Tuyết Hoa Phong Nguyệt

Tuyết Hoa Phong Nguyệt - Chương 16: Thoát hiểm




Khi đã biết chắc chắn tất cả đều rơi vào cạm bẫy, giữa bóng tối dày đặc, Tư Không Bạch lên tiếng :



- Chư vị vẫn bình yên? Có ai mang theo hỏa tập không? Hãy bật lên nào.



Xoạch...



Ngọn hỏa tập được nhân vật họ Thạch thắp sáng, đủ cho Tư Không Bạch lướt nhanh mắt nhìn quanh.



Thở dài, chàng bảo :



- Lão đã bố trí rất chu đáo. Thạch nhị huynh tắt hỏa tập cho. Kẻo đến lúc cấp bách chúng ta chẳng còn chút ánh sáng nào.



Vị họ Thạch cũng tỏ ra là người có nhiều lịch duyệt :



- Tiểu huynh đệ nói không sai. Nếu không được lão thả ra, chúng ta thật vô phương thoát.



Ánh hỏa tập đã tắt, tạo cho Hứa Vân Bình nỗi hốt hoảng :



- Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta đang ở đâu?



Có tiếng Hứa Vân Thông trấn an, giải thích :



- Nơi lão dẫn chúng ta vào đàm đạo có ám tàng cơ quan. Lúc nãy lão lao lên trên là để phát động. Và khi nền nhà chìm xuống, tất cả chúng ta đều bị lão nhốt kín dưới này. Đã có ngu ca và mọi người ở đây, tam muội đừng quá sợ hãi.



Nhưng Hứa Vân Bình vẫn có lý do để sợ :



- Nhị ca bảo muội không sợ sao được? Lão đã trở mặt, đã đoạt mất di học thượng thừa, cớ gì lão phải giam giữ chúng ta? Trừ phi lão đang muốn diệt khẩu để không ai biết chuyện của lão.



Hứa Vân Thông chép miệng :



- Nếu muốn diệt khẩu lão đâu cần dùng cách này? Với bản lĩnh của lão, mọi người thử nghĩ đi, lão thừa giết tất cả kia mà?



Tư Không Bạch thấy có bổn phận phải lên tiếng :



- Vân Thông huynh nghĩ sai rồi. Đúng là lão muốn sát nhân diệt khẩu. Còn dùng cách này là vì như thế lão đỡ nhọc công, cũng không sợ trong bọn ta có người nhanh chân tẩu thoát.



Vị họ Tả bật cười :



- Ngươi nghĩ sai thì có. Thật ra do phẫn nộ, khi nãy bọn ta mới hùng hùng hổ hổ bao vây lão. Giờ nghĩ lại, có làm như thế cũng là lấy trứng chọi đá. Bọn ta làm sao ngăn cản nổi một trong Tam Thần đã từng vang danh trong thiên hạ? Ngươi nghĩ có người chạy thoát được sao? Ha... ha...



Hứa Vân Bình bất ngờ chứng tỏ là người có nhận định tinh tường :



- Thôi nào, Tả tứ huynh! Huynh luôn bênh vực cho nhị ca của muội, điều đó không hề sai. Nhưng Tả huynh đừng quên ở đây vẫn có người ngang nhiên trao đổi với lão ngoài mười chiêu là ít. Không những thế, tất cả những chiêu đó lại diễn ra chỉ trong một thời gian ngắn. Nghĩ lại, đến phụ thân của muội cũng không có bản lĩnh này.



Người họ Kha lần đầu lên tiếng :



- Tam tiểu thư có nói, Kha Lạc này mới dám nói. Dường như Thần Bút rất ngần ngại nếu phải thật sự giao đấu với Tư Không thiếu hiệp. Tả Danh ngươi cũng đừng quá chấp nê. Bản lĩnh của ai cao minh, đành phải nhìn nhận là cao minh, ngươi đừng vì định kiến, cố tình nghĩ khác đi.



Họ Thạch phì cười :



- Ngươi chịu rồi phải không, Tả Danh? Ngươi còn nhớ lần ngươi suýt chết, nếu Thần Bút không nương tay vì kiêng dè bản lĩnh của Tư Không thiếu hiệp không? Riêng Thạch Nhân ta lần này thật sự bái phục. Hà... hà....



Có tiếng động, cho biết Hứa Vân Thông đang tìm chỗ ngồi xuống :



- Muốn gì thì muốn, trước hết Hứa mỗ có điều cần được Tư Không huynh đệ chỉ giáo đây.



Mọi người cũng lục tục tìm chỗ ngồi, chờ tất cả đã yên vị, từ chỗ ngồi, Tư Không Bạch lên tiếng :



- Chuyện kể ra khá dài, mong chư vị cứ lắng nghe. Sau đó có hỏi gì thì hỏi.



Câu chuyện của chàng được bắt đầu từ lúc gặp Hứa Vạn Thanh, phụ thân Hứa Vân Anh, Hứa Vân Thông và Hứa Vân Bình. Do đó, vì những người hiện diện ở đây đều là người của Kim Tiền bang, nên tất cả đều dễ dàng bị câu chuyện cuốn hút Tư Không Bạch thuật xong đã lâu, nhưng mãi vẫn không nghe ai lên tiếng hỏi.



Chàng bật cười :



- Chư vị ngủ cả rồi sao? Hay không có gì để hỏi?



Hứa Vân Thông là người đầu tiên lên tiếng :



- Hứa mỗ biết hỏi gì bây giờ, một khi đã rõ vì sao đại tỷ bỗng dưng trở mặt, không những đã bắt giam phụ thân lại còn cố tình hủy diệt toàn bộ Kim Tiền bang?



Tư Không Bạch ngớ người :



- Nhưng tại sao Hứa Vân Anh trở mặt. Có thật ả không có chung huyết thống với Vân Thông huynh và Vân Bình cô nương?



Hứa Vân Bình bỗng thở dài :



- Không ngờ ả đã tìm ra lai lịch. Sở dĩ có hậu quả như người nay chỉ vì gia phụ từ tâm không đúng chỗ, khi không lại cưu mang con của kẻ thù.



Vỡ lẽ, Tư Không Bạch chợt hỏi qua chuyện khác :



- Vậy còn tâm pháp Hỗn Nguyên thì sao? Chư vị không cảm thấy nghi ngại ư?



Vân Bình đáp :



- Kim Tiền lệnh là do gia phụ hứa tặng. Hơn nữa, nếu không phải Tư Không huynh có phúc phận hơn người thì có lẽ cho đến lúc Kim Tiền lệnh bị phá hủy cũng không ai biết ẩn bên trong đó là một tâm pháp thượng thừa. Huynh muội Vân Bình này có tư cách gì để nghi ngại?



Chàng có phần bàng hoàng :



- Dẫu sao đó vẫn là di học của Hứa gia.



Vân Thông lên tiếng :



- Cũng như công phu Hỗn Nguyên trên Lôi Công trủy, đối với Ngân Bào Bang bao đời nay, đó cũng chỉ là vật vô dụng. Chỉ sau khi lọt đến tay huynh đệ, nó mới biến thành báu vật. Và nếu theo lời căn dặn của nhị lão nhân gia, bảo huynh đệ thu dọn giúp, hiểu theo nghĩa nào đó thì cũng là lời hứa trao tất cả cho huynh đệ. Ta nghĩ, người của Ngân Bào bang cũng không có tư cách gì để đòi lại. Trừ phi...



Kha Lạc bỗng xen vào :



- Phải! Trừ phi nhị lão nhân gia còn sống và quay về. Chỉ có nhị lão nhân gia mới có quyền quyết định.



Thạch Nhân buộc miệng thở dài :



- Mười tám năm dài chuốc hận, tính khí của nhị lão nhân gia, nếu kẻ đó không bị nhị lão lấy mạng thì nhị lão không bao giờ nghĩ đến chuyện quay về. Nhưng muốn đối phó với Bạch Y giáo nào phải dễ. Hà...



Tả Danh hậm hực :



- Chỉ tại lão Thần Bút tâm địa xấu xa bỉ ổi này, bằng không, chúng ta cứ lần phen tìm đến Bạch Y giáo, có thể ứng kịp nhị lão nhân gia.



Hứa Vân Bình bỗng than oán :



- Sở dĩ có chuyện này cũng chỉ vì Vân Bình quá sơ tâm, để lão tặc thừa cơ lấy mất Lôi Công trủy. Nếu còn ở tay Tư Không Bạch, lão dù muốn cũng khó lòng.



Tư Không Bạch vội trấn an :



- Cô nương chớ nên tự oán trách. Lão đã cố ý che dấu dã tâm, có là tại hạ vẫn bị lão gạt. Tuy nhiên, dù Lôi Công trủy đang ở trong tay, lão cũng khó lòng luyện hết Hỗn Nguyên công phu.



Hứa Vân Thông bật kêu :



- Huynh đệ nói thật? Sao lão khó thể luyện?



Chàng đáp :



- Trước hết, lão không biết Hỗn Nguyên chân khí.



Hứa Vân Bình xen vào :




- Đúng rồi! Nếu Vân Bình nghĩ đúng thì chỉ có Hỗn Nguyên chân khí mới có thể nung đỏ Lôi Công trủy, làm cho những tự dạng bí ẩn hiện rõ lên.



Tư Không Bạch phì cười :



- Sai rồi. Có nhiều cách để làm cho Lôi Công trủy nóng đỏ. Ý tại hạ muốn nói, để luyện Hỗn Nguyên công phu cần phải biết qua Hỗn Nguyên chân khí, đó là điều tiên quyết. Kế đó, đây mới là sự tình cờ, ngay lúc đầu do tại hạ vô tình vận lực làm cho không ít tự dạng bị phai đi. Đến lúc nhận thức ra điều sai trái, may nhờ tại hạ có kinh văn Hỗn Nguyên chân khí, phần nào tại hạ tự bổ khuyết được. Nhưng đối với lão Thần Bút thì không thể.



Tả Danh vỗ tay :



- Cứ để lão luyện bừa, thế nào lão cũng bị tẩu hỏa nhập ma. Lão đáng bị như vậy.



Kha Lạc mai mỉa :



- Lão có bị như thế không, chưa biết. Phần chúng ta, kể như chắc chắn bỏ mạng ở đây. Vui gì mà vui.



Mọi người chợt chùng lại vì biết đó là sự thật.



Sau đó có tiếng Hứa Vân Bình khẽ hỏi :



- Công phu của Tư Không huynh hiện cao thâm đến mức độ nào?



- Cô nương hỏi để làm gì?



Hứa Vạn Thanh đoán ra :



- Phải đó! Nếu ta đoán không lầm, với bản lĩnh hiện giờ của huynh đệ, không lẽ không phá vỡ thạch thất này?



Tư Không Bạch hiểu ra và chậm rãi nói :



- Có thể nói, toàn bộ công phu Hỗn Nguyên đểu được tại hạ thấu triệt. Nhưng bảo để phá thạch thất tại hạ e không thể.



Tả Danh kinh nghi :



- Nếu đã thấu triệt, liệu ngươi có đối phó nổi lão Thần Bút không?



Kha Lạc phụ họa :



- Không sai! Chúng ta đừng quên, rất có thể lão vẫn lưu lại đây. Giả như chúng ta phá hủy thạch thất, lão chịu để yên sao?



Tư Không Bạch lên tiếng :



- Lúc nãy cùng lão giao chiêu, tuy chưa có cơ hội tận lực nhưng tại hạ tự biết cũng khó thắng lão nếu lão cũng tận lực. Riêng việc lão còn lưu lại, tại hạ không nghĩ như thế.



Kha Lạc kinh ngạc :



- Công tử đoán lão đã bỏ đi?



- Rất có thể. Kha huynh cứ nghĩ đi, lão biết hay không biết chuyện Hỗn Nguyên Đạo Hóa?



- Dường như lão có biết?



- Đúng vậy! Và lão cũng biết thế nào là Tam Nguyên Tam Hóa.



Hứa Vân Bình ngắt lời :



- Khoan đã! Tam Nguyên Tam Hóa là gì? Là tên của công phu hay danh xưng của một nhân vật nào đó?



Tư Không Bạch trầm giọng :



- Câu hỏi của cô nương cũng chính là câu trả lời. Tại hạ tin chắc, đó chính là danh xưng nhưng không phải của một nhân vật.




Hứa Vân Thông à lên :



- Hỗn Nguyên Đạo Hóa rõ ràng là một người, và chưa phải là Tam Nguyên Tam Hóa. Như vậy phải có thêm hai nhân vật nữa, trong danh xưng cũng phải có hai chữ Nguyên - Hóa.



Tư Không Bạch tán đồng :



- Không sai! Và do Thần Bút biết rõ ba nhân vật này, có thể hiểu, Thẩm Nguyên hoặc là hậu nhân hoặc là có liên quan đến Hỗn Nguyên Đạo Hóa?



Hứa Vân Bình nói thêm :



- Lão hoàn toàn không biết trên Lôi Công trủy có ẩn chứa võ học Hỗn Nguyên. Cho thấy, lão chỉ có liên quan đến hai nhân vật còn lại.



Một lần nữa chàng tán đồng :



- Cô nương luận việc rất đúng! Tiếp theo, cô nương thử giải thích xem, cớ gì lão ẩn tích giang hồ? Thần Cái vì cao niên, thích phiêu diêu tự tại cũng là phải, Thần Kiếm đã chết nên không tính. Phần lão, tại sao lão phải ẩn tích?



Hứa Vân Thông kêu lên :



- Lão không muốn ai đó phát giác hành tung?



- Tại sao lão muốn giấu?



- Lão sợ!



- Không sai! Tại sao lão sợ, chúng ta vì không biết nên không cần lưu tâm. Nhưng đang sợ như vậy, thử hỏi, nơi này vừa có sự xuất hiện của chúng ta, liệu có còn kín đáo cho lão không?



Hứa Vân Bình thán phục :



- Tư Không huynh nói rất đúng. Dù chúng ta có thể mất mạng, nhưng do có sự xuất hiện của chúng ta tại đây, thế nào cũng gợi tò mò cho nhiều người khác, lão nào dám lưu ngụ ở một chỗ dễ bị lộ như thế này?



Tả Danh thở phì phì :



- Nói gì thì nói, chúng ta vẫn chưa có cách thoát thân.



Đến lúc này, Tư Không Bạch mới kêu lên :



- Thạch huynh! Lúc nãy bật hỏa tập, Thạch huynh có nhìn thấy điều gì khác lạ không?



Có tiếng Thạch Nhân đáp :



- Có một nơi để thờ tự. Nếu Thạch mỗ nhìn không lầm, ở đó cũng có bài vị hẳn hoi.



Tư Không Bạch đứng lên :



- Thông thường, ở phía dưới chỗ thờ tự phải có một gian trống để chứa vật dụng, chúng ta cũng nên để mắt đến.



Hứa Vân Bình hoài nghi :



- Sao Tư Không huynh biết chắc điều này?



Tư Không Bạch không thể giải thích. Vì cho đến lúc này, chàng vẫn chưa cho ai biết bản thân chàng đã trải qua mười sáu năm được một đạo nhân vô danh nuôi dưỡng.



Và đã là đạo nhân tất phải giữ đạo Tam thanh. Muốn giữ đạo Tam thanh ắt phải có chỗ thờ tự. Chàng biết rõ là vì thế.



Do không thể giải thích, chàng phì cười :



- Ở nơi nào chẳng vậy? Tự cô nương cũng biết kia mà.



Vẫn chưa có ánh hỏa tập nào bật lên, nhưng Thạch Nhân cũng kêu, tỏ vẻ kinh ngạc :



- Hay quá! Chỗ trống phía dưới ít nhiều cũng làm giảm thể bề dày của phiến đá, chúng ta có thể thoát theo lối này.




Tiếp theo sau Thạch Nhân là nhận định của Kha Lạc :



- Nhị thiếu gia! Vách đá tuy dày nhưng ở nơi này vì gian trống được cố tình khoét sâu, có lẽ để chứa nhiều vật dụng hơn, nên vách đá chỉ còn dày non nửa. Nhị thiếu gia hãy đến xem.



Tư Không Bạch vẫn đứng yên, dù biết Hứa Vân Thông đang cùng Hứa Vân Bình chạy đến xem xét.



Trong bóng tối, Tư Không Bạch nghe tiếng hô hấp trì trệ của mọi người chứng tỏ họ đang cố hợp sức, với mong muốn sẽ phá hủy phần vách đá ở dưới gian trống nơi thờ tự, tạo lối thoát thân.



Được một lúc, Tư Không Bạch nghe Hứa Vân Bình kêu :



- Vách đá đang lay động. Có lẽ nào ở đây nguyên là địa đạo? Và địa đạo chỉ bị phong bế bằng một khối đá?



Chàng lên tiếng :



- Đã có cơ quan phát động khiến chúng ta bị giam giữ, rất có thể để di chuyển khối đá đó cũng cần phải có cơ quan?



Có tiếng Tả Danh kêu :



- Đây rồi! Bài vị này được gắn chặt một cách khác thường. Hy vọng nó chính là mấu chốt điều động cơ quan.



Tuy không nhìn thấy nhưng Tư Không Bạch vẫn dễ dàng mường tượng cảnh đang diễn ra: Hứa Vân Bình, Hứa Vân Thông với Thạch Nhân, Kha Lạc có lẽ bốn nhân vật này vẫn đang loay hoay bên dưới nơi thờ tự. Còn Tả Danh thì đứng đó, và do hiếu kỳ Tả Danh mới phát hiện có điều bí ẩn liên quan đến tấm bài vị nọ.



Chàng động tâm :



- Tả huynh chớ vội hành động. Chờ mọi người lùi xa đã.



Tả Danh bật cười :



- Ngươi lo lắng quá thừa Tả Danh này dầu sao cũng từng trải, có lý nào không biết cân nhắc?



Có tiếng động, cho biết mọi người đang lùi xa.



Ngay sau đó, không biết Tả Danh đã làm gì với tấm bài vị, mọi người đều nghe thấy tiếng cơ quan phát động.



Kịch.... kịch...



Thật nhanh, Tư Không Bạch dựa theo hướng xuất phát âm thanh, lập tức lao người vào gian trống dưới chỗ thờ tự.



Vút!



Chàng cố ý đánh động :



- Quả nhiên khối đá đã dịch chuyển. Mọi người hãy đi theo tại hạ, đề phòng lão nấp gần đây ra tay bất ngờ.



Đến lúc đó mọi người mới hiểu vì sao chàng dành đi trước. Chàng chỉ muốn tự thân đương đầu nếu thật sự ở phía trước có nguy hiểm chờ đợi.



Vừa đi, Hứa Vân Thông vừa lầm thầm :



- Trang viện của Thần Kiếm xem ra không được bình thường cho lắm. Chưa biết với phát hiện này là phúc hay họa đang chờ chúng ta.



Hứa Vân Bình chợt tìm cách tiến đến sát phía sau Tư Không Bạch :



- Hình như địa đạo đã lâu không được sử dụng, Tư Không huynh nên cẩn trọng nhiều hơn.



Chàng quay đầu về phía sau :



- Mùi ẩm mốc sực nức thế này, tại hạ chỉ lo có độc vật rình nấp.



Có tiếng bước chân Hứa Vân Bình dịch lùi về phía sau :



- Chà! Nếu có độc vật, trong chúng ta đây nào có ai có năng lực giải độc nếu bị độc vật cắn?



Do Hứa Vân Bình lùi bất ngờ nên có va vào người đi ngay phía sau. Và người đó chính là Tả Danh.



Bộp!



Có tiếng Kha Lạc hỏi :



- Ngươi đánh rơi vật gì vậy?



Tả Danh chép miệng :



- Là tấm bài vị. Tả mỗ cũng không ngờ mỗ vẫn cầm theo vật đó.



Tư Không Bạch động tâm :



- Tả huynh nhặt lại chưa? Rất có thể trên tấm bài vị có gì đáng để bận tâm?



Xoạch!



Thạch Nhân bật hỏa tập :



- Nếu Tư Không huynh đệ đã quan tâm thì ngươi cứ nhặt đi. Kia kìa nó rơi gần vách đá kìa.



Chờ Tả Danh nhặt xong, ngay khi Thạch Nhân tắt ngọn hỏa tập, Kha Lạc kêu :



- Là bài vị của Thần Kiếm? Ta nhìn thấy rõ ba chữ Hồ Thiếu Thu.



Tả Danh lầm bầm, tìm cách trao bài vị cho Tư Không Bạch :



- Đây là trang viện của Thần Kiếm, đương nhiên phải là bài vị của lão rồi. Đây, ngươi cho rằng ở đây có điều bí ẩn thì cứ giữ lấy. Ta không hảo với những vật mang điềm bất thường.



Tiện tay, Tư Không Bạch cất tấm bài vị vào thắt lưng.



Chính lúc đó, tai chàng nghe ở vách đá bên tả có tiếng động trong khi địa đạo vẫn tiếp tục xuyên thông về phía trước.



Định nói cho mọi người nghe về phát hiện này, nhưng nghĩ lại, chỉ sợ mọi người hoang mang nên chàng không nói nữa.



Được một lúc, phát giác địa đạo đang cao dần lên trên, Tư Không Bạch lên tiếng :



- Vân Bình cô nương nói không sai. Chắc chắn địa đạo sẽ dẫn chúng ta đến một chỗ thoát hiểm.



Và khi có một vài ngọn gió từ phía trước thổi lùa vào, Hứa Vân Bình không kềm được phải bật reo :



- Đến chỗ thoáng rồi. Nhất định chúng ta sẽ thoát.



Bất ngờ, Tư Không Bạch trầm giọng :



- Cô nương chớ mừng vội. Nên nhớ, lúc chúng ta chưa thật sự thoát, nguy hiểm vẫn có thể còn. Đây là lúc chúng ta không được khinh xuất.



Chàng vừa dứt lời, có tiếng Tả Danh vang lên :



- Ngươi chỉ khéo lo. Ở phía trước, chàng phải có ánh sáng thấp thoáng sau những tàng lá đó sao? Ngươi lo thì hãy để ta đi trước cho.



Vút!



Tả Danh len qua làm cho mọi người cũng phải vội vàng nối gót.



Ra đến ngoài, mọi người đều sững sờ...