Tuyệt Đối Tập Trung

Tuyệt Đối Tập Trung - Chương 42




( Tời giờ 2 anh làm lành a~…)

“Anh không phải ý tứ kia...” Nhìn không khống chế được Mộc Tín Xa, Anh Dạ Mạc không biết nên làm gì trấn an y, hắn căn bản không phải ý tứ kia.

Nếu y nguyện ý nói cho hắn nghe, thì sẽ cùng y thừa nhận loại thống khổ này, tuy rằng không thể thay đổi sự thật, nhưng hắn nguyện ý ở bên người y làm bạn, ý của hắn là vậy a.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào ngươi đã nói đi, nói xong thì đi, ta không cùng ngươi muốn phí sức.” Nếu hắn đã biết, chuyện đó không phải càng dễ dàng giải quyết sao? Mộc Tín Xa nghĩ thầm.

Cho dù là Anh Dạ Mạc ôn nhu, nghe đến chuyện như vậy thì thái độ cũng chuyển biến?

“Tín Xa... Anh chỉ muốn em không bao giờ…phải rời khỏi anh nữa...” Anh Dạ Mạc nói.

“Ngươi muốn như vậy?”

Mộc Tín Xa căn bản không đem lời nói của hắn lọt tai. Ai lại muốn một nam nhân đầy người dơ bẩn? Trừ khi hắn điên rồi!

“Tín Xa, anh thật sự, anh yêu em, đời này anh cũng chỉ muốn em một người mà thôi.” Anh Dạ Mạc nói tiếp.

Hắn thật sự không biết nên dùng biện pháp gì mới làm Mộc Tín Xa hiểu được hắn là thật sự thương y, nếu lời nói có tác dụng, vậy hắn chân thành chờ đợi tâm ý có thể truyền tới trong lòng y.

“Ngươi không biết ngươi như vậy rất buồn cười không? Ngươi muốn ta làm gì? Ta đã ô uế, ngươi còn không hiểu?” Mộc Tín Xa nói, ngữ khí có phần chua xót.

Đúng vậy, thân thể cùng tâm linh y đã sớm ô uế.

Anh Dạ Mạc nhất định còn chưa rõ ràng mới nói với y như vậy, nhưng đầu y vẫn thanh tỉnh, không thể khiến Anh Dạ Mạc lái đi.

“Em không được hạ thấp bản thân mình! Em là người thế nào anh rất rõ ràng, anh yêu em, Tín Xa, nhận anh đi, không cần luôn chạy trốn.”

Nghe Mộc Tín Xa nói bản thân bẩn, tâm Anh Dạ Mạc lại đau, rõ ràng người sai không phải y, vì sao y phải gánh vác?

“Anh Dạ Mạc, ngươi vì sao phải như vậy? Đã nói nhiều lần rồi là ta không cần ngươi, vì sao ngươi vẫn không buông tha ta?” Mộc Tín Xa nhịn không được rớt nước mắt, Anh Dạ Mạc thật sự rất xuẩn.

Y biết Dạ Mạc là chân thành, tâm ý cũng không phải giả, chính là nguyên nhân này y mới càng phải rời khỏi, y không muốn bản thân làm dơ bẩn hắn, một chút cũng không muốn.

“Em muốn anh sao mà buông tay? Em cho anh nhiều như thế, thì ngay cả một chút cũng không chịu làm cho anh giúp sao? Tín Xa, lần này mặc kệ em nói gì anh cũng sẽ không thả, hãy tin tưởng anh, không cần sợ hãi, được chứ?” Anh Dạ Mạc lau đi dòng nước mắt trên mặt y, hắn không muốn buông tay, hắn phải vĩnh viễn lưu lại người này bên người, quấn lấy y, làm bạn y.

Đáp lại hắn chính là càng nhiều nước mắt của y.

Vì sao Anh Dạ Mạc có thể nói ra dễ dàng những lời y rất muốn nghe?

Ngu ngốc này có biết y đã mất rất nhiều khí lực mới khiến bản thân đẩy hắn ra không? Vì sao lúc y chìm xuống cũng phải kéo hắn theo? Như vậy sẽ khiến y hoàn toàn không thể buông hắn ra.....

Y mặc kệ, là Anh Dạ Mạc kiên cường muốn giữ y lại, có hậu quả gì cũng phải chính y gánh vác!

“Anh là đứa ngốc sao...?” Mộc Tín Xa cuối cùng buông tha giãy dụa trong lòng hắn, tay cũng vòng qua thắt lưng Anh Dạ Mạc, ở trong lòng hắn rơi lệ.

“Anh không phải đứa ngốc, người ngốc là em. Tín Xa, em sớm nên ỷ lại anh, tin tưởng anh.” Anh Dạ Mạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Mộc Tín Xa cuối cùng mềm hoá được?

“Nói cho cùng... Vạn nhất có một ngày anh không cần em...?” Y cũng không phải tiểu hài tử, sao có thể bị hắn hống hai ba câu liền khuất phục?

“Đó là chuyện không có khả năng, anh thích em thích đến muốn điên rồi, sao có thể không cần em?!” Anh Dạ Mạc cảm thấy Mộc Tín Xa căn bản không cần lo lắng chuyện này sẽ phát sinh, hắn mới không có khả năng không cần y, hắn nói chính là thật!

“Chỉ hống em mà thôi...” Mộc Tín Xa không thể không thừa nhận, y thật sự bị Anh Dạ Mạc công hãm vào sâu, y sao có thể tin lời êm tai như vậy? Biết rõ lời ngon tiếng ngọt không thể tin, nhưng từ trong miệng a Mạc nói ra thì lại khác.

Nói không chừng, y chỉ cần một người biết mỗi chính mình, hống mỗi y thôi?

“Anh chỉ hống em. Sau này, không được rời khỏi anh, cũng không được tự tiện nói muốn chấm dứt.” Anh Dạ Mạc cảm thấy hắn nhất định phải nói rõ một lần mới được, cho dù là nói vui đùa, hắn cũng không muốn nghe lại.

“Vậy muốn xem thử...”

Tuy rằng Mộc Tín Xa miệng vẫn hư hỏng, nhưng ở trong lòng y đã làm ra một quyết định – y không bao giờ … nghĩ muốn rời Anh Dạ Mạc nữa, y phải cả đời cuốn lấy hắn!

“Em thật sự là...” Anh Dạ Mạc ôm y không có biện pháp, ai kêu hắn thích y, ngay cả khẩu vị cũng thích giống nhau.

Lần sau nếu y còn dám nói ra, sẽ hung hăng hôn trụ y khiến không thể mở miệng là được.

*-*-*-*-*-*

Anh Dạ Mạc trấn an một hồi nước mắt y mới chậm rãi dừng lại, nhưng bởi vì thể xác và tinh thần mệt mỏi, nên lập tức tựa vào trong lòng Anh Dạ Mạc nặng nề ngủ.

Anh Dạ Mạc nhẹ nhàng đem y ôm vào trong lòng, xuyên qua bóng đêm dưới ánh trăng mỏng manh, nhìn khuôn mặt y ngủ.

Hắn phát hiện chưa bao giờ nhìn y ngủ, nguyên lai bộ dáng Mộc Tín Xa khi ngủ là thế này? Bình thường y luôn linh nha lị miệng*, mặc kệ nói gì, làm gì đều là do y kiểm soát, nhưng bộ dáng khi ngủ thì không thể gạt người, nhìn vẻ mặt y thả lỏng hẳn như một đứa nhỏ?

*li la li miệng: có thể là ăn nói có đã tính toán hết

Thấy nước mắt trên mặt y, Anh Dạ Mạc cảm thấy đau lòng không thôi, nếu Nghiêm thúc không nói cho hắn, hắn căn bản không biết Mộc Tín Xa tính toán tự đeo lưng hết thảy.

Không mang hắn theo cùng, Mộc Tín Xa thật sự là rất xấu xa.

Trái tim y rốt cuộc có bao nhiêu cường, có thể gánh vác hết thảy? Cũng chỉ là chuyện cá nhân, nhưng chỉ “Một người” gánh chịu!

Hắn sẽ không làm Mộc Tín Xa tiếp tục đi xuống, hắn thật sự rất ngốc, rõ ràng hơn hắn vài tuổi, sao có thể quan tâm người như thế?

Sau này, hắn nên vì y gánh chịu hết.

Còn có, tuyệt đối không thể lại y mở miệng lừa! Rõ ràng người kia không tâm, ngay cả những lời xấu cũng nói ra.

Hắn đời này cũng chỉ muốn y, sau này mặc kệ y nói gì, hắn cũng không sẽ thả y đi!

Anh Dạ Mạc hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của y, sau mới ôm chặt y cùng hắn ngủ.