Tuyệt Không Thể Tả

Tuyệt Không Thể Tả - Chương 17: Chương 17




Lúc Tiết Chính Dương nhìn thấy Thẩm Đạc đi ra ngoài thì không khỏi có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn đó là căng thẳng không biết bản thân có quấy rầy họ không.

“Thiếu soái đi rồi sao?” Tiết Chính Dương tự thấy hình như có chút ngắn à? Trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt thì không phải là nên gắn bó như keo sơn và đốt lửa hừng hực sao?

Tiết Chính Dương loạn não suy nghĩ trong lúc tiễn Thẩm Đạc ra cổng, âm thầm suy tính nếu sau này Thẩm Đạc mà đến, thì nhất định phải cho người giúp việc đến gác cổng, trong ba mét, những người không liên quan không được đến.

Dù Tiết Chính Dương có lòng tỉnh ngộ, nhưng sau khi các bà vợ biết được chuyện vẫn rầy hắn mãi, nói hắn là ông anh vợ bóng đèn, cứ lân la đến trước mắt bọn họ thôi.

Tiết Chính Dương vừa ấm ức cũng rất hối hận.

Hắn nào có cố ý đâu, vả lại, ai mà nghĩ đến Thẩm Thiếu soái cả ngày thờ ơ, lại đột nhiên thông suốt đâu chứ.

Tiết Diệu Dẫn chỉ trời oán giận anh trai mình, xong rồi lại nghĩ bản thân như thế này thì đam mê sắc đẹp quá.

“Không hôn được thì không hôn được thôi, cùng lắm là không ngừng cố gắng.” Tiết Diệu Dẫn hẵng còn lầm bầm, chọt chọt đôi môi hồng nhuận của mình, nhìn gương hôn chùn chụt.

Mấy ngày này cuộc sống của Thẩm Đạc phải dùng từ ‘nước sôi lửa bỏng’ để hình dung, trước kia anh thức dậy luôn dựa theo đồng hồ sinh học do thói quen tôi luyện mà thành, còn nay lại do chính thằng anh em của mình tinh thần sáng láng.

Thẩm Đạc chưa từng thấy nó hăng hái đến thế, dù đã đến quân đội tập luyện xong nó vẫn phấn chấn như thường.

Không đếm được đây đã là ngày thứ mấy thằng em này ngóc đầu dậy vào sáng sớm, Thẩm Đạc quen lối đi vào nhà tắm tắm nước lạnh, tóc còn ướt đẫm nhưng anh cũng chẳng buồn lau, vừa cài nút áo sơ mi vừa đi xuống lầu.

Thẩm Đốc quân thấy dáng vẻ nhàn hạ của anh thì không khỏi kinh ngạc nhíu mày, đẩy hoàng lịch đã cũ trên bàn sang, nói: “Cha và Chính Dương xem cho bọn con được hai ngày, con đến chọn một đi.”

Thẩm Đạc nhìn món đồ mà Thẩm Đốc quân chỉ, một ngày là mùng 2 tháng 9 dương lịch, ngày kia là mùng 5 tháng 12 âm lịch.



Anh không hề nghĩ ngợi, chọn ngày dương lịch, “Chọn nó đi, không sớm cũng muộn thôi.”

Thẩm Đốc quân nghe xong cũng nghĩ sớm một chút mới tốt, chỉ là vẫn phải bận tâm đến ý nguyện của Tiết Diệu Dẫn, bèn nói: “Con và Diệu Diệu bàn bạc lại xem, nếu con bé thấy quá sớm thì sang năm cũng không muộn.”

Thẩm Đạc vừa nghe sang năm, không khỏi nhíu nhẹ mày, rồi mới trả lời: “Con sẽ nói với cô ấy.”

Thẩm Đạc không nói ‘bàn bạc’, tựa như chỉ tính sẽ thông báo chuyện chọn ngày kết hôn cho Tiết Diệu Dẫn biết, trong giọng điệu như thể đã quyết định sẽ làm như thế rồi.

Thẩm Đốc quân không hoài nghi chi anh, gật đầu rồi chọn nơi làm tiệc.

Thẩm Đạc cùng Thẩm Đốc quân ăn sáng, hiếm khi nhàn rỗi như hôm nay, còn đang do dự không biết có nên hẹn Tiết Diệu Dẫn đến không, thì lại nhận được điện thoại của cô.



Tiết Diệu Dẫn nói Bất Dạ Thành vừa mới mở một rạp hát mới, cô mua được hai vé xem diễn, hỏi Thẩm Đạc có hứng thú cùng đi hay không.

Nói thật thì chuyện mà Thẩm Đạc có hứng rất ít, thậm chí chính anh còn chẳng hề rõ ràng, không nghe được hết những lời Tiết Diệu Dẫn nói sau đó là cái đống gì, chỉ gật đầu nói được.

“Lát nữa tôi qua đón em.”

Thẩm Đạc cúp điện thoại, lần đầu tiên tự suy nghĩ lại xem thái độ của bản thân có phải là quá tiêu cực hay chăng.



Hôn nhân là do anh ngại sức ép nên không muốn hủy, người cũng là do anh vừa lòng thích ý, đạt được hiệp nghị nhất trí tiến thêm bước nữa cũng do chính anh mở miệng đồng ý, ấy thế mà lúc này đây, mọi lúc mọi nơi đều là do Tiết Diệu Dẫn chủ động, không khỏi cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Thẩm Đạc vừa nhìn điện thoại vừa nhíu mày tự hỏi một hồi lâu, mới đứng lên thay đồ.

Bấy giờ Tiết Chính Dương mà thấy Tiết Diệu Dẫn trang điểm là biết ngay cô sẽ đi gặp ai, thức thời không quấy rầy nữa, chỉ chờ đến khi cô ra đến cửa mới nói một câu: “Cơm chiều không có để lại cho em đâu, ăn đi rồi hãy về.”



Tiết Diệu Dẫn quay đầu lại trừng con chim trông cửa Tiết Chính Dương, chưa từng thấy ông anh ruột nào như thế này, cũng may cô không hề nghĩ đến chuyện sẽ về nhà ăn.

Vì đoạn đường này đang được tu sửa từ hai ngày trước, nên xe Thẩm Đạc không chạy vào được.



Tiết Diệu Dẫn đi ra góc đường đã thấy Thẩm Đạc mang dáng vẻ thong dong tựa lên xe, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mắt, yên lặng hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy anh hút thuốc, lúc mới gặp những tưởng rằng anh là người không động đến rượu và thuốc, dần dần mới nhận ra anh cũng có những thói quen như những người thường.

Hôm nay Thẩm Đạc không mặc quân phục, chỉ vận một cái quần tây và áo sơ mi trắng mỏng, trông thật giống như anh trai nhà bên.

Thẩm Đạc vừa thấy cô đi ra liền dụi tắt nửa điếu thuốc còn thừa, một tay đút túi đi về hướng của cô.

Tiết Diệu Dẫn nhìn anh cười cười, đánh giá: “Lần đầu tiên thấy anh trong dáng vẻ này đấy, quả nhiên người phải dựa vào trang phục.”

Thẩm Đạc ngày thường luôn được người khác nịnh hót, vừa nghe Tiết Diệu Dẫn thành thật nói trắng ra như thế thì chẳng biết nên đáp lại như thế nào, chỉ đành kéo cửa xe ra cho cô đi lên trước.


Thành phố Việt Châu luôn đón chào những điều mới lạ, lối vào nhà hát là dòng người vô tận, ô tô, xe đạp, xe kéo, thứ gì cũng có, hiển nhiên vì không phải là nơi chuyên dành cho giới thượng lưu nên càng thêm ầm ĩ.

Có điều dù loạn nhưng vẫn có trật tự, rạp hát mỗi ngày sẽ có ba phiên, sáng trưa chiều đều mở diễn, một phiên sẽ tiếp đãi hai trăm khách.

Tiết Diệu Dẫn mua vé phiên trưa, xem xong cũng chừng hơn bốn giờ chiều, uống trà xong vừa đủ thời gian để đi dạo phố.

Thẩm Đạc thấy cô đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, càng không khỏi cảm thấy bản thân không đất dụng võ, thế là nhân lúc cô còn đang do dự chưa biết nên đi ăn cơm chiều ở đâu, anh liền nhanh chân đề nghị: “Buổi tối đến sông Than ăn đi, còn có thể ngắm cảnh đêm.”



Tiết Diệu Dẫn thấy không tệ, thế là vui vẻ đồng ý.

Rạp hát diễn kịch hài Hoàng Mai mà Tiết Diệu Dẫn thích xem nhất, thỉnh thoảng còn xen kẽ một hai phần kinh kịch.

Thẩm Đạc phát hiện cô không mấy hứng thú với kinh kịch, những lúc thay đổi khúc nhạc sẽ cúi đầu tìm kẹo ngọt trong mâm trái cây mà ăn.

Các viên kẹo được bọc bao giấy lại, mỗi màu là một vị khác nhau, mơ hồ có thể phân biệt ra màu hồng phấn là vị đào, xanh là táo, còn vàng là quýt.

Thẩm Đạc thấy Tiết Diệu Dẫn cứ tìm nhặt những viên kẹo vàng, bèn lôi chén đậu phộng và hạt dưa ra tìm nhặt hai viên, yên lặng đặt vào trong tay cô.

Tiết Diệu Dẫn biết anh không thích ăn những món này, nên rất tự nhiên gom hết về mình.

Suốt một vở diễn, Tiết Diệu Dẫn quang minh chính đại nhặt kẹo mà ăn, còn điểm tâm khác thì không chạm vào chút nào.

Thẩm Đạc thấy cô thích thế, lúc đi ra khỏi rạp còn đặc biệt mua cho cô một túi kẹo vị quýt.

“Ăn kẹo nhiều sẽ hư răng đó.” Tiết Diệu Dẫn cười hì hì, nói thế nhưng vẫn nhận túi kẹo, nhanh như chớp bóc một viên ra cho vào miệng.

Vị quýt thoang thoảng lan tỏa trong miệng, khiến cho Thẩm Đạc cũng bất giác thèm miệng.



Anh nhìn Tiết Diệu Dẫn cầm viên kẹo ăn rất mãn nguyện, kiềm chế cơn xúc động muốn san sẻ một viên với cô.

Bóng đêm còn chưa buông xuống, đèn đóm ở Việt Châu hẵng còn chưa được mở.



Hai người vừa đi bộ vừa tán gẫu, thấm thoắt đã đi đến một khách sạn lân cận ấy.

Tiết Diệu Dẫn vẫn thấy chưa đói lắm, liền kéo Thẩm Đạc đi dạo bộ trong vườn hoa nhỏ gần đó, thấy bên cạnh có người đang chụp ảnh với đài phun nước, cũng phủi phẳng chiếc sườn xám của mình, “Biết thế em đã mang máy ảnh theo rồi, chờ đến lúc lạnh lên thì cũng mặc nhiều lớp, trông rất mập mạp, chụp hình sẽ xấu lắm cho mà xem.”

Thẩm Đạc nhớ lại lúc gặp cô là tháng giêng, cô vẫn ăn vận rất mỏng manh chứ không hề mập mạp như lời cô nói, không khỏi than thầm, về ăn mặc, phụ nữ còn nghiêm khắc với bản thân hơn kỷ cương trong quân đội cơ.

Có điều chính chuyện này đã tạo cho Thẩm Đạc cơ hội để chủ động, thế là anh nói: “Ngày mốt tôi được nghỉ ngơi, nếu em muốn đi chụp hình thì cũng được.”

Tiết Diệu Dẫn cười nói: “Vậy em phải mang theo thật nhiều đồ.”



Thẩm Đạc ra vẻ ‘tùy em cả’, rồi khẽ hất cành liễu đang rũ xuống xe trước mắt cô.

Phía sau vườn hoa không có ai, Tiết Diệu Dẫn duỗi hai tay ra làm một động tác hình khung, vờ như chụp lại tất cả những khung cảnh trước mặt, rồi chợt quay sang cho Thẩm Đạc lọt vào khung ấy.

Thẩm Đạc tay cầm túi kẹo của Tiết Diệu Dẫn, chầm chậm đi lên bậc thang, đúng lúc này lại ngẩng đầu nhìn về hướng cô, gương mặt như bức tranh để lộ nên một nụ cười nhạt.

Tiết Diệu Dẫn khẽ nói ‘tách’, in bóng hình Thẩm Đạc vào trong đầu mình.



Rồi cô lại đổi sang nhiều góc chụp khác, chụp cả anh và cảnh, chỉ là dẫu sao vẫn không phải là chụp thật nên có đôi chút tiếc nuối.

Ngẫm lại thật kỹ, cô không hề có tấm ảnh nào của Thẩm Đạc, cùng lắm chỉ là được xem qua trên báo chí, thế là cô vươn bàn tay trắng nõn của mình về hướng Thẩm Đạc, nói: “Anh cho em một tấm ảnh chụp của anh đi.”

Thật ra Thẩm Đạc cũng giống Tiết Diệu Dẫn vậy, chỉ toàn là những tấm ảnh chụp chung hồi tốt nghiệp đại học.



Bấy giờ Tiết Diệu Dẫn đột ngột năn nỉ thế này, anh nào có mà lấy cho cô.

“Trong nhà không có ảnh chụp riêng, lần sau cùng nhau chụp.”

Tiết Diệu Dẫn cũng biết được nguyên do, không còn hỏi cố nữa, lại gỡ một viên kẹo ra.


Thẩm Đạc đúng là sợ cô ăn quá nhiều kẹo ngọt sẽ hư răng, bèn cuộn tờ giấy gói kẹo lại, tạm thời không cho cô ăn nữa, định bụng lấy viên kẹo được cô siết chặt trong tay thì thấy cô cho một viên kẹo giòn giòn vào trong miệng, rồi sau đó nhanh như chớp cho luôn viên được siết chặt kia vào miệng nốt.

“Không còn nữa, ăn cả rồi.”

Thẩm Đạc nhìn hành động ngây thơ của cô, không khỏi có chút buồn cười.

Kẹo ngon đến mức nào mà khiến cô thèm nhỏ dãi thế kia?

Lấy tâm thái muốn nếm thử, Thẩm Đạc cũng gỡ một viên ra, chỉ là còn chưa kịp cho vào miệng đã nghe thấy Tiết Diệu Dẫn nói ‘không thể bên trọng bên khinh được’, rồi cúi đầu xuống ăn nốt viên ấy.

Thẩm Đạc đưa mắt nhìn mảnh giấy gói kẹo trống trơn đang lung lay, rồi dời mắt sang vẻ mặt đậm nét thỏa mãn của cô, khựng lại trong giây lát bèn đưa tay lên véo hai bên má cô.

Làn da lành lạnh tựa như miếng đậu hũ, khiến ai muốn ngừng mà chẳng thể.

Cũng không biết là sự tiếp xúc trong chớp mắt này đã đụng phải dây cung xúc động nào của Thẩm Đạc, tay anh trượt xuống niết lấy cằm của Tiết Diệu Dẫn, kéo cô đến gần bên mình, ngậm lấy đôi môi hẵng còn đậm mùi hương hoa quả.

Tiết Diệu Dẫn biết Thẩm Đạc rất thẳng thắn, chính là kiểu cợt nhả mà không tự biết.



Nhưng cô không hề biết rằng một khi anh chủ động lại khiến lòng ai sôi sục nhường này.

Đầu óc Tiết Diệu Dẫn đình trệ chừng một khoảng ngắn, đến lúc hoàn hồn lại thì Thẩm Đạc đã lui ra sau, cướp lấy viên kẹo từ trong miệng cô, khe khẽ nói: “Cũng không tệ lắm.”



Tiết Diệu Dẫn nào phải là chú thỏ trắng thẹn thùng đâu, cô là một con mèo hoang quyến rũ yêu diễm kia mà, một khi bị trêu chọc thì nhất định phải phản công.

Đôi mắt to sáng ngời của cô nheo lại, dù trên mặt vẫn ướm chút thẹn thùng đo đỏ, nhưng vẫn rất to gan kéo cổ áo Thẩm Đạc xuống, “Em vẫn chưa được nếm vị của Thiếu soái đâu, không công bằng chút nào.”

Có lẽ xưa nay Tiết Diệu Dẫn luôn chủ động làm Thẩm Đạc cảm thấy rất thất bại, tận trong xương cốt của anh không cho phép bản thân tiếp tục đứng ở nơi bị động nữa, vậy nên chờ cô dứt lời, lần nữa mút lấy đôi môi thơm nồng của cô.

Tuy rằng hai người đều là những con nghé mới trải đời, nhưng lại đồng lòng một hướng, tâm linh tương thông đưa đầu lưỡi của mình ra, trong chớp mắt đã quyện lấy nhau.

Viên kẹo ngọt kia đảo qua lọt lại trong miệng của cả hai, cuối cùng cũng chẳng biết được đã tan ở nơi ai rồi, chỉ là mùi thơm ngập tràn bốn phía, trong hô hấp đều có hương ngọt ngào lan tỏa.

Thẩm Đạc có tính cường thế trời sinh, Tiết Diệu Dẫn thì càng không chịu hạ mình xuống thế dưới, hai người tôi đuổi anh theo, cứ như sinh ra đã dành cho nhau.

Cũng may ông trời có mắt, cả buổi ấy vẫn không có một ai đi đến nơi này, nếu không, nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm hôn đến độ hoa lửa tung bay khắp chốn, chỉ sợ sẽ phụt máu mũi ra mất thôi.

Thẩm Đạc cảm nhận được dục vọng đang chực chờ ngóc đầu dậy, bất đắc dĩ thu quân trước, nắm vòng eo của cô giữ ở một khoảng cách nhất định.

Tiết Diệu Dẫn khẽ thở hổn hển, đáy mắt như dát một tầng sương mù.

Thẩm Đạc giơ tay lên trán cô, dời xuống che đi đôi mắt gợn sóng lấp lánh ấy, dùng một câu gọn gàng và dứt khoát vào vấn đề: “Không muốn đè em tại chỗ này đâu, cất ngay cái vẻ mặt này của em lại.”

Tiết Diệu Dẫn cầm tay anh theo bản năng vốn có, thật giống một chú mèo bị chủ chọc ghẹo.

Như Thẩm Đốc quân và Tiết Chính Dương hằng mong muốn, cuối cùng cả hai đã có một sự kiện đậm chất tiến bộ.



Phụ huynh nhà người ta mà thấy con cái về trễ, nhất định sẽ hỏi đông hỏi tây.



Đổi thành Thẩm Đạc và Tiết Diệu Dẫn, người nhà chỉ lo bọn họ về sớm mà thôi.

Lúc Thẩm Đốc quân nhìn thấy Thẩm Đạc về nhà, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường điểm 10 giờ, vừa lòng buông tờ báo trên tay xuống, vui vẻ ra mặt.

Con heo nhà mình cuối cùng cũng biết buông thả, sau này nói không chừng còn có thể trông mong vào chuyện ‘cả đêm không về’ cơ.

Thẩm Đạc ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, nhìn thấy kẹo ngọt trong tay mà Tiết Diệu Dẫn quên lấy về, tiện tay cầm một viên mở ra, ăn cũng khá là ngon.

Chỉ là từ lúc còn nhỏ đến giờ, Thẩm Đốc quân chưa từng thấy anh tiếp xúc với mấy thứ này, không khỏi buồn bực: “Con thích ăn kẹo từ lúc nào vậy?”

Thẩm Đạc liếm môi dưới, ậm ờ đáp: “Chỉ là thấy nó cũng không tệ lắm.”

Thẩm Đốc quân nghe vậy thì không nhịn được nhìn anh thêm mấy lần, cứ hoài nghi thằng con nhà mình đã bị đánh tráo rồi thì phải.