Tiết Diệu Dẫn hiểu quá rõ tính tình anh, lại mẫn cảm nhận ra được, nghe ra được sự buồn bực trong giọng nói của anh, xoay người lại ôm lấy cổ anh cười nói: “Hay em làm bác sĩ tay sai cho Thiếu soái? Dù sao cũng hiếm có khó tìm dáng người hoàn mỹ như Thiếu soái, nhìn bổ con mắt lắm!”

Tiết Diệu Dẫn nói xong, không khách khí vươn tay sờ soạng cơ ngực và cơ bụng của Thẩm Đạc, cảm xúc co giãn tuyệt vời làm cô tán thưởng không thôi.

Thẩm Đạc bị cô sờ mó không nhịn được, lúc này chỉ nghĩ bắt lấy tên đệ tử này xử tử ngay tại chỗ.

Nhưng Tiết Diệu Dẫn lại rụt tay về, đứng lên điểm cái huyệt vị trên lưng anh.

Thẩm Đạc tri kỷ không quấy rầy chuyện đứng đắn của cô, chỉ đành tạm thời áp chế lại cơn xôn xao trong lòng, ngồi ngay ngắn.

Sự thật chứng minh, Tiết Diệu Dẫn không phải là một đệ tử chuyên chú với công việc.



Thẩm Đạc cảm giác sau lưng không động đậy rất lâu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô đứng đối diện với tấm gương, hai tay thả dọc theo vòng eo thon thả, rồi lại đang ôm ngực như thể rất bất mãn.

Thẩm Đạc: “….”

Tiết Diệu Dẫn bắt gặp ánh mắt của Thẩm Đạc cũng không xấu hổ, ngược lại còn cong cong chân, nghiêm túc hỏi: “Eo và chân em thô lắm đúng không?”

Thẩm Đạc đứng dậy, hai tay vòng qua người cô, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên hai bờ mông vểnh của cô, thành thật nói: “Như nhau.”

Rõ ràng là những lời đơn giản và trắng trợn, nhưng vào miệng tên đàn ông này, Tiết Diệu Dẫn cứ thấy có chút vui vẻ không nên có.

“Có điều….”

Thẩm Đạc bỗng nhiên do dự làm Tiết Diệu Dẫn chú ý, thậm chí có chút căng thẳng quay vội đầu lại, hỏi ngay: “Có điều cái gì?”

Thẩm Đạc nhìn hàm răng trắng đều tăm tắp của cô, cái dáng vẻ vểnh tai lên chờ nghe anh nói, bỗng cười hai tiếng, hai tay siết chặt hơn, kề sát bên tai cô thủ thỉ: “Có điều, nơi này hình như béo lên chút rồi.”



Thẩm Đạc nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn tuyết mềm trên tay, hơi thở trầm thấp đi.

Khóe mắt Tiết Diệu Dẫn cong lên, xoay người choàng tay lên cổ Thẩm Đạc, cắn môi dưới anh, cười, “Không thể tin được cũng có ngày Thẩm Thiếu soái lại nói ra những lời cợt nhả thế kia, là vì em làm anh đen tối đi ư?”

Thẩm Đạc nhẹ nhướng mày, “Không phải lời nào anh nói cũng là thật.”

“Chỗ này gầy.” Thẩm Đạc vừa nói, lại nhớ đến vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

“Chỗ này cũng béo.” Bàn tay xoa xoa mông vểnh, như đang trần thuật.

Đợi đến khi những đầu ngón tay mát lạnh dịch tà váy sườn xám trượt vào trong, tùy ý tìm kiếm, Tiết Diệu Dẫn không nhịn được khép chặt đùi lại, nhưng không hề né tránh mà nũng nịu hỏi anh: “Vậy thì nơi này, béo hay gầy đây?”

“Ừm… Càng ngày càng chặt.” Thẩm Đạc tự hỏi không bao lâu đã công bố đáp án, hô hấp dần hòa quyện cùng nhau.

Riêng chuyện trên giường, đến tận bây giờ Tiết Diệu Dẫn và Thẩm Đạc đều ăn ý hệt như được đất trời tạo nên, một ánh mắt, một nụ hôn, đã biết ngay sự khao khát lẫn nhau.

Chiều xuân không một bóng người quấy rầy, sau bức màn khép hờ ấy là tình dục sôi trào, lấp đầy hơi thở mê người của người đàn ông.


Tiết Diệu Dẫn ngồi trên giường nhìn chăm chăm Thẩm Đạc đang cởi quần, chờ khi thân thể nam tính mạnh mẽ rắn rỏi của người ấy hiện ra trước mắt, chu đôi môi đỏ hồng hôn lên cơ bụng tám múi làm người ta gào thét, không biết xấu hổ biểu bày tình cảm của chính bản thân mình.

Thẩm Đạc bị cô trêu ghẹo như thể trước sau như một trắng trợn thế kia, đáy lòng mềm mại đến điên loạn, anh đỡ hai má cô cúi đầu xuống hôn lên.





Môi và lưỡi triền miên không dứt, tiếng nước rung động, lửa nóng lạ thường.

“Thiếu soái, chỗ này… béo lắm đấy.” Tiết Diệu Dẫn thở gấp, mềm giọng nhẹ nhàng nắm lấy ‘thằng em Thẩm’ đầy lông và nói.

Yết hầu Thẩm Đạc lăn trượt, phủ tay cô đè xuống, thở hổn hển hỏi lại: “Em chắc rằng bản thân ổn chứ?”

Đôi mắt lấp lánh mị hoặc của Tiết Diệu Dẫn càng trong veo, như một chú mèo con chui ra khỏi khuỷu tay anh, nằm úp sấp lên giường.

Nhếch mông lên, khu rừng đào đầm đìa nước như ẩn như hiện.

“Vậy thì phải xem như nào mới chắc chắn được.” Tiết Diệu Dẫn ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt cong như móc câu nhỏ, mém chút nữa đã câu luôn linh hồn bé nhỏ của Thẩm Đạc.

Có chăng là xuất phát từ dục vọng chinh phục trời sinh quấy phá, Thẩm Đạc vô cùng thích tư thế xâm nhập từ sau như thế này, Tiết Diệu Dẫn hiểu sâu sắc vấn đề này nên rất tự nhiên tạo dáng.

Thẩm Đạc cảm nhận được trái tim cháy lan như một cánh đồng cỏ, âm thầm cắn răng nhớ thật kỹ nàng yêu tinh này, quỳ lên giường thô bạo nắm lấy vòng eo của Tiết Diệu Dẫn, nhắm ngay huyệt nhỏ đâm vào.

“Hưm! A a a a…” Tiết Diệu Dẫn khó khăn hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng hết sức thân thể của mình để mà phối hợp với Thẩm Đạc.

Không biết có phải vì trước đó cả hai đã có một tháng bận rộn với công việc nên không làm chuyện này hay không, mà khi Thẩm Đạc cứ thế tiến vào, thật khó mà tiếp nhận nỗi.

Hai người đều là nắng hạn gặp mưa rào, một khi đã chơi thì không dứt ra được.



Lúc Thẩm Đạc đi vào thì thở dốc hầm hừ không thôi, động được vài cái thì xém tí nữa đã phóng ra.

Thẩm Đạc vội nâng cao tinh thần, thư thái một lát, hít một hơi rồi mới ảo não vỗ nhẹ bờ mông nõn nà trắng ngần của Tiết Diệu Dẫn, thẳng lưng đâm mạnh từng cái.


Viên quy đầu to lớn chôn sâu trong huyệt thịt đầm đìa những nước, hấp thu ngọt ngào bên trong, quy đầu đầy đặn đập vào trung tâm hoa huyệt, Tiết Diệu Dẫn bất giác ngâm nga đến run rẩy, chỉ mới mấy chục cú nhấp lên nhấp xuống thôi đã có chút không chịu đựng nỗi.

Thẩm Đạc giữ cho cô đang không ngừng dịch thắt lưng lên đỉnh đầu giường, vừa điều chỉnh tốc độ nhấp vừa không quên phê bình: “Thể lực của Diệu Diệu giảm xuống không ít.”

Tiết Diệu Dẫn bị anh làm cho hỗn loạn, nghe anh đứng nói mà thắt lưng không đau, tức giận cào anh một hồi.

“Bây giờ anh đang ghét bỏ em….





A a a a ….



Ưm ưm…..”

“Sao thế được, chơi đến tận mai, anh lại giúp em rèn luyện.” Thẩm Đạc vừa nói, thắt lưng bỗng nhiên tăng thêm tốc độ và sức mạnh.

Tiết Diệu Dẫn nghe anh ra chiều nghiêm túc nói, không nhịn được xem thường, nghĩ thầm nếu cô mà thật sự rèn luyện mỗi ngày như thế, chỉ sợ anh sẽ không còn thời gian ấy chứ, mấy năm này vì chuyện sinh con, mà hơn nửa năm mấy bận vừa định rèn luyện đã bị tắt lửa đến nơi.

Nghĩ là thế, Tiết Diệu Dẫn tự thấy thế giới hai người không còn được bao nhiêu, buổi chiều mấy đứa nhóc sẽ về, đến lúc đó quậy phá nháo nhào, bọn họ làm gì còn thời gian ôn tồn bên nhau.

“Ưm… nhanh lên…” Tiết Diệu Dẫn thít chặt mông, kìm chặt dương vật đang vùi bên trong, ý tứ thúc giục rõ ràng.

Thẩm Đạc hôn lên thái dương của cô, nghe lời mà tăng tốc, âm thanh phập phập ngày một rõ ràng trong căn phòng.

“A a a a ….



A a a a….”

Chiếc giường bằng phẳng và rộng rãi ban đầu đã bị Tiết Diệu Dẫn làm cho lộn xộn ngổn ngang, đen hồng quyện vào nhau, thân thể hai người chồng lên nhau, phối hợp chặt chẽ đón ý nói hùa cho nhau, chuyển động, âm thanh của nước làm cho miệng lưỡi đắng khô.


Khi trong sân truyền đến âm thanh xe ô tô đi vào, tình triều của hai người hãy còn chưa dứt.



Thẩm Đạc đè nặng Tiết Diệu Dẫn trên tường trong phòng tắm đẩy mạnh thắt lưng, âm thanh phầm phập ngày một mạnh, nước từ nơi hai người giao hợp bắn ra khắp nơi.

Tinh thần của Tiết Diệu Dẫn như tan rã ra, nghe thấy âm thanh hai đứa con của mình, chợt nhớ ra từ lúc cả hai người hồ náo đến bây giờ vẫn chưa kịp khóa cửa phòng lại, vội vàng đập vào hông Thẩm Đạc, nhấc chân thúc giục anh: “Ưm cửa… cửa chưa khóa….



Cẩn thận bọn họ đi vào!”

Thẩm Đạc đang độ hứng tình, chỉ nghe được nửa đường câu nói của Tiết Diệu Dẫn.



Mãi đến khi bị cô ngoan cố không cho vào nữa, mới mạnh mẽ ôm cô rời khỏi tường phòng tắm, vẫn với tư thế đang thâm nhập thế này đi đến cửa, khóa cửa lại xong rồi, cũng không đổi sang một chỗ khác, mà đặt người lên trên ván cửa bắt đầu màn mới.


“A a a a… đừng….





đừng làm ở đây mà…”

Cô căng thẳng làm cho bên trong vách tường thịt cũng co rút lại.



Thẩm Đạc lại đang trên đà bùng nổ trạng thái, thế là buông lỏng tay ra dũng mãnh tiến lên.



Cây hàng lớn chôn sâu bên trong mật đạo, vào vào rồi ra ra, nhanh đến nỗi không thể thấy được.

Tiết Diệu Dẫn chỉ có thể cắn chặt môi ngăn đi tiếng thét chói tai của bản thân, những ngón tay trắng nõn bắt lấy đầu vai Thẩm Đạc, đã hơi phiếm xanh.

Không bao lâu sau, bên ngoài cửa vang lên âm thanh kẹo sữa của Thẩm Quân San tức giận gọi to: “Ba! Mẹ! Về rồi mở cửa, mở cửa mau lên!”

Cánh cửa bị đập, Tiết Diệu Dẫn theo bản năng co rụt lại, khiến cho mặt Thẩm Đạc xanh lên.

“Shhhh- lỏng một chút, không thể động được….”

Đường đi lâu ngày được vuốt phẳng mẫn cảm dị thường, Tiết Diệu Dẫn run rẩy nói: “Về, về giường trước!”

Thẩm Đạc bị cô làm cho không còn cách nào khác, bên ngoài cửa là tiếng nói không dứt của con gái cưng, chỉ đành tạm thời thu binh, không chờ làm theo từng bước nữa, ôm Tiết Diệu Dẫn áp vào một bên sô pha, đè mông xuống, chiến loạn giữa hai chân cô, chân sô pha vang lên tiếng cót két.

Tiếng kêu của Thẩm Quân San xa dần đi xuống dưới lầu gọi Tiểu Hồng, Tiểu Hồng biết nửa ngày này cậu chủ và mợ vẫn chưa ra ngoài, tám phần mười là bồi đắp tình cảm, vội vàng dỗ dành bạn nhỏ.

Thẩm Đạc nghe thấy bên ngoài đã không còn tiếng động nào nữa, tâm tình bất ổn cuối cùng cũng bình ổn lại, toàn tâm toàn sức vùi trong huyệt mềm dịu trước mắt, đâm vào thật sâu mấy cái mới thỏa mãn xuất ra.

Giờ cơm chiều, Tiết Diệu Dẫn thẳng sống lưng mềm chân đi ra khỏi phòng, sắc mặt đỏ nõn nà như phù dung, Thẩm Đạc vừa thấy lại có một loại xúc động muốn đè cô thêm lần nữa.

Tiết Diệu Dẫn thầm nghĩ tên này quả là nếm tủy biết vị, cũng không biết là nên vui vẻ vì mình dạy dỗ tốt, hay là vì anh thông hiểu đạo lý đây nữa.

Thẩm Quân San gọi mẹ rồi chạy đến ôm chầm Tiết Diệu Dẫn, Thẩm Đạc đi lên trước một bước ôm bé lên cao cao, thành công thu hút sự chú ý của bé sang mình.

Tiết Diệu Dẫn đi đến bàn ăn, xoa xoa cậu con trai ngồi ngay ngắn trên bàn, hỏi: “Cậu dẫn bọn con đi chơi những gì?”

Thẩm Minh Trạch cau có, tựa như rối rắm có chút khó nói nên lời, gằn từng tiếng ra chiều trần thuật lại: “Xem cậu bắt mạch, bốc thuốc, ghim kim ạ.”

Tiết Diệu Dẫn cười, sửa lời: “Đấy không phải là ghim kim, đấy gọi là châm cứu, cũng là cách thức xem bệnh cứu người đó.”

Các bạn nhỏ rất sợ đánh sợ bị chích, vậy nên dẫu Thẩm Minh Trạch có bình tĩnh như nào đi nữa cũng không có cách nào thoát khỏi bóng ma tâm lý này, lại nghe mẹ cứ dây dưa châm này châm nọ, rồi nghe thấy âm thanh của mẹ có hơi khàn khàn, thế là thông minh lãng sang chuyện khác ngay: “Mẹ bị cảm sao? Để cho cậu tới châm…cứu, có phải sẽ khỏe lên không ạ?”

Tiết Diệu Dẫn bị kéo đi làm chuyện tình cảm mãnh liệt suốt một buổi chiều khiến cho yết hầu như bị cháy đi, không khỏi tự giác dịch mông, ánh mắt dời đến thân hình người đàn ông đối diện đang chơi đùa cùng con gái, dần dà hất cằm lên, chỉ còn lại sự thỏa mãn.