Tuyệt Không Thể Tả

Tuyệt Không Thể Tả - Chương 23: Chương 23




Đêm xuân không thành, Tiết Diệu Dẫn buồn bực cả đêm, cuối cùng cũng không biết đã ngủ thế nào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Đốc quân cố ý núp trong căn phòng ăn nhỏ riêng của mình ăn sáng, không quấy rầy đôi vợ chồng trẻ, đến lúc tản bộ trong vườn hoa nhỏ lại thấy có xe chạy ra cổng lớn.

Thẩm Đốc quân vội vã chạy đến cổng lớn, hỏi ra thì lính gác bảo Thẩm Đạc đi ra ngoài.

Thẩm Đốc quân buồn bực: “Buổi sáng đầu tiên của tân hôn, chạy ra ngoài làm gì? Chỉ mình nó thôi ư?”

Lính gác gật đầu.

Thẩm Đốc quân càng thêm khó hiểu, không ngừng phỏng đoán có phải vợ chồng son giận dỗi hay chăng, sao vừa tân hôn đã bỏ vợ ra ngoài một mình rồi.

Thẩm Đốc quân không cần nghĩ cũng thấy chắc chắn vấn đề nằm ở Thẩm Đạc, dẫu gì trước kia chính anh là người không mấy hài lòng với hôn sự này còn gì, chờ ngày kết hôn là hoàn thành nhiệm vụ, ném người ta ra không thèm để ý.



Thẩm Đốc quân vừa nghĩ là tức, ủ bụng chờ Thẩm Đạc về sẽ dạy dỗ lại anh, ủ một lần ủ đến tận giữa trưa.

Tiết Diệu Dẫn ngủ mơ màng, vừa thức dậy đã hơn 12 giờ, vội vã dậy rửa mặt.



Tuy rằng trong nhà không có mẹ chồng, nhưng vẫn còn một ông bố chồng Đốc Quân đấy, nhỡ lễ nghĩa cũng không tốt cho lắm.

Tiết Diệu Dẫn vội vã sửa soạn, không để ý đến việc Thẩm Đạc không có ở đây, nghĩ là anh quen dậy sớm nên chắc đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.

Tiết Diệu Dẫn đi ra phòng khách, thấy chỉ có một mình Thẩm Đốc quân thì không khỏi ngây ra: “Ch..Cha Thẩm, sao chỉ có một mình cha thế ạ?”

Thẩm Đốc quân nghe được tiếng ‘cha’, vẻ mặt nghiêm túc vội tươi như hoa nở ngay, cả người thoải mái.



“Diệu Diệu à, ngồi đi.



Thím Lưu đang nấu cơm, muốn ăn gì cứ nói.” Thẩm Đốc quân dập điếu thuốc cháy dở, bày ra dáng vẻ cha già hiền từ.

Tiết Diệu Dẫn thoải mái ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải không thấy Thẩm Đạc đâu, mới hỏi han.

Nào có ngờ Thẩm Đốc quân xụ mặt ngay, hầm hừ nói: “Diệu Diệu con cứ yên tâm! Chờ thằng thúi kia về, cha sẽ thay con dọn dẹp nó!”

Tiết Diệu Dẫn không hiểu ra sao, đoán là có phải Thẩm Đạc lại chọc ông cụ chỗ nào rồi chăng.



Không bao lâu sau Thẩm Đạc đã quay lại, chiếc áo khoác quân phục treo trên tay, cổ áo mở được một nửa, cả người đầy mồ hôi.

Thẩm Đốc quân hùng hổ hỏi: “Đi đâu đấy?”

Đối diện với vẻ lạnh tanh thình lình này của cha ruột, Thẩm Đạc cũng đơ ra, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Quân đội.”

Thẩm Đốc quân bức bối, “Sáng sớm đến quân đội làm gì?”

Thẩm Đạc lại không nói thêm, Tiết Diệu Dẫn hiểu ngay cho anh, đêm tân hôn nghẹn ứ khó chịu, đương nhiên phải tìm cách xả ra rồi.

Như Tiết Diệu Dẫn đã nghĩ, trên sân thể thao của quân đội, một đám quân nhân nằm la liệt kẻ khóc người gào, ai mà ngờ đêm tân hôn qua đi Thiếu soái của bọn họ không xả hết tinh lực lên giường, lại chạy đến huấn luyện bọn họ.

Thẩm Đốc quân thấy thế thì muốn đòi công lý lại cho Tiết Diệu Dẫn, định hỏi thêm nữa thì Tiết Diệu Dẫn đã vội yểm trợ cho Thẩm Đạc: “Buổi sang anh ấy đã nói với con rồi, là con bảo anh cứ đi đi, cha đừng trách lầm anh nha!”



Thẩm Đốc quân lại càng thêm khó hiểu với cái lý do này của Tiết Diệu Dẫn, có điều thấy cô che chở cho con trai của mình thì vui thay, hầm hừ với Thẩm Đạc: “Lần này nể mặt Diệu Diệu, nếu lần sau mà còn không biết phân biệt nặng nhẹ như thế nữa thì đừng nhận tôi là cha anh!”

Trong lòng Thẩm Đạc cũng tự nhủ sẽ không có lần sau đâu, thử hỏi ai lại muốn nảy sinh ra cái cảnh có vợ hiền bên cạnh mà không cách nào nuốt vào miệng.

Vì chuyện này mà Tiết Diệu Dẫn u sầu rụng cả tóc.



Trước khi kết hôn, cô cũng từng đặt ra muôn vàn trường hợp, duy chỉ không tính đến chuyện vào—không—lọt!

Tiết Diệu Dẫn âm thầm hận bản thân không chịu thử trước, cũng nhận rõ được hiện thực.



Bây giờ mà ly hôn á, vì chuyện này mà ly hôn thì thiên hạ lại chẳng cười sống cười chết ư.



Còn không ly hôn, mỗi ngày chỉ có thể nhìn, nghẹn cho chết mất.



Vì nơi ấy hơi trầy da nên Tiết Diệu Dẫn có lòng cũng chẳng có cách.



Ban đêm tuy hai người nằm chung giường, đắp chung chăn nhưng cũng chỉ đơn thuần trò chuyện.

Đến ngày về nhà, từ sáng sớm Thẩm Đốc quân đã chuẩn bị hai xe đồ, thay họ dọn dẹp đóng gói ra cửa.

Biết được hôm nay là ngày Tiết Diệu Dẫn về nhà, người nhà không ai đi ra ngoài, đều duỗi dài cổ trông ngóng.



Tiết Chính Dương thấy Thẩm Đạc đích thân đưa Tiết Diệu Dẫn về, lễ nghĩa rất chu toàn, cuối cùng cũng thả lỏng nỗi lòng.

Nhân lúc Thẩm Đạc uống trà với Tiết Chính Dương, các bà vợ kéo Tiết Diệu Dẫn vào phòng tán gẫu, đương nhiên là hỏi về chuyện giường chiếu đôi trẻ có hài hòa hay chăng.



Tiết Diệu Dẫn đúng là không giấu giếm, một năm một mười kể sạch, còn nhân tiện hỏi thăm đoàn quân sư này.

Mấy bà vợ đương nhiên không tán thành ly hôn, đừng nói là nó vớ vẩn nhường nào, chỉ riêng cái tính của Thẩm Đạc chưa chắc đã chịu.

Vẻ mặt bà Năm đầy phức tạp, cảm khái: “Lần đầu chị nghe như vầy đấy….



Xem ra, Thẩm Thiếu soái đúng là thiên phú dị bẩm à.”

Tiết Diệu Dẫn hiện tại không cảm nhận được ‘thiên phú dị bẩm’ là thứ tốt đẹp gì, còn không thực dụng được như ‘nhỏ bé nhanh nhẹn’ đâu.

Mọi người lại trêu chị, nhưng không quên đưa ra đề xuất cho cô.

Bà Tư lục tung tìm ra chiếc hộp đàn gỗ, ân cần dạy dỗ: “Đàn ông và phụ nữ tựa như ổ khóa và chìa khóa vậy, không thể nào khớp ngay từ lần đầu tiên được, phải ma sát một khoảng thời gian mới thích ứng lẫn nhau.



Em bảo Thẩm Thiếu soái kiên nhẫn một chút, không gì là không thành hết đó!”

Tiết Diệu Dẫn nhíu mày đầy u sầu: “Chìa khóa không khớp còn có thể mài giũa, nhưng nếu không nguyên bộ thì em cũng đâu thể cắt làm đôi…” Tiết Diệu Dẫn cảm thấy con đường ma sát này vốn là đường chết.



Mọi người nghe cô nói xong, mém chút bữa đã cười đến sốc hông.

“Buồn thay cái danh học y của em, đặc tính nơi ấy của phụ nữ em còn không biết ư? Sinh con còn được nữa là, chị không tin chỗ đó của Thẩm Thiếu soái lại lớn hơn trẻ sơ sinh đấy!” Bà Tư nói xong, đưa mắt nhìn chăm chăm vào Tiết Diệu Dẫn đương còn lặng im, vẻ mặt chị dần dần hoảng loạn, “Không phải là lớn hơn trẻ sơ sinh thật đấy chứ?!”

Tiết Diệu Dẫn sực tỉnh ra, vội nói: “Sao có thể!” Nếu lớn thế thật thì quần nào mà che giấu nó nổi!

Bà Tư thử phào: “Làm chị sợ chết đứng, nếu thế thật thì chị cũng khuyên em nên ly hôn đi.”

Tiết Diệu Dẫn xấu hổ, thầm nghĩ thật là vậy thì dù không phải quái vật, thì phần dưới eo chỉ toàn chim là chim à, ngẫm lại mà hoảng loạn phát khiếp.



Bà Tư trở lại chủ đề chính: “Thuốc này là tăng cường sinh lý, khi hành sự thì tán một lớp to chừng hạt đậu, có tác dụng kích tình đấy, nhưng đừng dùng nhiều, kẻo biến khéo thành vụng.”

“Không ngờ anh em còn rành rọt việc này.” Tiết Diệu Dẫn cười khà khà, nhìn thấy cái hộp tròn ấy chỉ to chừng đồng xu, không khỏi nhíu mày, “Chỉ chút này thôi sao? Nào đủ dùng?”

Mọi người nghe xong bèn cười đến là sâu xa, bà Tư buồn cười chọt đầu cô, “Thuốc này có ba phần mười độc hại, sao dùng thường xuyên được.



Vừa nãy không phải đã nói cho em rồi sao, phải ma sát, chờ đến khi tự các em ăn được nhau thì còn cần đến thứ này làm gì nữa.”

Tiết Diệu Dẫn cầm hộp, bĩu môi: “Ai biết sẽ ma sát đến lúc nào, phòng trước vô hại luôn tốt.”

Có điều Tiết Diệu Dẫn vẫn quyết định về thử một lần, nhỡ đâu dùng vẫn không được, thì cô nghĩ rằng nên tìm một ngày nào đó ngả bài với Thẩm Đạc thôi.

Ngẫm đến ngày ấy, bản thân và Thẩm Đạc nghiêm túc ngồi đối diện nói ‘anh và em không đồng bộ, ly hôn đi’, quá đỗi hoang đường và buồn cười.

Hai người ở lại nhà họ Tiết ăn cơm trưa, ngồi thêm chút nữa mới đứng dậy, Tiết Diệu Dẫn nhớ thương chuyện ‘ăn thịt heo’, lại thấy ban ngày tuyên dâm không được tốt lắm, bèn quyết định tạo không khí trước, cũng có lợi cho trình tự tối nay.

Tháng chín trời đã có chút âm hưởng man mát đầu thu, nhưng đến trưa vẫn bị mặt trời hun chính, làm người ta cảm nhận được sức nóng hừng hực rõ ràng.

Khi Tiết Diệu Dẫn đến cửa liền cởi áo lông dệt kim hở cổ ra đưa cho Thẩm Đạc, chỉ mặc độc chiếc sườn xám kẻ vuông, trên đùi có mỗi lớp tất pha lê, mặc mà trông như không mặc.

Thẩm Đạc thấy người đi đường ai nấy đều khoác áo khoác dài, không khỏi tò mò: “Không lạnh ư?” Từ trước đến nay cô rất thích mặc sườn xám, mùa đông cũng thế, không biết là trời sinh kháng lạnh, hay chỉ mạnh miệng thế thôi.

“Nóng lắm đấy!” Tiết Diệu Dẫn nâng cẳng chân trắng nõn lên, kéo tay anh dựa vào, “Em còn thấy mặc dày đây, chúng ta đi mua sắm đồ trước đi!”


Thẩm Đạc không có ý kiến gì, nương theo bước chân của cô.

Thẩm Đạc không mấy hứng thú gì với việc đi mua sắm, thế nhưng lại rất có kiên nhẫn, gần như là Tiết Diệu Dẫn đứng ở đâu, anh sẽ chờ ở nơi ấy.

Dáng vẻ mặc quân phục của anh rất thu hút, Tiết Diệu Dẫn không dẫn anh vào trong đám đông, nhưng ngặt nỗi đến nơi nào, những người chung quanh đoán được thân phận của anh cũng tự giác lui ra sau.

Tiết Diệu Dẫn không để ý đến chuyện này, sung sướng nhìn ngó chung quanh, thấy thứ gì thích liền đi thử, rồi lại đi ra xoay vòng trước mặt Thẩm Đạc hỏi anh xem có đẹp hay không.

Cả quả trình Thẩm Đạc chỉ gật đầu nói đẹp, Tiết Diệu Dẫn nghe xong cũng không mất hứng, dẫu gì cũng hiểu anh không biết nói những lời khác.

Lại đi thêm một vòng, tay Thẩm Đạc đã có không ít túi to gói nhỏ, không mấy bất ngờ khi tất cả chúng đều là sườn xám.



Thẩm Đạc có chút cảm khái về sự chấp nhất của cô với sườn xám, có điều thấy cô vận vào rất xinh đẹp, cũng hiểu có vẻ đấy là loại đồ thích hợp nhất với cô chăng.

Thẩm Đạc đặt túi lên sô pha trong cửa hàng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng thử đồ, vừa lúc bắt gặp Tiết Diệu Dẫn dò đầu ra ngoắc tay với anh.



Thẩm Đạc đứng dậy đi qua, Tiết Diệu Dẫn trốn sau cánh cửa kéo anh vào.

Tuy rằng trong cửa hàng không quá nhiều người nhưng Thẩm Đạc vẫn cẩn thận đóng cửa, xoay người định hỏi Tiết Diệu Dẫn cần gì, lại thấy cô chỉ mặc mỗi bộ nội y đen, xoa eo đứng bên kia.

“Thích không?” Chiếc sườn xám chỉ được cởi nửa chừng, treo lỏng lẻo nơi eo, vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết trần trụi lộ ra ngoài.

Tầm mắt của Thẩm Đạc rất tự nhiên dừng ở nơi phồng lên trắng nõn nà của cô, dưới sự phụ trợ của lớp ren đen, làn da trắng ngần càng thêm hút mắt, ham muốn trong anh như muốn đục tường chạy ra ngoài.

Yết hầu của anh khẽ trượt, giọng nói cũng khàn hơn: “Em thấy đẹp là được.”

Đầu ngón tay của Tiết Diệu Dẫn mom men trên đường cong lả lướt của mình, đôi môi đỏ hồng nhếch lên, “Mặc cho anh xem cơ mà, đương nhiên phải hỏi ý anh rồi.”

Đôi mắt Thẩm Đạc như một hồ sóng yên tĩnh, bất chợt bị quẳng một thứ gì vào làm gợn sóng, mới đầu là choáng váng, theo sau ngập tràn một mảnh nùng tình mật ý.



Bước chân anh đi đến vây Tiết Diệu Dẫn vào khuỷu tay và mặt gương, âm thanh trầm thấp và xen chút ấm ức: “Diệu Diệu à, đừng quyến rũ anh.” Anh thật lòng không thể chống lại sức hấp dẫn của cô.

Tiết Diệu Dẫn mỉm cười, cũng không che giấu tâm tư tỉ mỉ của mình, nâng khuỷu tay lên đặt trước ngực anh, cười hỏi: “Nếu chúng ta cứ không đồng bộ mãi thế, thì phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Đạc không nói gì, không hiểu sao lại có một loại cảm giác mách bảo anh rằng hai người sẽ không kết thúc như thế này.

Tiết Diệu Dẫn lại hỏi: “Anh sẽ ly hôn với em sao?”

Thẩm Đạc nghe thấy thế, không nhịn được nhíu mày lại, hiển nhiên trong ý thức của anh chưa từng muốn chọn sự lựa chọn này.

Tiết Diệu Dẫn thấy vậy cũng hiểu ra tâm tư anh, chọt ngực anh buông câu ‘ngang ngược quá’, dù không ăn được cũng muốn đặt trong chén.



Có điều trước chưa bàn đến thái độ của anh, phải quan tâm chăm sóc thằng em trong đũng quần đây nữa.


Tiết Diệu Dẫn cười hì hì hạ tay xuống dưới một tí, lập tức bị Thẩm Đạc giữ chặt cổ tay, ánh mắt lạnh lùng cũng ẩn chứa ảo não.

Tiết Diệu Dẫn nhìn phòng thay đồ nhỏ hẹp, ánh mắt láo liêng ngập tràn giảo hoạt.

Nơi nhỏ xíu này không làm gì được nhiều, có điều vẫn làm được chút ‘đồ điểm tâm ngọt’.

Tiết Diệu Dẫn vừa nghĩ thế, liền đẩy Thẩm Đạc ngồi ra chiếc ghế sau lưng, ngồi xuống đùi anh, đưa tay lần xuống thân dưới.

Thẩm Đạc không muốn dẫm vào vết xe đổ đêm tân hôn thêm lần nữa, vội nắm lấy tay cô, đáy mắt ngập tràn lửa dục khó nhịn.

“Diệu Diệu à…”

“Chẳng lẽ anh cứ thế đi ra ngoài?” Tiết Diệu Dẫn hạ thấp thân dính lên anh, hai bầu ngực trắng nõn ép trên ngực anh, cách lớp quân phục lạnh lẽo làm hồn ai mềm nhũn.

Cô cười mĩ miều như một yêu tinh, Thẩm Đạc vừa thất thần đã thấy bàn tay nhỏ len vào bên trong, cầm lấy thằng em tinh thần xán láng của anh.

“Shhhh—-“ Thẩm Đạc hít một hơi, bàn tay nắm tay cô không biết nên buông ra hay đè chặt thêm, đóng đóng mở mở rồi cuộn thành quyền, mu bàn tay hiển hiện gân xanh.

Tiết Diệu Dẫn đè nửa người lên người anh, khẽ cúi đầu đến gần môi anh, như là quyến rũ.

Chóp mũi Thẩm Đạc ngửa được mùi hoa lan, nhịn không được nâng hàm dưới muốn hôn lên.



Tiết Diệu Dẫn lại đột nhiên dời ra, ngay khi nét mặt anh hiện vẻ bất mãn, mới cười khẽ cắn lên môi dưới của anh, sau khi vỗ về ngực anh đôi chút thì chầm chậm trượt xuống, ngồi xổm ở giữa hai chân anh.

Thẩm Đạc rủ mi nhìn bờ vai trần của cô, trắng nõn nà và hoàn mỹ như một viên thịt cừu loại thượng hạng nhất, đường cong sống lưng chìm trong bộ sườn xám, ôm lấy bờ mông tròn trịa, bấy giờ đang trong tư thế cúi đầu khuất phục giữa háng anh.


Thẩm Đạc cảm nhận được luồng cơn nóng dâng lên từ cổ họng mình, lan ra khắp cơ thể, đôi tay không nhịn được ve vuốt gò má cô, kéo cô về trước mấy tấc.

Tiết Diệu Dẫn kích động nâng đôi mi cong vuốt, quyến rũ như tơ liếc nhìn anh, khe khẽ cắn lên ngón trỏ đang giữ mặt mình, cảm nhận được thân thể cứng đờ của anh, cười nhẹ đôi tiếng.

Thẩm Đạc bị cô trêu ghẹo mà tim nóng khó kiềm, bực bội muốn kéo cô lại gần đã thấy cô cúi đầu, khôn miệng đo đỏ nhỏ nhắn hôn lên thứ hàng đương hừng hực bùng nổ của anh.

Cây hàng nóng bỏng được cái miệng nhỏ đầy nước ngậm vào, mẫn cảm khác lạ, không thể ức chế được run lên hai cái, mém chút nữa thì cửa mình tinh hoa không giữ được rồi.

Tiết Diệu Dẫn nhìn phản ứng động tình của anh, càng thêm ra sức lấy lòng, cái miệng nhỏ mút chặt vật to đang đập sôi sục, đầu lưỡi khéo léo đùa nghịch đỉnh đầu của nó rồi liếm láp.





Vì không mút vào quá sâu được, Tiết Diệu Dẫn chỉ có thể dùng tay để tăng thêm khoái cảm cho anh, vừa vuốt ve vừa mút mát.

Quân phục trên người Thẩm Đạc hẵng còn hoàn hảo, ngay cả nút thắt trên cùng cũng còn y nguyên, càng tăng thêm hơi thở cấm dục toát ra từ anh.

Tiết Diệu Dẫn nhìn dáng vẻ khó kiềm lòng của anh, đã cảm nhận được hệt như hộp xuân dược trên người mình, cũng không khỏi xao động.



Mà Thẩm Đạc bấy giờ, hơi thở bất ổn, đôi khi cũng sẽ rên khẽ một tiếng, khoái cảm không ngừng tăng lên, thân thể của anh cũng vì thế mà càng thêm cứng ngắc, không tự chủ được đôi tay giữ chặt cái ót Tiết Diệu Dẫn kéo về phía mình.

Tiết Diệu Dẫn gắng sức phun ra nuốt vào thứ hàng thô dài trong miệng, nhưng bị đẩy vào có hơi khó chịu, đành phải dùng đầu lưỡi đẩy nó ra rồi liếm láp, thỉnh thoảng còn chăm nom cho quy đầu bị bỏ rơi.

Dẫu cho kỹ năng ngậm không thuần thục là thế mà Thẩm Đạc vẫn chẳng thể chống đỡ nổi, thở dốc nặng nề gắng gượng đôi lần, cắn răng vội vã rút ra khỏi miệng Tiết Diệu Dẫn.

Tiết Diệu Dẫn lại nắm lấy phần đỉnh của anh mút thêm lần nữa, tích tắt ấy làm anh mất khống chế, bắn sạch luồng trắng tinh vào trong miệng cô.

Thẩm Đạc nhìn tinh dịch trắng đục dính bên khóe môi cô, duỗi tay muốn giúp cô lau đi, nào ngờ cô lại vươn đầu lưỡi ra liếm láp, cũng thuận đường liếm khẽ đầu ngón tay anh, một trận tê dài từ xương cụt dâng lên, dục vọng vừa ngả ngũ lại lần nữa ngẩng cao đầu.

Ánh mắt Thẩm Đạc nặng nề nhìn Tiết Diệu Dẫn đương nửa trần trụi, cô tựa như một tiểu yêu tinh hút hồn đoạt phách, chỉ sợ rằng phải chết trên người cô mới được bỏ qua mất thôi.

Hai người làm càn trong căn phòng nho nhỏ một hồi, đến lúc đi ra trời đã sầm tối.



Khi về đến nhà, người hầu nói với Thẩm Đạc rằng Thẩm Đốc quân đang chờ anh ở phòng sách.

Tiết Diệu Dẫn không dám làm anh trễ chính sự, chạy thẳng lên lầu, rồi quay lại hất mặt với Thẩm Đạc, dùng khẩu hình miệng với anh: “Em chờ anh!”

Thẩm Đạc vừa nhìn thấy ánh mắt nũng nịu ấy đã máu nóng trào dâng, dư vị hừng hực vẫn còn đọng lại của ban nãy vừa động lòng đã sục sôi không ngừng.

Thẩm Đạc thầm than ‘yêu tinh này’, giấu dục vọng đang bốc cháy bước nhanh về phía phòng sách.

Thẩm Đốc quân không có chuyện gì khác để nói ngoài những vấn đề chính trị, xong rồi cũng không quên ân cần dạy bảo Thẩm Đạc về thái độ trong đời sống cá nhân.

“Diệu Diệu đã được gả vào nhà chúng ta, con phải đối xử thật tốt với người ta, đừng có mà chiếu lệ, không có chuyện để đấy mặc kệ.” Thẩm Đốc quân nói cả buổi trời, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp vẻ thất thần như bước vào cõi tiên của Thẩm Đạc, tức tối ném sách về phía anh, “Mất hồn mất vía, ông mày nói gì mày có nghe vào không hả?”

Thẩm Đạc bắt lấy sách như một phản xạ, vẫn chưa thể hoàn hồn được.

“Nếu con mà dám tệ bạc với Diệu Diệu, cha sẽ là người đầu tiên phản đối! Đã nghe chưa!”

Thẩm Đạc thấy ông kỳ quái thật đấy, đang yên lành nhìn đâu ra chỗ anh không tốt với Diệu Diệu chứ? Anh cũng lười đôi co lắm lời, chỉ gật đầu nghe theo.

Thẩm Đốc quân thấy anh cứ mất hồn, há miệng vài lần nhưng không nói gì, phất tay để anh đi đi.

Thẩm Đạc lập tức đi lên lầu, vừa bước vào phòng ngủ đã bị một thân thể mềm mại thơm mát nhào đến áp lên ván cửa, những cái hôn ngọt ngào không ngớt dừng lên mặt anh như cơn mưa rơi.

Thẩm Đạc ôm chặt thân thể chỉ có mỗi lớp váy ngủ tơ tằm của Tiết Diệu Dẫn vào lòng, bị cô hôn đến ngứa lòng, trong âm thanh cũng xen lẫn với ý cười: “Gấp thế ư?”

Tiết Diệu Dẫn thầm nghĩ sao có thể không gấp được, cô đợi cả buổi rồi đấy.



Cô không ngờ được là thuốc bà Tư đưa cho lại ngang ngược đến thế, cô chỉ dùng một chút nhỏ chừng hạt gạo thôi, thế mà động tình đến dữ dội, vừa mới dựa gần vào thân thể cường tráng của Thẩm Đạc thôi mà bụng nhỏ ấm nóng như lên men.

Thẩm Đạc cũng nhìn ra sắc mặt khác thường của cô, vuốt ve thân thể nóng lên ấy, khẽ nhíu mày, “Em dùng thuốc?”

Tiết Diệu Dẫn nào trả lời được câu hỏi của anh, chỉ vội kéo tay anh vỗ về thân thể mình, cuối cùng đặt tay anh lên hai cánh mông nộn nạo của mình.

Bàn tay Thẩm Đạc dán lên hai lớp thịt căng đầy, vừa véo vừa vuốt, ánh mắt dần cũng thâm thúy hơn.

Yêu tình này! Thế mà không mặc gì cơ đấy!

Ngặt nổi Tiết Diệu Dẫn cứ như ngại chưa đủ quyến rũ lòng người, kéo tay Thẩm Đạc lần vào giữa hai chân trần trụi của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Vào đi.”