Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 39: Bỗng nhiên, một chiếc giày cao gót màu đỏ cực đẹp đạp lên kính xe




"Vết thương đã lành hẳn rồi?"



Phó Thanh Hoài hôn cô xong, dùng đầu ngón tay lau đi vết nước trong suốt trên môi cô, không đợi Khương Nùng áp trán vào ngực mình, cái miệng nhỏ nhắn hít lấy không khí mát lạnh.



Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng lôi cuốn đến kỳ lạ, khiến vành tai, thậm chí cả cổ của Khương Nùng cũng run rẩy rồi đỏ bừng lên.



Cho dù ngủ chung giường chung gối, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt tâm tư của Phó Thanh Hoài.



Rõ ràng là một người không buồn không vui, rất ít ham m/uốn, nhưng lại thích uống rượu mạnh, thỉnh thoảng thích tập kích dày vò cô, những lúc cô tin rằng anh thật sự động vào cô, thì phần lớn đều chỉ là đùa giỡn.



Khương Nùng chỉ ngây người mấy giây đã bị đưa lên chiếc xe đậu cách đó không xa.



Cúi người đi vào mới phát hiện không có tài xế, Phó Thanh Hoài tự mình lái xe tới đây, hiếm khi thấy anh lái xe, cô hơi nghiêng đầu kinh ngạc nói: “Không phải anh lén chạy ra ngoài chứ?"



Là người đứng đầu Phó gia, vào một ngày quan trọng như đêm trừ tịch, theo lý thuyết mà nói, Phó Thanh Hoài không thể thoát thân chạy ra ngoài.



Thậm chí cả thư ký cũng không mang theo, điều này khiến suy đoán của Khương Nùng trở nên táo bạo hơn.



Phó Thanh Hoài khởi động xe, rồi mở máy sưởi lên, nghe cô nói như vậy, khóe mắt anh nhướng lên, cảm thấy thật mới mẻ.



Dù sao toàn bộ trong ngoài Phó Thị, anh đã muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản, đừng nói là giữa chừng rời khỏi nhà cũ, cho dù từ đầu đến cuối ngay cả cái bóng anh cũng không xuất hiện, thì cũng không ai dám ăn nói linh tinh.



Đáng tiếc Khương Nùng không biết điều này, cô quay đầu nhìn cảnh đêm xa hoa lộng lẫy bên ngoài cửa xe.



Trong lòng đang tính toán lộ trình, nếu không bị kẹt xe, tốc độ lái xe bình thường, liệu có thể về nhà trước không giờ hay không.



Dần dần, cô phát hiện có lẽ Phó Thanh Hoài không thường xuyên lái xe, thậm chí còn đi nhầm đường.



Bên ngoài không phải hướng đi về nhà cũ, Khương Nùng theo bản năng đưa tay ra, đầu ngón tay trắng nõn đáp xuống ống tay áo chỉnh tề của người đàn ông, rồi trượt xuống cổ tay lành lạnh của anh, mang theo cảm xúc ấm áp: "Anh Ba, để em lái cho."



Phó Thanh Hoài ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua gương mặt chưa tẩy trang của cô.



Khương nùng ngập ngừng nói: "Em có bằng lái xe, cũng quen thuộc đường xá ở Lịch Thành—— "



Trước kia ở bản tin sáng, cô đã từng phát sóng về tình hình giao thông, nên đã sớm thuộc làu làu, mặc dù kỹ năng lái xe của cô chỉ ở mức trung bình, nhưng có hệ thống điều hướng, cũng không đến nỗi gặp khó khăn ở chỗ nào.



Nhưng Phó Thanh Hoài không nhường tay lái lại cho cô, thản nhiên nhắc nhở: “Em đi giày cao gót, làm sao mà lái?"



Khương Nùng chợt sững người, cụp mắt nhớ tới đôi giày cao gót đẹp đẽ dưới chân.



Tối nay mọi người trên sân khấu đều mặc đồ lễ hội, cô đã thay váy, nhưng lại quên thay giày, màu sắc tươi sáng dường như nổi bật trong không gian mờ tối, khẽ giẫm lên đệm, liền để lộ mu bàn chân cong cong đẹp mắt.



Đến khi ngẩng đầu lên, Khương Nùng phát hiện con đường bên ngoài cửa sổ rất quen thuộc.



"Mình đang trở về biệt thự trên núi sao?"



Cô hơi kinh ngạc, lại nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Phó Thanh Hoài, thấy anh không giống như lái sai đường, hơn nữa còn rất biết đường.





Nhưng đêm trừ tịch vẫn chưa qua, không cần trở về nhà cũ làm linh vật sao?



Khương Nùng vô tình thốt ra điều trong lòng.



Phó Thanh Hoài lái xe rất tốt, không chút để ý vươn tay, vuốt ve cổ tay đang đặt trên đầu gối của cô: “Em muốn về sao?”



Khương Nùng suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng.



Phó Thanh Hoài lại nói: “Muốn về cũng được, anh Ba chịu ủy khuất nhân nhượng một chút, nghe mấy người cổ hủ đó tụng kinh vậy."



Thì ra là cảm thấy mấy trưởng bối trong nhà cằn nhằn phiền quá.



Khương Nùng không muốn về nhà cũ, trong ngày lễ quan trọng như đêm trừ tịch này, cô muốn ở cùng một chỗ với người mình thích hơn.



Xe cuối cùng cũng lái đến cửa biệt thự trên đỉnh núi.




So với cảnh đêm nhộn nhịp ở trung tâm thành phố, đâu đâu cũng thấy pháo hoa, người qua kẻ lại và dòng xe cộ lưu thông.



Nơi đây rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng phát ra từ ngọn đèn hoa lệ trước cửa, mang lại chút ấm áp trong màn đêm đen như mực.



Khương Nùng thu hồi tầm mắt nhìn xa xăm của mình, thấy Phó Thanh Hoài đã tắt máy dừng xe, nhưng không có ý định đi xuống.



Cô cũng yên lặng ngồi cùng, trong đầu suy nghĩ lung tung, cho đến khi cảm nhận được hơi ấm từ đầu những ngón tay, tỏa ra từ lòng bàn tay anh: "Đang nghĩ gì đấy?"



Khương Nùng không khỏi có chút đỏ mặt, cũng không thể nói là đang suy nghĩ xem trải qua đêm trừ tịch với anh như thế nào.



Vì vậy theo bản năng tìm lý do, đôi môi đỏ mọng mấp máy nói: "Máy sưởi hình như mở hơi cao, có hơi nóng."



Phó Thanh Hoài không tắt máy sưởi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo khoác len cô đang mặc, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, mùi thơm trên cơ thể cô, cùng với hơi thở mang hương nhang lãnh dục độc đáo của anh, lặng lẽ hoà quyện vào nhau.



Ngay cả hơi thở của Khương Nùng cũng là của anh, như một ám hiệu, áo khoác ngoài bị cởi ra.



Áo sơ mi lụa trắng mỏng manh dán vào da thịt, giống như cảm giác không mặc gì khi bị thấm nước, phác họa đường cong cơ thể.



Ngón tay thon dài tinh xảo của Phó Thanh Hoài không tránh khỏi chạm vào, rồi di chuyển xuống dưới, trong ánh trăng làm nền bên ngoài cửa sổ lạnh như băng, không lộ ra nhiều lắm, đều bị chiếc váy bó sát che giấu, đường cong chín mọng đẹp đẽ.



Khương Nùng thấy anh muốn cởi lại thôi, khẩn trương hỏi: "Anh Ba?"



Phó Thanh Hoài khẽ nhướng đôi mi đen như lông quạ, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau một lúc mới nói: “Em mặc cái gì vậy?”



——



Khương Nùng chưa bao giờ cảm thấy không gian trong xe lại chật chội đến như vậy, trong bóng tối, tận mắt nhìn Phó Thanh Hoài cởi chiếc váy lót bên trong ra, chất liệu tơ lụa viền ren màu đen mềm mại như nước gần như tan ra giữa những ngón tay anh.



Phó Thanh Hoài thấp giọng hỏi: "Em mặc cái này khi nào?"




Nhiệt độ sau cổ áo sơ mi trắng của Khương Nùng tăng vọt, để lại trên người những giọt nước nhỏ li ti, thật khó trả lời, nhưng không ngăn được sự tò của anh, đuôi mắt cô hồng lên: “Anh không biết sao, lễ phục ôm sát quá... đều sẽ mặc thêm loại này."



Khi mặc váy bó sát nếu không có sự lựa chọn phù hợp rất dễ bị lộ hàng.



Khương Nùng bình thường đều mặc váy dài tới đầu gối, kiểu dáng rộng rãi, hiếm khi ăn mặc trang trọng như vậy.



Vừa nói, cô vừa cắn môi, muốn đoạt lại từ tay Phó Thanh Hoài, nhưng anh mặt không đổi sắc đút nó vào túi quần tây, sau đó lục lọi chiếc hộp bên cạnh tìm ra một món đồ.



Khương Nùng đột nhiên căng thẳng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt áo sơ mi của anh, kéo ra những nếp nhăn lộn xộn.



"Không phải anh chê... cái đó bẩn sao?"



Phó Thanh Hoài đỡ



lưng cô, không nặng không nhẹ, giọng nói hơi khàn nhưng bình tĩnh nói: "Không phải bao."



Vậy là gì?



Khương Nùng nhìn không rõ trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy hai ngón tay như ngọc của anh cầm một thứ lóe lên hai chữ "bôi trơn", rồi nhanh chóng không nhìn thấy gì nữa.



Phó Thanh Hoài cởi chiếc cà vạt lụa thêu ra, che đi đôi mắt đẹp chứa chan tình cảm của cô.



Đầu Khương Nùng đập vào lưng ghế, mái tóc mềm mượt xõa tung, vài sợi tóc bám vào chiếc áo sơ mi mỏng, nửa che nửa chặn, cuối cùng chỉ lộ ra hai gò má và chiếc cằm thanh tú.



Chiếc cằm lộng lẫy như thể được xông hơi, một giọt mồ hôi trượt theo đường viền nhỏ xuống.



"Anh Ba!"



Tiếng kêu này khiến đôi môi mỏng của Phó Thanh Hoài sượt qua chóp mũi cô, màu mắt ngược sáng càng tối hơn, làm nổi bật đường nét tinh xảo trên khuôn mặt tuấn tú, đồng thời lộ vẻ nguy hiểm cực độ.



Biết cô đang căng thẳng lo lắng chuyện gì, giọng nói thoát ra mang theo tiếng cười nhàn nhạt: "Yên tâm, trong ngoài biệt thự đều không có người."




Mấy giây trôi qua.



Khương Nùng lại kêu lên, nhưng nó dừng lại ở cổ họng, rồi im bặt.



Chiếc đồng hồ cổ treo trong phòng khách biệt thự lộng lẫy, khi màn đêm dày đặc hơn, kim giờ lặng lẽ không tiếng động chỉ về số 0.



Năm mới đã đến.



Khung cảnh bên ngoài tối đen thăm thẳm, bên phía Lâm Viên, một con khổng tước hoang dã chậm rãi đi qua đây dạo mát, dường như bị chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản giới hạn trước mặt thu hút, nó tò mò kéo chiếc đuôi dài nhuốm sương tiến lại gần.



Đôi mắt phượng dài chớp chớp, nhìn chằm chằm vào thân xe lạnh như băng đang rung lắc dữ dội, dần dần chuyển đến tấm kính đen trong suốt.



Đột nhiên.




Một chiếc giày cao gót màu đỏ cực đẹp đạp lên kính xe, nhìn nó lắc lư không yên, rồi ngay cả mu bàn chân trắng như tuyết cũng duỗi thẳng ra, kính xe dường như muốn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.



Bên trong xe mờ mịt, không nhìn rõ bóng người, nhưng lại khiến con khổng tước cao lãnh kia sợ hãi nhảy dựng lên, trong màn sương dày đặc, nó kéo bộ lông đuôi lộng lẫy dài ngoằng của mình lên, rồi xòe ra.



Sau nửa đêm, trăng mờ sao thưa.



Ý thức của Khương Nùng hoàn toàn mơ hồ, không biết sao mình lại nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính trên lầu hai.



Đèn ngủ màu vàng ấm áp đã được bật lên, chiếu vào mặt khiến cô cảm thấy thật chói mắt, muốn tắt nó đi.



Cánh tay nõn nà vươn ra khỏi tấm chăn nhung đen, duỗi nửa ngày nhưng chỉ chạm vào không khí, cho đến khi Phó Thanh Hoài tắm nước lạnh xong bước ra khỏi trong phòng tắm, chậm rãi đi tới đầu ngón tay cô.



Trong nháy mắt Khương Nùng liền thanh tỉnh, mang theo hô hấp ẩm ướt dán lên cổ anh.



Cơ thể mềm nhũn, xương cốt rã rời, còn lưu lại chút dư vị tê dại.



Phó Thanh Hoài thay cô sửa sang lại chiếc áo ngủ nửa kín nửa hở, che đi hoàn toàn những dấu vết vô cùng quyến rũ, rồi vén mấy sợi tóc đen nhánh dính trên trán cô, chỗ này bị đập trúng, làn da của Khương Nùng vừa trắng lại vừa mềm, hơi mạnh một chút cũng dễ dàng để lại vết bầm.



Sau khi kiểm tra bên ngoài, Phó Thanh Hoài liền hỏi cô: "Có bị chấn động não không?"



Khương Nùng nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, cũng không phân biệt được, chỉ cảm thấy hơi chếnh choáng.



Trong số mười câu Phó Thanh Hoài nói với cô, cô chỉ nghe thấy ba câu.



Ngay sau đó, cô mơ màng hỏi: "Đêm trừ tịch qua rồi sao?"



"Ừm, em ngủ một lát đi... trời sắp sáng rồi." Phó Thanh Hoài bọc cô trong chăn, uể oải dựa vào đầu giường, cuối cùng cũng tắt đi ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp. Giờ phút này trong phòng ngủ chính hoa lệ rộng lớn, chỉ có chút ánh sáng nhợt nhạt từ ngoài rèm cửa chiếu vào.



Khương Nùng không hiểu sao lại không muốn ngủ, hai mắt cứ trĩu xuống, dường như không chịu nổi sức nặng của một giọt sương, nhưng lại cố chấp muốn nhấc lên, nhìn chằm chằm vào đường quai hàm hoàn mỹ của người đàn ông ở gần trong gang tấc.



Lần này, cô không hỏi câu ngu ngốc mình có mang thai hay không nữa, ngón tay hơi lạnh, bá đạo luồn qua khe hở chiếc áo ngủ nhung tơ của anh, dựa vào trí nhớ của mình, sờ so/ạng vết sẹo cũ trên vai trái Phó Thanh Hoài.



Ngẫm nghĩ một hồi, rồi tự mình ăn giấm, cũng không che giấu bản thân: “Trước đây nếu có phụ nữ ở bên ngoài muốn đến gần anh, anh Ba ứng phó như thế nào? Có nhiều không, mấy người muốn gả cho anh, mấy người muốn lừa anh vào đống phấn son ấy..."



Cơn ghen này quá mạnh, Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô, ngón tay như ngọc phủ lên vầng trán trắng nõn của cô: “Nói một đống linh tinh, em xác định mình không bị chấn động não chứ?”



Giang Nông cuộn bắp chân áp vào người anh, mấy giây yên tĩnh trôi qua, mới thấy mình đã giận chó đánh mèo Phó Thanh Hoài.



Cũng hiểu rõ, anh thần bí khiêm tốn như vậy, rất ít xuất hiện ở bên ngoài, ngay cả biệt thự trên núi cũng không tiếp khách nữ, nếu không sẽ có càng nhiều phụ nữ tìm tới cửa để "báo ơn"...



Lại im lặng.



Cô hoàn toàn khuất phục trước du͙© vọиɠ chiếm hữu sâu trong lòng mình, cho dù nữ minh tinh tên Lận Nhã đó chỉ muốn tạo xì căng đan giả với Phó Thanh Hoài, cô cũng không muốn nhìn thấy.



“Anh Ba, em muốn dùng thân phận chủ mẫu Phó gia ỷ thế hϊếp người.”