Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 14: "Khương Nùng, ngẩng đầu lên."




Cho đến một ngày hoa quế cả thành phố đều tàn lụi.



Mùa đông Lịch Thành đúng hẹn lại tới, những cây hoa quế dọc hai bên đường đến khu chung cư bị gió lạnh thổi qua, sương đọng trên cành cây rơi xuống như tuyết.



Khương Nùng đẩy vali đúng lúc đi ngang qua, đột nhiên nghe thấy tiếng sương rơi lách tách, ngoảnh đầu nhìn lại, ánh đèn đường thưa thớt yếu ớt ập vào mặt cô, dường như có cảm giác đã trải qua mấy đời.



Còn chưa đi đến dưới lầu chung cư.



Điện thoại của Đông Chí đã gọi đến trước:



"Chủ bá Khương, em lại tới báo tin vui nữa đây... Phỏng vấn của chị với đại minh tinh Lộ không chỉ bùng nổ về tỷ suất người xem ở đài, mà còn lên cả hot search."



Sợ cô nghe không hiểu, cậu còn đặc biệt kích động gửi hot search trên Weibo qua.



Trước đây Khương Nùng cũng đã từng nổi tiếng ở trên mạng một lần, đáng tiếc độ nóng của nó cũng biến mất theo đợt thuyên chuyển công tác đến phòng phát sóng rác lúc nửa đêm.



Lần này sẽ bạo, nguyên nhân cũng vì bên phía Lộ Ương đã tuyên tuyền đoạn video phỏng vấn lên Weibo.



Trong video, cô mặc một bộ váy màu sương nhẹ nhàng thanh nhã như nước ngồi trên ghế sofa trường quay, không có quá nhiều ống kính, nhưng chỉ cần lướt qua mặt cô thì những người hâm mộ đã nhanh tay lẹ mắt chụp lại màn hình.



Thậm chí trong làn đạn bình luận trên màn hình video, bay qua không ít câu hỏi của người hâm mộ:



"Người chủ trì mới phỏng vấn Lộ nữ thần là ai? Khí chất cũng quá thần tiên rồi!"



"Có phải đó là tiên tử nhân gian Khương Nùng đã một lần bạo hỏa?"



"... Là cô ấy, tôi biết Lộ Ương vẫn luôn nổi tiếng vì dung nhan xinh đẹp như thần, nhưng tôi thấy cô gái chủ trì này... tuyệt, nhìn thế nào cũng đẹp hơn Lộ Ương, gương mặt này mà đặt vào giới giải trí với đầy người đẹp cũng chẳng thua kém chút nào."



"Xem lại đoạn phỏng vấn mấy lần luôn, lần này Lộ Ương trang điểm hơi đậm, kiểu khí chất lộng lẫy của hoa hồng nở rộ trong đống hoang tàn đổ nát á... Còn vị tiên tử chủ trì này, cho tôi một loại cảm giác giống như hoa sơn trà nở trên núi tuyết, chính là đẹp đến thoát tục."



"Không phải trước đây Khương Nùng làm tin buổi sáng ở tổ Liên Bá à? Sao lại bị sắp xếp đến nửa đêm... Cô ấy là người mới trong đài, tài nguyên như vậy cũng quá ngược rồi."



——



Khương Nùng rũ mắt xem thắc mắc của người hâm mộ, hơi khựng lại một giây, rồi mở bảng xếp hạng Weibo lên.



Cô không phải ngôi sao trong làng giải trí, cũng không có kết quả tiếp thị, cho nên những bình luận nóng đều là về đề tài phỏng vấn kinh nghiệm diễn xuất của Lộ Ương chiếm vị trí phía trên.



Cô không trả lời Đông Chí, một lúc sau, tiếp tục đẩy vali đi về hướng căn hộ của mình, tới bên dưới chung cư.



Đúng tám giờ tối.



Bóng đêm bên ngoài cửa sổ dần dần đậm hơn, ánh đèn thành thị rực rỡ bị che khuất bởi tấm màn cửa dày dặn, Khương Nùng khoan khoái tắm xong, bọc mình trong áo choàng trắng tinh khiết đi tới phòng khách, theo thói quen ngồi xuống thảm bên cạnh bàn trà.



Vươn tay cầm lấy điện thoại di động đang cắm sạc, màn hình sạch sẽ bóng loáng như gương không hiển thị bất kỳ tin nhắn nào.



Khương Nùng do dự mở số điện thoại liên lạc của Phó Thanh Hoài lên, trong khoảng thời gian này, từ sau cuộc điện thoại mập mờ ái muội lần trước, hai người đều không chủ động liên lạc với nhau... Hôm nay cô lại chủ động dọn khỏi biệt thự, hình như càng không tìm được lý do hợp tình hợp lý để liên lạc với anh.



Đầu ngón tay trơn bóng của Khương Nùng dừng lại trên ba chữ Phó Thanh Hoài hồi lâu, dường như cảm nhận được sự nóng bỏng mơ hồ, cuối cùng vẫn dời đi.



Ngay sau đó, cô quay đầu nhìn về phía bàn trà nơi có một cái hang thủy tinh trong suốt, con ốc sên đó đã tự lành, nó đang duỗi thẳng hai cọng râu mềm mại, giống như đang tò mò chỗ ở mới của mình.



Một lúc sau, Khương Nùng bật cười.



Cô khẽ nói: "Tạm thời chịu đựng một chút nha, hôm nào sẽ cho em một cái tổ nhỏ được bày biện đủ cỏ cây hoa lá, sau này, em với chị sẽ phải sống nương tựa lẫn nhau rồi."



#



Video phỏng vấn trên Weibo nóng toàn bộ mạng lưới tiếp thị hai ngày mới hạ.



Bên phía Lộ Ương vì để cảm ơn cô đã viết bản thảo phỏng vấn rất tốt, đặc biệt phái trợ lý mang theo một số quà tặng của các nhãn hàng quảng cáo tới đài, lúc Khương Nùng đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Đông Chí đang ngồi trên ghế làm việc của cô vui vẻ đắp mặt nạ.



Nếu không phải cô không bị hoa mắt, giày cao gót của Khương Nùng vấp một cái, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ.



"Chủ bá Khương!"



Đông Chí thấy cô tới, cười đến híp mắt, dùng tay nâng mặt nạ dưỡng da lên:



"Đại minh tinh Lộ tặng chị rất nhiều quà, đều ở đây cả, còn cho nhân viên công tác đêm đó mỗi người một phần nữa đấy!"



Theo chỉ dẫn của cậu ta.



Khương Nùng nhìn thấy túi xách quà tặng chất đống như núi trên ghế salon, hầu như đều là những nhãn hàng Lộ Ương làm người đại diện, cô bước tới cầm thiệp chúc mừng có đính nơ lên đọc, phía trên viết rõ ràng:





"Chút quà cảm ơn không bày tỏ hết lòng kính trọng, không phải là phí bịt miệng đâu —— Lộ Ương."



Cô nhìn vào đó nửa giây, đến khi Đông Chí tò mò đến gần muốn xem, cô đã thu hồi lại.



"Chủ bá Khương, bây giờ trong đài đang lan truyền... lần này chị và đại minh tinh Lộ cùng nhau leo lên hot search, cư dân mạng đều nhớ mặt chị rồi, khẳng định sẽ được nhanh chóng gọi về tổ Tân Văn Liên Bố."



Suy nghĩ của Đông Chí thật ngây thơ, mặt nạ cũng không giấu được nụ cười của cậu.



Cứ thế vừa đung đưa đầu vừa nói:



"Em tin rằng, chỉ cần chủ bá có tâm cho sự nghiệp, thì không có chuyện gì không làm được!"



"..."



Khương Nùng rất muốn hỏi một chút: "Tân Văn Liên Bố đầy người ra đấy, cậu tự tin tôi sẽ trở về đến như vậy à?"



"Chủ bá Khương, chị còn chưa biết sao?"



"Cái gì?"



Đông Chí chợt kéo mặt nạ xuống, có lẽ do sợ mình đang lén lút bát quái bị tai vách mạch rừng nghe thấy, nên nhích lại gần một chút rồi nói:



"Lương Vận muốn lui xuống."




Trong mắt Khương Nùng lộ ra vẻ khó hiểu: "?"



Nói đến cái này, trong đài lại có một tin đồn.



Đông Chí nói: "Nghe nói Lương Vận vì mang thai mà gần bốn mươi tuổi còn điên cuồng uống thuốc, uống đến nỗi biến gương mặt như phù dung không còn ăn ảnh nữa, mấy ngày trước lúc phát sóng tin tức, chị ấy còn làm bung nút áo sơ mi, ngay cả bụng cũng lộ ra..."



Người truyền bá tin tức.



Hình tượng rất là quan trọng, nhà đài đã từng nói với Lương Vận về việc kiểm soát cân nặng.



Cũng chính vì vậy, mới có thông tin cô ấy vì lựa chọn ổn định hạnh phúc gia đình, nên muốn giải nghệ.



Đông Chí nhìn về phía xương gò má xinh đẹp của Khương Nùng, vẻ mặt cô an tĩnh, không biết có nghe thấy hay không.



Khương Nùng ngước mắt nhìn lại, giọng nói êm ái không hề rào đón hỏi một câu:



"Đông Chí, cậu có tâm nguyện gì muốn hoàn thành không?"



Đông Chí không mảy may suy nghĩ, cậu lăn lộn gần một năm trong đài vẫn là một trợ lý thực tập, nằm mơ cũng muốn vào biên chế chính thức, vì vậy liền nhe răng cười toe toét nói:



"Sớm ngày đi theo chủ bá Khương trở về tổ Liên Bá, sau đó chuyển lên chính thức!"



Khương Nùng đối với sự trong sáng của cậu, chỉ cười cười.



Chờ Đông Chí hồi thần, Khương Nùng đã đi tới trước cửa sổ thủy tinh, màn đêm mờ mịt bị ánh đèn khuấy động, cô đưa tay sờ lên tấm kính, phát hiện trên thủy tinh đã đóng một lớp sương trắng mỏng.



"Lịch Thành năm nay mùa đông đến sớm, không biết khi nào trời mới đổ trận tuyết đầu tiên." Đông Chí nói.



Tuy nhiên, trong thời tiết ngày càng lạnh như thế này, Lộ Ương lại cường thế phái trợ lý đưa tới không ít hơi ấm.



Ngoại trừ những sản phẩm đại ngôn như mỹ phẩm dưỡng da, liên tục một thời gian dài mang đến cho Khương Nùng rất nhiều quà tặng.



Ngay cả những lúc phát sóng trực tiếp nửa đêm cũng sẽ đưa tới canh bào ngư hải sâm đầy mỹ vị.



Hầu như những đồng nghiệp trực ban cùng Khương Nùng đều có phần, điều này khiến cho những ai có lộc ăn đều nhìn cô bằng cặp mắt khác.



Thậm chí ở nơi riêng tư, có không ít người tò mò về mối quan hệ của cô và Lộ Ương.



Mà Khương Nùng, nếu đã nhận quà dĩ nhiên phải biết chút thế thái nhân tình, cảm ơn Lộ Ương một phen.



Dần dần, không biết từ lúc nào, hai người bắt đầu thân thiết hơn, đặc biệt là Lộ Ương biết được trong căn hộ của cô còn nuôi một con ốc sên, liền nảy sinh ý tưởng muốn nuôi một con rùa xanh.



Kết quả là không tới hai ngày đã hối hận, không chút kiêng kỵ nói với cô:



"Tuổi thọ con rùa đó còn dài hơn tôi, không nuôi!"



Đảo mắt đã đến cuối tháng.




Điện thoại của Khương Nùng lại nhận được một tin nhắn mới từ Lộ Ương, hỏi cô:



"Tiên tử à, tôi chọn cái nào đây?"



*



Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn sang trọng nhất Lịch Thành, giữa phòng khách rộng rãi đang treo một bộ váy dạ hội màu đỏ và một bộ màu vàng kim, đều đến từ những thương hiệu nổi tiếng, chất liệu vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, được chuẩn bị cho Lộ Ương vì lần này cô đã giành được giải Ngọc Lan cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.



Mà giờ phút này, cô đang quấn khăn tắm ngồi trước cửa sổ sát đất rộng lớn.



Áp bàn tay lạnh ngắt xanh xao lên kính thủy tinh, nhìn chằm chằm bức tượng thiên sứ cụt tay trong hồ phun nước bên dưới khách sạn thật lâu, ngồi ở đây thu hết những hào nhoáng của thế gian vào trong mắt.



Cho đến khi Đái Lâm gõ cửa đi vào: "Đại minh tinh của tôi ơi, thiên sứ cụt tay này có gì hay ho đâu mà nhìn, cả tháng nay đêm nào em cũng nhìn chăm chú, cách lễ trao giải chỉ còn có ba tiếng, đã chọn được bộ nào chưa?"



Đúng lúc "đinh" một tiếng.



Khương Nùng trả lời tin nhắn, chọn bộ lễ phục màu đỏ tươi dài chấm đất.



Tối nay Lộ Ương vui vẻ một cách kỳ lạ, dù cho gương mặt không trang điểm nhìn có vẻ tiều tụy bệnh tật, cô bỗng nhiên đưa tay kéo rèm cửa lại, đứng lên, sau đó chào tạm biệt ánh đèn thành phố chói mắt.



"Nhớ bảo thợ trang điểm phát huy hơn bình thường một chút, thời khắc đỉnh cao của đời em nhất định phải tươi đẹp áp chế cả hội trường."



Vừa nói chuyện, đôi chân trần của cô vừa đạp lên thảm trải sàn đi tới bên cạnh người đại diện của mình, khẽ cụp mắt, che giấu cảm xúc thật sâu tận đáy lòng, thấp giọng nói một câu:



"Đái Lâm, những năm qua rất cảm ơn chị."



Đái Lâm đi tới gỡ bộ lễ phục màu đỏ xuống, không kiêng kỵ nói:



"Bớt nói mấy câu kích động như vậy đi —— nhận giải xong thì tuyên bố giải nghệ cho lão nương, ra nước ngoài trị liệu cho thật tốt, tóc rụng hết cũng chẳng sao, chị đã bỏ ra một số tiền lớn mua hơn ba trăm bộ tóc giả ở trên mạng rồi, mỗi ngày đổi một bộ."



Hoàn toàn không có kiên nhẫn lắng nghe.



Lộ Ương đi về phía phòng hóa trang với gương mặt vô cảm.



......



Khương Nùng phát sóng tin tức lúc nửa đêm xong, trở lại căn hộ chung cư vắng lạnh cũng đã rạng sáng ngày hôm sau.



Cô cởϊ áσ măng tô và khăn quàng cổ xuống đặt bên cạnh ghế sofa, gần đây xuất hiện chút triệu chứng cảm mạo, người lúc nào cũng buồn ngủ, cho nên đến ngăn kéo tìm một viên thuốc cảm, không lấy nước cứ thế mà nuốt xuống.



Sau đó.



Khương Nùng cuộn mình trên chiếc giường trắng tinh, cho đến khi bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức, đèn còn chưa mở, cô nửa tỉnh nửa mê từ trong chăn gian nan vươn tay ra nhận điện thoại.



"Chủ bá Khương, tôi là Trình Nhượng của phòng giải trí —— mời cô lập tức đến Trung Tâm Tân Văn, thông báo tin tức: tân ảnh hậu Lộ Ương mới nhận giải Ngọc Lan đã qua đời."



Ba giờ sáng.




Khương Nùng chặn một chiếc taxi ở bên đường, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đài Tân Văn.



Lần này cô chạy thẳng tới phòng giải trí ở bên cạnh, vừa ra khỏi thang máy, liền gặp Trình Nhượng trong bộ tây trang màu đen thẳng thớm, hiển nhiên đã ở đây chờ cô từ lâu, đưa cho cô xấp thông cáo báo chí đang cầm trong tay, đi thẳng vào vấn đề:



"Đây là tin tức độc nhất Lộ Ương đưa cho phòng giải trí trước khi tự sát, trong di ngôn của mình, cô ấy chỉ đích danh muốn cô là người thông báo, nói là phí bịt miệng đến chậm."



Khương Nùng đưa tay ra nhận, nhưng lại bị đông cứng giữa không trung:



"Tự sát?"



"Sau khi nhận giải xong đã từ khách sạn nhảy xuống, cảnh sát đã kiểm chứng..."



Trình Nhượng nói rất đơn giản, nhưng không giấu giếm mình có chút giao tình với Lộ Ương, mùa đông lạnh khủng khϊếp, anh ta bỗng nói thêm:



"Lộ Ương bị ung thư thời kỳ cuối."



Khương Nùng đột nhiên cảm thấy ánh đèn chói mắt quá, mi mắt vẫn run rẩy không ngừng.



Trình Nhượng đưa cô đến phòng hóa trang, vào thời điểm này, là một người làm truyền thông cho dù có tình cảm cá nhân cũng phải đặt qua một bên, giọng nói rất tỉnh táo:



"Những đài khác đã bắt đầu thông báo để giành tỷ suất người xem, nhưng trong tay họ không có di ngôn độc nhất của Lộ Ương, chủ bá Khương, còn 20" nữa... Tôi đợi cô ở trường quay."



Cửa kính bị đóng lại, bên trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.




Ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn chiếu lên sườn mặt Khương Nùng, khiến nó giống như mất đi độ ấm và sự mềm mại, thời gian trôi qua từng phút một, cô chậm chạp lật thông cáo báo chí trước mắt ra.



Phía trên cùng, di ngôn tự tay Lộ Ương viết như gai đâm vào mắt cô.



Cô đọc từng câu từng chữ, cho đến câu cuối cùng:



"Tôi đã nghĩ ra hơn 100 cách để chết, thay vì mất hết mặt mũi, không chút tôn nghiêm nằm chết trên giường bệnh, tôi muốn tất cả mọi người dùng hoa tươi và những tiếng vỗ tay để tiễn tôi đi —— tự mình kết thúc những ngày tháng không còn nhiều lắm của bản thân... một sinh mệnh cô độc nhưng rực rỡ."



Ngón tay cô run rẩy, một tấm ảnh kẹp bên trong thông cáo báo chí rơi ra.



Lúc truyền thông nghe tin chạy tới giành nhau chụp được.



Đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, dưới màn đêm rét buốt, một bóng dáng đỏ tươi như đóa hoa hồng rực lửa nở rộ đến cực điểm, được bức tượng thiên sứ cụt tay trước khách sạn đón lấy.



Là thiên sứ.



Đã tiếp nhận Lộ Ương, một người sống dưới sự chú ý của muôn người.



Còn mười phút đếm ngược đến giờ phát sóng.



Khương Nùng đẩy cửa đi ra ngoài, cô mặc một cái áo sơ mi lụa màu trắng phối hợp với chân váy màu đen, trước ngực cài một đóa hoa sơn trà trắng, khiến gương mặt cô càng xanh xao nhợt nhạt hơn, gần như trong suốt.



Từ xa, Liễu Tư Du đã nhìn thấy dáng vẻ như để tang của cô.



Đến khi hai người đi ngang qua nhau trên hành lang, ngoại trừ tiếng giày cao gót lộp cộp gõ trên sàn nhà nhẵn bóng, còn có tiếng cười giễu cợt nồng đậm của Liễu Tư Du:



"Chúc mừng nha, Lộ Ương không chỉ giao bài phỏng vấn cho cô, ngay cả di ngôn độc nhất cũng hào phóng để cho một người mới như cô thông báo."



Khương Nùng đột ngột dừng lại, lạnh lùng nhìn cô ta.



Liễu Tư Du cũng không sợ hãi, cố gắng đè nén cảm xúc ghen ghét đố kị trong mắt, nhìn đóa sơn trà trên ngực Khương Nùng, hạ thấp giọng cảnh cáo:



"Sơn trà nở rồi cũng sẽ tàn, kết cục tất nhiên sẽ héo úa tàn lụi... Khương Nùng, cô có thể cướp được tin tức độc nhất thì sao, cũng sẽ không đấu lại tôi!"



Phía trước.



Trình Nhượng từ trường quay xuất hiện, nhìn về phía bóng dáng của hai người đang đứng trên hành lang, chỉ chỉ tay vào đồng hồ.



Khương Nùng đứng lại một giây, trước lúc đi, mới lạnh giọng nói:



"Liễu Tư Du, thử xem.



...



Cho đến khi sắc trời dần sáng, trường quay cũng phát sóng xong thông báo tin tức Lộ Ương qua đời, đèn trong tòa nhà Trung Tâm Tân Văn không hề tắt, dù chỉ một cái.



Trên đường trở về.



Khương Nùng không gọi taxi, mà đạp lên đôi giày cao gót đi dọc theo con đường trống trải vắng lạnh, cho đến khi mệt mỏi, mới không để ý hình tượng ngồi xuống gốc cây khô bên đường.



Trong lòng trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn sương lạnh dày đặc trong không gian, mấy giây lặng lẽ trôi qua, khóe mắt cũng từ từ ửng đỏ, hàng mi run rẩy chật vật rũ xuống, lấy điện thoại đi động lạnh ngắt từ trong túi xách ra.



Khương Nùng mất hết dũng khí, cô không dám nhìn những tin nhắn trò chuyện với Lộ Ương thời gian qua.



Không muốn thừa nhận rằng, một sinh mạng yếu ớt đang sống đã biến mất khỏi thế giới của mình.



Cô run rẩy bấm số điện thoại của Quý Như Trác.



Bên kia vừa kết nối.



"Như Trác, em..."



Khương Nùng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cứ nghẹn lại trong cổ họng không sao thở nổi, bàn tay nhỏ nhắn che đi đôi mắt, nhưng rồi nước mắt cũng chảy xuống khi cô cố đè nén tiếng nức nở.



Cho đến khi bên tai nghe thấy tiếng nói trầm khàn mà rõ ràng của Phó Thanh Hoài truyền đến:



"Khương Nùng, ngẩng đầu lên."



Đôi mắt ướt đẫm của Khương Nùng đờ đẫn, không phản ứng là bản thân đã gọi nhầm điện thoại, theo bản năng ngẩng đầu lên.



Đập vào mắt cô —— bên dưới gió tuyết lạnh lẽo là dáng người cao ngất lạnh nhạt đứng bên cạnh xe ô tô của Phó Thanh Hoài, đang nhìn về phía cô từ đằng xa.