Tuyệt Không Thể Tả

Tuyệt Không Thể Tả - Chương 2: Chương 2




Thẩm Đạc hẹn vào cuối tuần, trường được nghỉ học, vài học sinh có tiền cũng tốp ba tốp năm đến Bất Dạ Thành chơi bời.

Ban ngày, Bất Dạ Thành không ngập trong vàng son như về đêm, đưa mắt nhìn vào thì nam nữ già trẻ đều có cả, náo nhiệt như những ngày họp chợ.

Tiết Diệu Dẫn tuy rằng từng ra nước ngoài, theo sát tư tưởng thời đại mới, nhưng cô vẫn không thích những màn ảo thuật nhào lộn thế này, có đôi khi ngồi trong một quán trà cổ nghe giai điệu Hoàng Mai lại thấy tình thú hơn hẳn.



Thậm chí cô còn thích mặc sườn xám, hoặc những chiếc váy dài áo sam cổ điển.



Ba tủ đồ trong nhà cô đều là sườn xám với đủ kiểu dáng, một năm bốn mùa, sau khi trưởng thành thì đã gần như không thấy bóng dáng của những kiểu áo sơ mi hay váy ngắn được ưa chuộng hiện nay.

Tiết Chính Dương lúc nào cũng bảo cô là ‘trái tim ngoại quốc thân xác quê mùa’, không biết trưởng thành như thế nào nữa.

Hôm nay, trước khi ra ngoài, Tiết Chính Dương còn đề nghị cô thay đổi sang phong cách hiện đại một tí, nhưng Tiết Diệu Dẫn lại hất đầu, chân mang giày cao gót nhỏ dẻo dẹo đi lên xe.

Tiết Chính Dương ngửa mặt nhìn trời mà thở dài, vì cô em này mà tan nát cõi lòng.

Thẩm Đạc đến rất đúng giờ, không sớm hơn một giây, cũng không chậm đi một khắc.



Lúc Tiết Diệu Dẫn đến thì xe của Thẩm Đạc cũng vừa lúc dừng lại, một nhóm người chạm mặt nhau ngoài cửa vào Bất Dạ Thành.

Thẩm Đạc có vẻ đã cố ý làm nhạt đi một chút lạnh lùng trên mặt, nhưng trái lại tăng thêm tí trầm mặc, đối diện với Tiết Chính Dương lải nhà lải nhải đến là thân thiện, anh chẳng nói được bao câu.

Hôm nay cũng được xem như là lần đầu tiên mà Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn có buổi gặp mặt đúng nghĩa, Tiết Diệu Dẫn nhìn gương mặt hiếm hoi biểu cảm của Thẩm Đạc, xấu hổ đến nổi không sao mở miệng được, trong lòng điên cuồng suy nghĩ, thậm chí còn cân nhắc luôn cả hình lưỡi liềm trên móng tay của Thẩm Đạc.

Tiết Chính Dương đã nhượng bộ Thẩm Đạc rất nhiều lần, Thẩm Đạc đi đằng trước, nụ cười tươi như hoa của Tiết Chính Dương cũng nhạt đi một chút, nhìn nhóm vợ lẽ của mình, dặn dò: “Một lát nhìn tình hình mà hành động, đừng có làm bóng đèn cho Diệu Diệu và Thẩm Thiếu soái, biết chưa?”

“Biết rồi mà!” Năm bà vợ lẽ nũng nịu trả lời, đồng nhất như hô khẩu hiệu trong quân đội.

Tiết Diệu Dẫn chỉnh lại tóc tai, mím môi trợn trắng mắt nhìn anh trai mình, rồi lại không thể không bội phục trình độ cưới vợ lẽ về nhà mà còn có thể khiến họ chung sống hòa thuận như thế, cả thành phố Việt Châu này chỉ sợ chưa từng có ai làm được.

Tiết Chính Dương sinh ra đã có tật, đời này đã định không có cách nào kiềm chế được dục vọng, vậy nên dứt khoát sống trong sự buông thả, cưới năm bà vợ lẽ về, chỉ là không cưới vợ cả.



Những bà vợ lẽ này đều là người có số khổ, lúc quen Tiết Chính Dương, hắn cũng đã nói rất rõ ràng tình huống của bản thân, bà ở với tôi ngày nào, tôi sẽ không bạc đãi bà ngày ấy, nếu một ngày nào đó bà có con đường khác thì tôi cũng không ép buộc, sẽ an bài cho bà một khoảng phí đủ dùng, dễ đến thì dễ đi.

Cũng vì như thế, nhóm vợ lẽ sống với nhau rất hòa thuận, chưa từng cáu giận cũng chưa từng truyền những chuyện xấu ra ngoài.



Mọi người chung quanh đều hâm mộ Tiết Chính Dương có cách quản lý gia đình, cũng xem như trong họa có phúc.



Thẩm Đạc bao một căn phòng nhỏ ở lầu hai, Tiết Diệu Dẫn vừa vào cửa đã đi về hướng một cái ghế dài ở hàng sau, ngồi xuống, năm bà vợ lẽ vội chen qua, kéo cô đến đằng trước ngồi cùng với Thẩm Đạc.

Đằng trước đặt ba cái ghế bành, giữa hai cái ghế đặt một cái bàn nhỏ, tuy rằng cách nhau có hơi xa nhưng cũng vừa vặn cho hai cánh tay.



Tiết Diệu Dẫn rất tự nhiên ngồi bên cạnh, Tiết Chính Dương thấy thế thì phất tay với Thẩm Đạc, Thẩm Đạc liền ngồi ở ghế giữa, cạnh bên cô.

Tiết Diệu Dẫn ngửa mặt trừng mắt nhìn Tiết Chính Dương mấy bận, Tiết Chính Dương trao cô một ánh mắt ‘cố lên, đừng bối rối’ đặng cổ vũ.

Phía sau Tiết Diệu Dẫn trang bị năm cái bóng đèn sáng trưng, ngồi cũng không yên.



May thay trên sân khấu không ngừng diễn, trong tiếng nói ồn ào ấy, sự trầm mặc giữa họ cũng không đến nổi quỷ dị lắm.



Tiết Diệu Dẫn không thể giả vờ, lại thêm hôm nay xấu hổ vì không có tiến triển gì, cuối cùng vẫn không nhịn được nghiêng đầu sang gọi Thẩm Đạc một tiếng.



Cô đoán, vì quá ồn ào nên Thẩm Đạc không nghe thấy, đang định há miệng ra thì Thẩm Đạc lại nheo mày nhìn sang, đôi mắt đen láy lạnh lùng như mảnh kiếm rời vỏ, chém cho cô ngẩn ra.

Trong lòng Tiết Diệu Dẫn đã tự thét chói toi rồi, nhưng gương mặt vẫn giữ sự bình tĩnh: “Thiếu soái, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, về chuyện hôn nhân giữa chúng ta…”

Thẩm Đạc chỉ nghe cô nói được đoạn đầu, đã nói: “Có yêu cầu gì thì có thể đề xuất.”

Nhất thời Tiết Diệu Dẫn không rõ ý tứ của anh, không khỏi thêm phần hiểu lầm, gọn gàng nói dứt khoát: “Thiếu soái, anh xem, hai chúng ta đính hôn cũng hơn năm rồi mà đến nay vẫn chưa thành, có thể thấy được ông trời cũng nhận ra chúng ta không xứng đôi, không thì… Quên hôn ước này đi nhé?”

Âm cuối của Tiết Diệu Dẫn càng thêm nhỏ đi, cẩn thận liếc sang quan sát từng sắc thái nhỏ nhặt nhất của Thẩm Đạc.

Chỉ là biểu cảm của Thẩm Đạc chẳng thêm thắt được chút gì dù chỉ là một dao động nhỏ trong ánh mắt, khiến cho Tiết Diệu Dẫn cảm giác như một mặt hồ bị đóng băng trong mùa đông, sốc lạnh thấu xương.

“Có người trong lòng?”

Tiết Diệu Dẫn sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy.

Thẩm Đạc lại hỏi: “Tôi không đủ tư cách?”


Tiết Diệu Dẫn lắc càng thêm hăng, thầm nghĩ, dù anh không đủ tư cách thật thì cũng không thể nói tuột ra à nha, thế không phải sẽ khiến anh khó chịu ư.

“Vậy thì không sao cả.” Thẩm Đạc dứt lời lại nhìn thẳng, tựa như không cần thiết phải nhắc đến nó nữa.

Tiết Diệu Dẫn nóng nảy, vịn lên tay ghế, hướng dẫn từng bước: “Thì là…tình yêu không có ái tình sẽ không hạnh phúc đâu!”

Tiết Diệu Dẫn muốn dùng đạo lý để dẫn đường đến cảm hóa, nào đâu, Thẩm Đạc còn chẳng buồn nghiêng đầu, nói: “Có dục tình là được.”

“….” Tiết Diệu Dẫn hoảng sợ nhìn góc nghiêng của Thẩm Đạc, không hiểu nổi sao anh lại nói những lời cợt nhả như thế bằng vẻ đứng đắn như này.





Cô đoán rằng Thẩm Đạc cũng là kẻ hai mặt phong lưu giả đứng đắn, nhưng nhìn chòng chọc thật lâu vẫn không ra sơ hở gì, không khỏi bức bối trong lòng.

Tiết Diệu Dẫn tự xưng bản thân là một nữ lưu manh, nhưng chỉ với một hai câu của Thẩm Đạc, cô liền nghèo từ không đối đáp nổi nữa rồi.



Hai giờ diễn kịch, Tiết Diệu Dẫn mém chút nữa là lột hết lớp sơn trên chiếc ghế đi luôn.

Tiết Chính Dương và năm bà vợ lẽ ngồi sau gần như muốn dán lỗ tai sang, nhưng không nghe ra được sự thân mật của cả hai, âm thầm nóng vội.

Rời khỏi Dạ Bất Thành, Tiết Chính Dương nhìn vẻ như đi vào cõi tiên của Tiết Diệu Dẫn, trừng cô, hận sao rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không còn cách nào.

Tiết Chính Dương nghĩ là người em rể rùa vàng này sẽ ‘ngoảnh về phương đông’, nào ngờ Thẩm Đạc lại chủ động mời họ ăn đồ Triều Châu.



Tiết Chính Dương nghĩ đây lại là một cơ hội nữa, gật gù thiếu điều rớt luôn quả đầu xuống đất.

Trong lòng Tiết Diệu Dẫn không dễ chịu, uể oải lầm bầm: “Em muốn ăn món mặn cơ.”

“Chậc, hai ngày trước còn bảo nóng trong người, ăn món mặn cái gì! Ngoan đi, đừng quậy nữa!” Tiết Chính Dương chọt khuỷu tay của cô, tròng mắt trợn trừng như muốn cảnh cáo.

“Nhưng em bị dị ứng với hải sản mà!”

“À…thế à.” Tiết Chính Dương đỡ trán, mãi mới nhớ ra em gái mình đúng là có cái tật ấy thật, có hơi khó xử nhìn Thẩm Đạc, thấy người ta đã khó lắm mới mời họ được bữa ăn, hắn băn khoăn vì xem nhẹ người ta.

Thẩm Đạc lại không có ý kiến gì, còn sửa miệng: “Thế thì đi ăn món mặn cũng được.”


Tiết Diệu Dẫn chỉ chờ một câu ‘ngày khác gặp lại’ của anh, nào ngờ đâu anh lại kiên nhẫn đến thế, không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.



Nhưng nhìn vào, Thẩm Đạc vẫn mang dáng vẻ lạnh tanh như cũ, tựa như mọi cảm xúc mà anh có đều đúc kết bên dưới lớp băng lạnh lẽo ấy, không dễ dàng để lộ ra ánh sáng.

Người như thế nên kiêu ngạo và tự chủ mới phải, Tiết Diệu Dẫn không hiểu sao anh lại đồng ý với hôn ước định miệng của các bậc phụ huynh.

Chẳng có nhẽ là, ‘bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa’ ư? Quyền sinh sát đều nằm trong tay Thẩm Đốc quân ư? Tiết Diệu Dẫn hoảng loạn suy nghĩ rất lâu, rồi lại sinh ra một chút đồng tình với Thẩm Đạc.

Đồ món mặn có vị thơm phưng phức, cay cay kích thích, nửa bàn ăn gần như chỉ toàn ớt là ớt.

Bảy người trong nhà họ Tiết đều là những người không cay không vui, vậy nên trên bàn trà luôn chuẩn bị trà hoa cúc cẩu kỷ có tác dụng thanh nhiệt và giải nhiệt, chỉ khi khách khứa đến mới chuyển sang trà xanh.

Tiết Diệu Dẫn ăn ngon ơi là ngon, thịt bò chín mọng lược qua nước chấm đỏ đậm lần lượt cho lên miệng, nhưng vẫn giữ được tướng ăn tao nhã vừa đủ, ngay cả khóe môi cũng không dính chút dầu.



Thẩm Đạc thấy cô bị cay đến đỏ cả môi, không khỏi hoa mắt.



Nhưng trông cô ăn ngon như thế, dù miệng phát thèm thì dạ dày cũng không cho phép anh động đến, chỉ cầm đũa gắp miếng trứng xào hoa sen gần mình lên ăn.

Tiết Diệu Dẫn thấy anh không ăn được cay, không khỏi bộc phát lương tâm, đưa những món không cay và ít cay đến trước mặt anh: “Món kiến leo cành cây và bánh bột lọc thanh đạm, Thiếu soái có thể nếm thử.”

(*) Kiến leo lên cây là một món ăn Tứ Xuyên cổ điển trong ẩm thực Trung Quốc.

“Hay ăn món mặn lắm sao?” Thẩm Đạc thấy cô rất chuyên nghiệp, bèn hỏi một câu.

Tiết Diệu Dẫn nghĩ sinh hoạt hằng ngày khác nhau rất lớn thì sẽ là một điểm lợi, gật đầu lia lịa: “Nhà chúng tôi đều thích, ngày ba bữa đều ăn như thế này, nếu không tinh thần sẽ xuống dốc.



Tôi thấy Thiếu soái không ăn được cay, đôi ta đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược mà.”

Không biết Thẩm Đạc có hiểu ý tứ của cô hay không, chỉ quẳng lại một câu: “Đau dạ dày.”

Tiết Diệu Dẫn xuất thân là dân học trung y, nên rất bận tâm đến thân thể, nghe anh nói thế liền nhắc nhở mấy câu: “Vậy Thiếu soái nên chú ý đến việc ăn uống, ăn ít nhưng chia nhiều bữa nhỏ, lấy thanh đạm làm chủ chốt, kỵ thuốc, kỵ rượu và kỵ cay nữa.” Tiết Diệu Dẫn vừa nói vừa lấy hết những món đồ cay nhiều ớt ra khỏi chỗ của anh, đổi thành các món thanh đạm như xào và hấp.

Thẩm Đạc nghe cô nói rất có logic, không khỏi nhớ đến cha mình từng thổi phồng trung y tốt như thế nào.



Bây giờ lại thấy, cưới một cô nàng trung y về đúng là có lợi thật.

Tuy rằng khẩu bị của hai người khác nhau rất nhiều, nhưng bữa ăn này cả chủ lẫn khách đều khá là vui.

Tiết Diệu Dẫn chú trọng đến dáng người, cơm nước xong xuôi sẽ không lười vận động, vậy nên nói là sẽ đi bộ về.

Tiết Chính Dương thấy sắc trời hẵng còn sớm, Thẩm Đạc vẫn ở đây, nghĩ ngợi rồi dẫn năm bà vợ lẽ ngồi xe về trước.

Tiết Diệu Dẫn tiễn anh trai chị dâu đi rồi quay lại nhìn Thẩm Đạc đứng bên cạnh, vừa định há miệng thì bắt gặp ánh nhìn của Thẩm Đạc.



Hai người đều mới nói được một từ ‘anh/cô’, sau đó liền giằng co trong yên lặng.

Tiết Diệu Dẫn nhìn dòng người lui đến, nhấp môi chủ động lên tiếng: “Nếu Thiếu soái không bận thì cùng dạo bộ một đoạn nhé.”

Thẩm Đạc không hé răng, phất tay với cấp dưới rồi đi đến bên cạnh cô.

Tuy rằng tiết trời vẫn chưa ấm lên, nhưng Việt Châu phồn hoa sẽ không bao giờ là tĩnh lặng.




Bóng đêm chưa rủ xuống, mà thành phố đã xa hoa trụy lạc.

Mà thành phố huyên náo này, một nửa đã là công lao của nhà nhà họ Thẩm.

Trước khi Tiết Diệu Dẫn xuất ngoại đã nghe rất nhiều lời về Thẩm Đạc, nhưng so với những câu chuyện huyền thoại về anh thì cô lại càng tò mò về chuyện tại sao anh lại đồng ý với cuộc hôn nhân này hơn.

Người mà ngay cả Vô Định Đường cũng có thể nuốt chửng được, thì hẳn sẽ không có chuyện không làm chủ được chuyện hôn nhân của mình đâu.



Tiết Diệu Dẫn có nghi vấn trong lòng, cũng không muốn vòng vo quanh co, hỏi thẳng thừng: “Tại sao Thiếu soái lại đồng ý với hôn ước này?”

Thẩm Đạc thoáng suy tư, song không tìm ra được lý do, chỉ vì cụ già trong nhà vừa mắt, lại thêm anh cũng đã đến tuổi rồi thôi.

Có điều, Thẩm Đạc vẫn uyển chuyển nói lời cao thâm, “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.”

Tiết Diệu Dẫn cân nhắc ý tứ trong câu nói này, xem ra cũng hiểu được mấy phần.



Ngày này có thể nói rất có ý nghĩa với Thẩm Đốc quân và ông nội cô, tuy rằng nhà họ Tiết không được đặt song song được với một trong bốn gia tộc lớn, nhưng cũng có được cơ nghiệp trăm năm, đây gọi là địa lợi, có điều về phần nhân hòa thì…

Tiết Diệu Dẫn đứng yên, nhếch cằm nhìn ‘khoảng cách’ giữa mình và Thẩm Đạc ngày một xa, đến tận bây giờ, số câu giao tiếp giữa hai người chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm thế nào cũng không đạt được đến ‘nhân hòa’, vậy nên chuyện hôn nhân này vẫn còn thiếu chút gì đấy.

“Thẩm Đốc quân là người trọng tình trọng nghĩa, ông cụ cũng vì bận tâm đến lời hứa hẹn với ông nội tôi, mới ép buộc anh đồng ý với cuộc hôn nhân này.



Có điều tôi cũng không phải kẻ càn quấy, nếu trong lòng Thiếu soái có người thương thì cứ nói thẳng với tôi, chúng ta đều không có tình cảm với nhau, nếu thế Thẩm Đốc quân cũng sẽ không cưỡng cầu.”

Những lời của cô tỏ ra rất hiểu lòng người, nhưng lại khiến cho Thẩm Đạc thấy dư thừa, thế là không để cô tiếp tục líu ríu thuyết phục nữa, cho cô một đáp án chắc nịch: “Lòng tôi chưa thuộc về ai, cụ nhà cũng rất vừa ý.”

Tiết Diệu Dẫn muốn để Thẩm Đạc chọc phải một cái đinh trong hôn ước này , cô nuốt nước miếng, vốn định nói vấn đề lớn nhất ở đây là anh không thích mình, nhưng có thể tưởng tượng ra được cái câu tiếp theo của anh sẽ là ‘có dục tình là được’, đành nuốt ngược trở về, thầm than anh sao mà cứ dầu muối không ăn.

“Quan hệ giữa Thiếu soái và bà Tưởng dường như không nông đâu nhỉ.” Tiết Diệu Dẫn thấy chân mày Thẩm Đạc nhăn lại, e là đã chọc tức anh mất rồi, rụt người sang một bên, “Tôi nghe người ta đồn thế.”

“Lời vô căn cứ.”

Tiết Diệu Dẫn nâng mí mắt lên nghía anh thật nhanh, trong ánh mắt ngập tràn sự không tin, cứ thấy anh như thể vịt chết mà còn mạnh miệng ấy.

Vì là chuyện bịa đặc nên Thẩm Đạc cũng không có gì để giải thích, có điều vẫn phải khiến Tiết Diệu Dẫn thôi hoài nghi, anh chỉ dùng một câu để khái quát hết thảy mối quan hệ giữa mình và bà Tưởng: “Cô Phù đã cứu tôi một mạng.”

Tiết Diệu Dẫn không hề biết được ‘cô Phù’ trong câu của anh là ai, đến lúc biết rồi thì càng nghi hoặc, anh gọi họ của cô gái người ta ra, thế này còn chưa đủ để thuyết minh tính chất vấn đề ư.



Huống chi, bà Tưởng sao lại cứu anh chứ?

Tiết Diệu Dẫn suy nghĩ loạn xạ, lại thuận thế hỏi tiếp: “Ơn cứu mạng, đương nhiên nên lấy thân báo đáp rồi.”

Thẩm Đạc như cười như không nhìn cô, nói: “Câu này tốt nhất đừng để cho Tưởng Cửu gia nghe được.”

“Tại sao?” Chắc là đang sợ Tưởng Cửu gia nghi ngờ tình cũ chưa dứt giữa hai người họ, rồi giận cá chém thớt đẩy hết lên người bà Tưởng chăng? Con ngươi của Tiết Diệu Dẫn láo liêng, cảm thấy bản thân cũng đoán được tám chín phần mười rồi.

Thẩm Đạc không giải thích câu anh vừa nói, chỉ kể lại câu chuyện năm ấy ra.

Tiết Diệu Dẫn còn tưởng đấy sẽ là một câu chuyện tình tay ba rối rắm, nào ngờ lại đơn giản đến độ chẳng có lấy một chút mập mờ nào, ảo tưởng trong đầu tức khắc tan biến.



Nghĩ lại mới thấy những suy nghĩ trước đó của mình nom quá buồn cười.