Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 68: "Bà xã tôi đối với hoa sơn trà là tình hữu độc chung."




Trong video, một người đàn ông cao quý lạnh lùng xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ tây trang đen tuyền, khi anh khẽ giơ tay lên nghịch micro, có thể nhìn thấy rất rõ ràng nơi ống tay áo được vén lên có thêu một đóa hoa sơn trà tinh xảo.

Vừa rồi ký giả nhanh mắt phát hiện liền hỏi hàm ý của đóa hoa sơn trà là gì.

Đó chính là câu trả lời của anh——

"Bà xã tôi đối với hoa sơn trà là tình hữu độc chung."

Thời gian ba giây trôi qua.

Ngón tay nhỏ nhắn của Khương Nùng vẫn đặt trên màn hình điện thoại, cô vẫn chưa nghe đủ thì điện thoại di động bỗng dưng tối đen.

Đôi mắt như nước mùa thu mở to kinh ngạc, nhớ lại trước đó nói chuyện công việc với Đông Chí mà quên không để ý lượng pin còn lại, đoạn video chính thức mà Phó Thanh Hoài thông báo có bà xã vẫn chưa phát hết, trái tim cô như bị treo lên, nóng nảy đi ra ngoài tìm dây sạc điện thoại.

Ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra vô tình đυ.ng vào Thịnh Thiêm, cửa kính ‘phanh’ một cái đập vào đầu anh ta, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay cả Khương Nùng cũng hoảng hốt, môi hé mở, ôn nhu hỏi: "Anh không sao chứ?"

Thịnh Thiêm che đầu, đang muốn dùng chiêu trò để kiếm chác, một câu ‘hình như hơi bị chấn động não’ còn chưa kịp nặn ra khỏi cổ họng.

Thì mấy cô gái nhỏ bên ngoài khu vực làm việc thấy Khương Nùng chủ động đi ra khỏi phòng đều liếc mắt nhìn qua, nhiệt tình kêu lên:

"Bà chủ muốn ăn gì không? Tôi biết con phố bên cạnh có một cửa hàng bán chè đậu đá đường nâu rất chính tông, phải xếp hàng mới ăn được, nhưng tôi có chút giao tình với dì chủ cửa hàng, trong vòng mười phút sẽ đưa đến."

"Uống trà sữa đậu đỏ nhé? "

"Tôi, tôi có que cay nổi tiếng trên mạng—— "

Khương Nùng đứng giữa vòng vây nhiệt tình của mọi người, chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó mới ôn hòa hỏi: "Tôi muốn mượn dây sạc điện thoại."

Một giây sau, cô gái ngồi bên cửa sổ bỗng giơ tay lên: "Tôi có tôi có."

Điện thoại di động của Khương Nùng cuối cùng cũng được sạc như ý nguyện, nhưng trước con mắt chú mục của quá nhiều người cũng không tiện mở video phỏng vấn lên xem tiếp, cô đứng trước mép bàn làm việc, hàng mi dài khẽ rủ xuống chờ đợi pin nhích lên từng chút một.

Dường như mọi người đều quên mất hiện tại đã hết giờ làm việc, nín thở nhìn trộm cô.

Suy cho cùng bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy tiên tử chủ trì ở trên ti vi mà thôi, hôm nay lại ở gần ngay trước mắt, giống như mơ ước trở thành sự thật. Ánh tà dương màu quýt chín chậm rãi biến mất phía chân trời, cũng hắt những tia nắng cuối cùng trong ngày lên người Khương Nùng.

Nếu có một hoạ sĩ phác họa lại cảnh này thì...

Tất cả mọi người đều đồng loạt nghĩ tới mấy chữ hoa sơn trà, Sĩ Nữ Đồ.

- --

Phó Thanh Hoài ở trong giới Bắc Kinh từ trước đến nay đều là một truyền thuyết về sự khiêm tốn và thần bí, rất ít xuất hiện trên những diễn đàn thương nghiệp, hôm nay vừa xuất hiện liền công khai bà xã, không chút e dè cho người ta thấy đóa hoa sơn trà nơi ống tay áo tinh xảo.

Phàm là những người biết chút chuyện, đều tìm người có giao thiệp hỏi thăm Phó thái thái là thần thánh phương nào.

Đoạn video đó cũng nhanh chóng phát tán ra ngoài, trên căn bản đều có phần của nhân viên công tác trong đài Tân Văn.

Có người đăng bài nói: "Không biết nên hâm mộ ai đây, Khương Nùng không chỉ chọn tiết mục tốt, ngay cả mắt chọn đàn ông cũng là số một, có đốt đèn cũng tìm không được loại đại boss quyền cao chức trọng cấp thần nhan như vậy đâu."

"Hoa sơn trà, anh ấy yêu thích hoa sơn trà trong đài của chúng ta!"

"Có một tin tức không biết thật hay giả, nghe nói Khương Nùng thật sự là con gái nuôi của trưởng đài tiền nhiệm, cô và đại boss đã công khai với người trong nhà, hai vợ chồng mới ăn ý thông báo chính thức thân phận đã kết hôn, nghe nói trưởng đài Khang Nham Sóc vẫn luôn biết nội tình, cũng coi như là người mai mối của hai người.”

“Trưởng đài Khang là người mai mối?"

"Thời gian Khương Nùng bị đá khỏi tổ Liên Bá không phải là rất thảm sao, còn bị nhắm vào khắp nơi, cô ấy đã đặt hết tất cả vào Lắng Nghe, cũng chính đại boss vì mỹ nhân mà bày bố, đưa tay ra trợ giúp cô ấy."



"Lúc đó trong giới Bắc Kinh vẫn lưu truyền một câu ‘Không muốn gặp thần tiên chỉ nguyện anh Ba triệu kiến’, đại boss là vì yêu mà hiến thân, còn bá đạo trở thành nhà tài trợ duy nhất, người đàn ông như vậy rất khó khiến người ta không thương nha a a."

"Tuyệt!"

"Hic hic Khương Nùng cũng quá nhẫn nại, sao cô ấy có thể nhịn không khoe ân ái nhỉ?"

*

Đồng nghiệp trong đài đều đang rất tò mò về điểm này, còn bản thân Khương Nùng ngay cả diễn đàn nội bộ cũng không hề lướt, cô kiên nhẫn chờ điện thoại sạc đủ pin sau đó quay về phòng làm việc.

Video bị cô phát đi phát lại hơn mười mấy lần.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu, xem Phó Thanh Hoài trong đoạn video giống như được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, mỗi cử động nhỏ của anh đều được cô tự động phóng đại đến từng chi tiết.

Ống kính bỗng nhiên đến gần hơn, ngay cả đường cong trên những ngón tay thon dài như ngọc của anh cũng vô cùng tinh xảo.

Ống tay áo được được mở ra, hé lộ những cánh hoa thêu màu trắng tinh khôi, tựa như một đóa hoa kiều diễm nở rộ trong bức tranh thủy mặc.

Khương Nùng nhìn chằm chằm cho đến khi điện thoại di động lại báo sắp hết pin, cô vẫn không nỡ tắt, giống như xem hoài không chán, bỗng nhiên bàn tay trong đoạn video bất ngờ xuất hiện trước mắt cô. Men theo mu bàn tay trắng lạnh thấy cả đường gân máu dời lên trên liền nhìn thấy ống tay áo chỉnh tề, trái tim lại xao động, còn chưa kịp phản ứng đã bị Phó Thanh Hoài bế lên, rồi đặt lên đùi mình: "Đều ở đây cả, Nùng Nùng muốn nhìn thế nào cũng được.”

Khương Nùng đỏ mặt nhưng vẫn không quên hỏi anh: "Anh về từ hồi nào vậy?"

“Được một lúc thôi."

Câu này của Phó Thanh Hoài là thật giả lẫn lộn, anh đã đứng bên ngoài cửa kính gần nửa tiếng đồng hồ, nhìn Khương Nùng cầm điện thoại di động cười ngây ngô, thỉnh thoảng còn cúi đầu phát ra những tiếng cười khẽ, hiếm khi thấy cô như vậy nên anh cũng không xuất hiện quấy nhiễu.

Khương Nùng muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt màu nâu nhạt của anh khóa chặt làm cho không được tự nhiên.

"Anh Ba."

Chất giọng dịu dàng thoát ra khỏi đôi môi cô, ngón tay trắng nõn tìm kiếm ống tay áo anh, muốn tận mắt nhìn thấy đóa hoa sơn trà trắng tinh khiết trên làn vải mang theo hơi ấm chỉ thuộc về một người đàn ông, cô bị những lời bày tỏ của anh khiến cho trái tim tan chảy, sự lệ thuộc và quyến luyến đối với anh lại càng sâu hơn mấy phần.

Khương Nùng vuốt ve đóa hoa sơn trà thêu, đồng thời cũng áp sát lại gần ấn lên môi anh một nụ hôn.

Đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài cong lên: "Còn hôn nữa không?"

Khương Nùng lắc đầu, nghĩ thầm chỗ này là công ty, không tiện lắm.

Ai ngờ Phó Thanh Hoài đảo khách thành chủ hôn tới, dùng môi lưỡi tỉ mỉ miêu tả hình dáng đôi môi cô.

Lúc anh tới, cả công ty đều thức thời trở nên yên tĩnh, không ai dám tới quấy rầy.

Khương Nùng cố bình ổn hơi thở đang run rẩy của mình, hôn anh thêm một cái nữa mới bật cười: "Thật ngốc."

Phó Thanh Hoài cũng cười, lòng bàn tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô.

Khương Nùng vẫn chuyên chú vào đóa hoa sơn trà nơi ống tay áo, nhỏ giọng nói: "Vừa thành lập tổ chức từ thiện, vừa lên diễn đàn bày tỏ yêu thương, anh Ba, không phải tối nay sẽ có thêm kinh hỉ chứ?"

Phó Thanh Hoài thì thầm: "Khó nói."

Người này thật thật giả giả khó phân biệt vô cùng, nên Khương Nùng cũng không tiếp tục đào sâu vấn đề, điện thoại di động cũng không hết pin, không ít đồng nghiệp trong giới tin tức sau khi biết được nhà tài trợ duy nhất của Lắng Nghe chính là ông xã của cô, còn chủ động gửi tin nhắn đến hỏi.

Vừa công khai nên Khương Nùng cũng có lý nào trốn tránh, hào phóng thừa nhận.

Hơn bảy giờ ba mươi phút tối.



Khương Nùng và Phó Thanh Hoài mới rời khỏi công ty tổ chức từ thiện, trở lại biệt thự trên đỉnh núi.

Vừa vào cửa cô liền phát hiện bên trong phòng khách không được mở đèn, chỉ có ánh nến chập chờn ở xa xa.

Cởi đôi giày cao gót dưới chân, những ngón chân như ngọc giẫm lên thảm trải sàn quý giá không một hạt bụi, đi về phía trước hai bước, đập vào mắt cô chính là vô số cây nến màu hồng, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi huân hương thơm ngát.

Phó Thanh Hoài hiếm khi có một lần tục khí như vậy, còn đặt một bó hoa hồng rực rỡ lên bàn ăn.

Bố trí vô cùng lãng mạn, Khương Nùng kinh ngạc chớp mắt mấy cái, quay đầu lại hỏi: "Bữa tối dưới ánh nến?"

Nhóm thư ký đã sớm trốn khỏi hiện trường, bốn phía không một bóng người ngoài ánh nến kiều diễm.

Phó Thanh Hoài bế cô lên, trán dán sát vào trán cô, hơi thở ấm áp của anh khiến hàng mi cô dần ẩm ướt: "Anh Ba vẫn chưa theo đuổi em—— "

Rồi ngừng lại, chất giọng trầm khàn lãnh đạm cũng thấp hơn: "Cho anh một cơ hội nhé."

*

Độ nóng của bài đăng trên diễn đàn nội bộ chỉ duy trì một đêm, sau đó bị Mai Thời Vũ báo cáo xóa mất.

Cho dù là như vậy cũng không thể ngăn cản mọi người trông mong được tận mắt nhìn thấy Phó Thanh Hoài, đáng tiếc Khương Nùng vẫn khiêm tốn trước sau như một, vẫn đi làm như thường ngày không có gì khác, người bên cạnh chúc phúc cô tân hôn vui vẻ, cô đều mỉm cười đón nhận.

Vẫn là Đông Chí lanh lợi, ở bên cạnh nhắc nhở: "Chủ bá Khương, chị không phát kẹo cưới trong đài sao?"

Kẹo cưới?

Khương Nùng không hề có khái niệm trong phương diện này, cô dựa lưng vào ghế làm việc, đầu ngón tay không chút để ý vòng tay bằng ngọc trên cổ tay, Đông Chí vẫn ở bên cạnh nhắc cô nhớ người nào trong đài kết hôn cũng đều phát kẹo cưới.

Nghe nửa ngày, cổ tay Khương Nùng khẽ đưa xuống lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm vé máy bay, nhẹ nhàng nói: "Chờ tôi từ Giang Thành về đi."

Việc đến Giang Thành phỏng vấn người thừa kế di sản phi vật thể cấp quốc gia ban đầu rơi lên người Mai Thời Vũ, ai ngờ hai ngày trước anh ta bị một cơn cảm lạnh đột nhiên xuất hiện quật ngã, bây giờ đang ở nhà trùm chăn thoi thóp kêu la khó chịu.

Bộ dạng này của anh ta coi như có đến sân bay, e là cũng phải cho người gọi xe cứu thương tới khiêng đi mà thôi.

Trong đoàn đội của Khương Nùng lại không có ứng cử viên thích hợp, đề tài tiếp theo của Lắng Nghe cũng đã được quyết định, cô không thể làm gì khác hơn là tự mình đi.

Hành lý mang theo cũng không nhiều, hành trình chỉ có hai ba ngày nên cũng không cho trợ lý đi theo.

Ở Lịch Thành nắng chói chang, từ lúc lên máy bay đến Giang thành, cả đoạn đường đều rất suôn sẻ, Khương Nùng cũng chợp mắt được một hồi, đến khi máy bay hạ cánh, điện thoại di động cũng vang lên mấy tiếng thông báo có tin nhắn đến.

Cô xem xong thông tin khách sạn mà Đông Chí đã đặt cho mình, ghi nhớ địa chỉ, sau đó lại mở tin nhắn của Phó Thanh Hoài:

Anh nhắn rất đơn giản, chỉ một hàng chữ: "Báo bình an cho anh Ba."

Lần đầu tiên Khương Nùng tới một nơi xa lạ nên có hơi bỡ ngỡ, cũng may dọc đường đều có biển hướng dẫn, cô đi lòng vòng một hồi rốt cuộc cũng tìm được cửa ra vào sân bay.

So với ánh nắng chói chang ở Lịch Thành, Giang Thành bất ngờ đổ xuống một cơn mưa tầm tã, như muốn vây khốn tất cả mọi người.

Khách sạn mà Khương Nùng đặt trước đó có tài xế riêng, chắc đang bị kẹt ở trên đường nên vẫn chậm chạp không thấy động tĩnh, cô chỉ có thể chờ đợi, quay lại ngồi xuống băng ghế dài trong sảnh chờ, xung quanh hơi ồn ào, một cặp tình nhân trẻ đang chụm đầu vào nhau oán trách thời tiết quái quỷ, hòa lẫn tiếng trò chuyện điện thoại sôi nổi.

Chỉ có bên trái cô, như hoàn toàn tách biệt cùng màn mưa bên ngoài, có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Trong khoảnh khắc im lặng đó, Khương Nùng hơi nghiêng đầu nhìn sang, bên trái cô là một người đàn ông trung niên đeo kính đen, bộ tây trang màu xanh lam được cắt may tỉ mỉ đến từng chi tiết, bên cạnh đôi giày da còn có một chú chó dẫn đường đang nằm hình chữ đại.

Một mình, đeo kính đen, còn có một con chó dẫn đường.

Trong lòng Khương Nùng sáng tỏ, sau đó quan sát kỹ hơn thì phát hiện ông ấy đã làm mất gậy dò đường, thảo nào vẫn chậm chạp không di chuyển.