Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 49: Ngoại truyện: Lãng mạn




Kết thúc cuộc thi, Hạ Sí giành cúp vô địch và nhận được nhiều lời khen ngợi, hôn lễ trì hoãn một năm cũng bắt đầu được lên lịch.

Trước đó‌, cô còn phát hiện ra một niềm vui bất ngờ.

Hạ Sí đạt được giải thưởng bằng điệu múa biên đạo “Ngộ Quang”, cũng vì vậy cô được một vài blogger mạng cắt ghép đưa đẩy khiến cô đột nhiên trở nên nổi tiếng. Trường cấp ba cũ gửi thư tới mời cô trở về tham gia kỉ niệm 30 năm ngày thành lập trường...

Thật đáng băn khoăn.

Ai ngờ được vài năm sau, cô học sinh được mệnh danh là học sinh dốt đứng đầu ba khối của trường năm nào lại lột xác trở thành vũ công nổi tiếng thế giới chứ!

Nhà trường cũng nhằm vào danh tiếng này nên đã đích thân liên lạc với cô, tha thiết khẩn cầu chờ cô gật đầu.

Thật ra, Hạ Sí không hứng thú lắm với chuyện này. Nhưng ban đầu cô làm những chuyện đó ở trường học mà còn có thể khiến người ta trông ngóng, trở về “tẩy trắng” danh tiếng cho mình cũng tốt.

Vì vậy‌, cô quyết định: Đi!

Gần đây công việc của Thời Ngộ khá bận rộn, thời gian về nhà nghỉ ngơi cũng rất ít. Hạ Sí định bụng chờ anh về sẽ thông báo chuyện này cho anh nghe‌, kết quả là từ sáng đến tối, cô chỉ chờ được một cuộc gọi báo anh phải tăng ca.

“Uầy...”

Đúng là nhàm chán quá đi mất.

Lướt vòng bạn bè đến trạng thái mà Bạch Phỉ vừa đăng, Hạ Sí nhấp vào hình đại diện rồi gửi tin nhắn cho cô ấy: [Cậu có biết về chuyện ngày thành lập trường trung học số ba không?]

Bạn Tiểu Bạch: [Biết, sao vậy]

Hạ Hạ: [Cậu có đi không?]

Bạn Tiểu Bạch: [Đi chứ!]

Hiện giờ Bạch Phỉ đang mang thai năm tháng, nhưng không hạn chế được tâm hồn thích vui chơi. Nghe nói có kỉ niệm ngày thành lập trường, cô ấy bắt đầu lẩm bẩm sẽ về gặp lại bạn cũ ngày xưa.

Bạn cũ ngày xưa...

Ban đầu họ cãi nhau ầm ĩ không ít, sau này mỗi người trời nam đất bắc, xa rời nhau.

Bây giờ cô muốn quay về‌, bởi căn bệnh lúc ấy đã buộc cô vứt bỏ rất nhiều. Quả thật hơi tiếc nuối.

Mười một giờ đêm, Hạ Sí ngồi ở đầu giường ngáp liên tục. Cô không gượng tiếp được rồi, đoán chừng không đợi Thời Ngộ về nhà nổi nữa.

Cô nằm xuống giường một lát, chợt nghe có tiếng động ở cửa. Hạ Sí giật mình, cựa mình ngồi dậy đi đến chỗ người đàn ông đang đứng cạnh cửa.

Thời tiết tháng chín còn hơi nóng, giẫm lên sàn nhà không cảm thấy lạnh, nhưng Thời Ngộ rất để tâm đến chi tiết, thấy cô sơ ý nhảy xuống giường thì khẽ nhíu mày: “Mang dép.”

“Có thảm, không sao đâu.” Dưới chân đạp lên tấm thảm mềm mại, mùa này khá ấm áp nên chân sẽ không bị lạnh.

Thời Ngộ không đồng ý: “Tạo thành thói quen đấy.”

Hạ Sí hếch mũi: “Bây giờ anh quản lý em ngày càng nghiêm khắc rồi.”

“Gì cơ?” Anh nhẹ nhíu mày nhìn sang. Hạ Sí vội che miệng: “Em không nói gì hết.”

Thời Ngộ nhìn thấu nhưng không vạch trần, nhớ đến cảnh tượng anh vừa thấy lúc mới vào nhà: “Ban nãy em chuẩn bị ngủ à?”

“Chờ anh đó.” Hiện giờ cô đã tỉnh táo hơn phân nửa.

Thời Ngộ ngẩng đầu, vuốt tóc cô: “Mệt thì ngủ sớm đi, anh đi rửa mặt đã.”

Hạ Sí mới nằm lại, nhưng mà lúc này cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất.

Chờ Thời Ngộ về‌, cuối cùng cô mới nhắc đến chuyện thư mời kỉ niệm ngày thành lập trường: “Anh biết chuyện 30 năm kỉ niệm ngày thành lập trường trung học số ba chứ?”

“Ừ, anh nhận được thư mời rồi.” Thư mời được gửi tới bằng email, lúc xử lý công việc anh từng lướt qua một lần.

“Anh cũng nhận được à? Vậy chúng ta cùng đi nha!” Thời Ngộ nhận được thư mời nằm trong dự liệu của cô, dù gì thành tích ban đầu anh lưu lại đến nay vẫn chưa ai đột phá được.

“Tri Tri cảm thấy hứng thú lắm hả?”

“Được không anh, tại hôm nay trường học cố ý liên lạc với em, em đã... đồng ý rồi.”

“Em muốn đi thì đi.”

“Vậy còn anh?”

“Nếu không có gì bất ngờ thì anh có thể xin nghỉ.”

Hạ Sí ngẫm nghĩ, gần đây anh bề bộn nhiều việc, vì vậy cô vươn tay ôm lấy anh: “Nếu không đi được thì cũng không sao đâu, đến lúc đó em sẽ chụp hình quay video chia sẻ cho anh.”

“Được, vậy làm phiền Tri Tri nha.” Câu “làm phiền” này giống như lời thủ thỉ giữa những người yêu nhau hơn.

“Hì hì.” Hạ Sí cười ôm chặt eo và vùi đầu vào lồng ngực anh, không thấy nóng chút nào.

*

Câu nói của Hạ Sí trở nên ứng nghiệm, hai ngày trước khi đến ngày kỉ niệm thành lập trường, Thời Ngộ nhận được một ca bệnh có tình huống vô cùng phức tạp‌, thời gian giải phẫu là vào ngày‌ kỉ niệm.

Giữa trị bệnh cứu người và nghỉ phép tham gia kỉ niệm thành lập trường, đương nhiên Thời Ngộ chọn cái đầu tiên.

Trước khi xuất phát‌, Hạ Sí bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Lần này đến thành phố Vân Dương, cô không chỉ tham gia kỉ niệm thành lập trường, mà còn dự định sẽ ở lại đó thêm hai ngày để ngắm nhìn phong cảnh cố hương.

Chỉ có điều, vali nhanh chóng bị nhồi nhét đầy quần áo, Hạ Sí quanh đi quẩn lại gần một tiếng rưỡi mới bỏ hết được mấy thứ linh tinh vào, nhưng cuối cùng vẫn phải để Thời Ngộ kiểm tra lại lần nữa.

“Nước đuổi muỗi.” Tháng chín, muỗi còn rất độc, một khi đã cắn thì sẽ bị sưng phồng lên.

“Khăn giấy và khăn giấy ướt.” Thời Ngộ bỏ hai thứ này vào ba lô tuỳ thân của Hạ Sí để cô tiện lấy ra dùng.

“Tiền mặt và tiền lẻ.” Bây giờ đã quen với việc thanh toán bằng điện thoại di động nên Hạ Sí không nhớ mang theo tiền khi ra ngoài. Thời Ngộ chọn ra vài tờ tiền mặt giá trị thấp và xếp chúng vào ngăn trong ba lô của cô.

“Còn có thuốc dạ dày, thuốc cảm...”

Thời Ngộ vừa kiểm tra lại vừa bỏ vào. Hạ Sí, cho rằng mình đã sắp xếp ổn, đang ngồi xổm bên cạnh vò đầu, thỉnh thoảng còn nhìn lên trần nhà.

Uầy, bác sĩ nhà cô đúng là sổ ghi chép hành trình mà.

Cô chỉ ra ngoài ba ngày, làm gì cần thuốc dạ dày hay thuốc cảm chứ, nghe những từ liên quan đến “thuốc” là cô đã sợ hãi rồi.

Nhưng mà, vì để tránh bị càu nhàu, cô quyết định yên lặng lắng nghe không phản bác.

“Ngày mai em đến đó, nhớ báo về cho anh biết đó.”

“Ừm, em nhớ rồi.” Nếu cô ra ngoài, khi đến nơi thì cô cần phải báo bình an với người nhà.



Đây là một thói quen tốt, nhưng cô cảm thấy Thời Ngộ đang cẩn thận săn sóc cô giống như một đứa bé chưa từng có kinh nghiệm ra ngoài.

Rõ là cô đã đủ độc lập để chạy vòng quanh thế giới luôn rồi đấy!

Kết thúc quá trình thu xếp, vali nhỏ thế này mà tốn đến tận hơn hai tiếng của hai người. Hạ Sí sờ trán, toàn là mồ hôi.

“Em thấy đủ rồi đó! Nhiều đồ lắm rồi, vali này không chứa nổi nữa đâu.” Hạ Sí nhấc nắp chiếc vali lên, kéo qua đậy lại.

Trong vali có quá nhiều đồ đạc, phải đè xuống mới có thể kéo khoá. Hạ Sí đứng dậy, khom người, hai tay ấn xuống.

Cô vừa cử động‌, cổ áo lỏng lẻo của cô hoàn toàn mở rộng ra để lộ phần ngực đầy kiêu hãnh. Đối diện‌ với cô, người đàn ông nào đó, đang quỳ một chân, chợt chuyển động hầu kết, đôi đồng tử sáng ngời bỗng ánh lên một tia đen tối.

Hạ Sí cố gắng ấn xuống, ngón tay mò mẫm men theo khoá kéo của vali, cô phát hiện hơi vướng, một tay không dễ thao tác.

“A Ngộ, anh mau giúp em với!”

Nếu là bình thường, cô không cần lên tiếng thì người bên kia sẽ chủ động giúp cô ngay, thế mà lúc này cô gọi nhưng không thấy anh đáp lại.

“A Ngộ?” Hạ Sí ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt sáng rực kia. Anh đang nhìn chằm chằm không hề che giấu. Cô trừng Thời Ngộ, hoàn toàn không chú ý trong lúc vô tình mình đã để lộ cảnh xuân: “Anh đang thừ người đó hả?”

“Anh giúp em.” Thời Ngộ đẩy tay cô ra, dễ dàng đóng vali lại.

Hạ Sí thở phào một hơi, rồi giơ tay lên quạt gió: “Nóng quá, đổ‌ mồ hôi hết rồi, tắm thôi.”

“Ừm.” Anh trả lời bằng một giọng rất khẽ, đóng kín môi nên khó bề nghe rõ.

Trong khi cô tháo chiếc váy ngủ hai dây rộng rãi và thoải mái từ mắc áo xuống, giọng Thời Ngộ bỗng vang lên sau lưng: “Đổi áo ngủ khác đi.”

“Tại sao?” Hạ Sí nghiêng đầu với vẻ mặt nghi ngờ.

Thời Ngộ: “...”

Anh sợ nếu Hạ Sí “hành hạ” anh thêm thì anh sẽ‌ không nhịn được làm cô mệt mỏi trước khi ra ngoài mất.

“Cái váy ngủ này có vấn đề gì sao?” Hạ Sí nghĩ váy của mình xảy ra vấn đề gì, ngón tay cầm dây áo lên rồi kiểm tra cẩn thận trước sau.

Bộ váy này cô vừa mua không lâu, chỉ mới mặc hai lần, màu sắc và độ thoải mái đều làm cô hài lòng, có gì đâu mà không thể mặc chứ?

“Không có vấn đề gì mà.” Cô hí hoáy với dây áo, giơ chúng lên quơ quơ trước mắt Thời Ngộ.

Ý định của cô rất đơn giản, mỗi lời nói và cử động đều không hề có tạp niệm, thế nhưng động tác vô ý thức của cô dễ dàng khiến người ta rối bời.

Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đứng bên cạnh cô, cánh tay kề nhau: “Nếu vậy thì...”

Hạ Sí khẽ ngẩng đầu, bỗng một hơi thở ấm áp đáp lên cổ và một giọng nói ám muội quanh quẩn bên tai mang theo sự mê hoặc: “Vậy thì mặc đi.”

Nửa tiếng sau, Hạ Sí vùng vẫy nhấc một chân lên từ trong bồn tắm, nhưng rất nhanh lại bị tóm về làm văng bọt nước lên mặt.

“Thời Ngộ!” Cô không so được với sức lực của người đàn ông nên chỉ đành phải cố gắng nói lý: “Ngày mai em còn phải ra ngoài.”

“Ừ, lẽ ra anh không có ý định chạm vào em đâu.”

Nhưng nếu đã chạm vào rồi thì anh không định sẽ bỏ qua.

“Hức hức hức, ban nãy không phải em cố ý mà.” Hạ Sí đã hiểu hành động mà cô nghĩ là đơn thuần vừa rồi trắng trợn quyến rũ trong mắt đối phương nhường nào.

“Anh biết.” Thế nên ban đầu, anh đã nín nhịn hai lần.

“Em tin tưởng anh đến vậy, thế còn khả năng tự chủ siêu mạnh của anh đâu?” Cô và Thời Ngộ đều không quá ham muốn, những trao đổi thân mật góp phần làm tăng trưởng tình cảm này thường xuyên xảy ra, nhưng họ sẽ không quá tuỳ hứng. Trong mắt cô, Thời Ngộ là ‌một người có năng lực tự chủ rất mạnh.

Nghe thế, Thời Ngộ bật cười, ngón tay chạm vào vành tai mềm mại của cô: “Điều gì đã cho em ảo giác đó vậy hả?”

“Ưm...” Đồ xấu xa!

Thời Ngộ không cho cô thêm cơ hội nói tiếp‌, bàn tay ôm lấy vòng eo thon gọn, vừa nhỏ giọng dụ dỗ: “Tri Tri, em ngoan chút nào, kết thúc sớm rồi đi ngủ.”

Hạ Sí tin, bắt đầu hoàn toàn phối hợp, mong anh nhanh chóng được thoả mãn, sau đó cho cô đi nghỉ ngơi. Vậy nhưng, cuối cùng Hạ Sí phải mệt mỏi nhắm mắt lại, không tỉnh nổi nữa được Thời Ngộ ôm về phòng.

Thực tế‌ chứng minh, chúng ta không nên tin lời đàn ông khi ở trên giường, cả trong bồn tắm cũng không thể tin!

*

Ngày hôm sau, cùng Bạch Phỉ và ‌Đỗ Nam Châu ngồi trên cùng một chiếc xe, Hạ Sí ngủ gật liên hồi, tạo thành một sự đối lập rõ ràng với thai phụ năng nổ đang ngồi bên cạnh.

“Tối qua cậu ngủ không ngon hả?”

“Ừ... hơi thiếu ngủ.”

Hôm nay Hạ Sí mặc áo sơ mi cao cổ, ban đầu cô không cảm thấy có gì không ổn, cho đến khi nóng nực, cô không chịu nổi đành cởi một cúc áo ra.

Phần cổ trắng không lộ ra nhiều mấy, nhưng vẫn bị Bạch Phỉ tinh mắt phát hiện ra điểm sáng. Cô ấy bèn ghé sát tai cô: “Cậu và bác sĩ nhà cậu chiến đấu kịch liệt thiệt nha ~ “

Là người từng trải‌, cô ấy hiểu ngay!

Là một hủ nữ từng xem nhiều truyện tranh từ hồi học trung học, Bạch Phỉ rất cởi mở, những khi tâm sự thầm kín, cô ấy còn dạy cô vài tư thế mới.

Bạch Phỉ vốn dĩ đang lo lắng cô không hiểu, còn Thời Ngộ quá hoà nhã, sợ họ sẽ bỏ qua rất nhiều niềm vui thú.

Hạ Sí nghe vậy thì thẳng thắn lắc đầu: “Điều gì làm cậu có ảo giác đó vậy hả?”

Đùa à, mức độ hiện nay đã giày vò cô đến thế này, còn học thêm tư thế mới gì chứ, không muốn cô sống tiếp nữa sao?

Hành trình tiếp đó, Hạ Sí say sưa ngủ suốt trên xe.

Ngày kỉ niệm thành lập trường là ngày mai. Vừa đến khách sạn, Hạ Sí lập tức quét thẻ vào phòng, lên giường ngủ bù. Cô ngủ thẳng một giấc đến xế chiều mới tỉnh.

Bạch Phỉ tìm cô để thương lượng về bữa tối, họ yêu cầu không cao nên quyết định giải quyết ở nhà hàng gần khách sạn luôn. Sau đó, Bạch Phỉ đề nghị ra ngoài tản bộ tiêu cơm.

Đi không bao lâu, Bạch Phỉ đã bắt đầu gãi tay: “Nhiều muỗi quá, ngứa ghê luôn.”

“Tớ có mang theo nước đuổi muỗi nè!” Hạ Sí mở ba lô, lấy ra bình thuốc nước đuổi muỗi dành cho‌ du lịch.

“Wow, tớ đang cần cái này nè.” Bạch Phỉ cầm nước đuổi muỗi xịt lên cánh tay và chân vài cái, mùi hương toả ra.

Lúc trả lại cho Hạ Sí, Bạch Phỉ chợt nghĩ: “Trước đây không phải cậu rất hút muỗi sao?”

Hạ Sí nâng cánh tay lên, để lộ vòng tay xinh đẹp trên cổ tay: “Tớ có đeo vòng tay đuổi muỗi mà.”

“Cậu ra ngoài trang bị đầy đủ ghê luôn, sao tớ không nghĩ đến nhỉ!” Bạch Phỉ chỉ ước được về đặt mua một cái vòng đeo ngay vào.

“Là‌...” Cô định nói những thứ này do Thời Ngộ chuẩn bị, trước khi đi ‌anh đã dặn đi dặn lại nên cô mới không quên. Thế nhưng, nghĩ đến Đỗ Nam Châu đang đi theo, Hạ Sí yên lặng nuốt lời còn lại xuống.



Với phụ nữ, những chi tiết nhỏ nhặt nhất, bất kể lớn hay nhỏ, đều khá khác biệt.

Sau đó đi ngang qua một quán ăn nhỏ, Bạch Phỉ chợt muốn ăn cay, bèn xin Đỗ Nam Châu đi mua một chút ăn cho đỡ thèm.

Vị cay thơm lừng, Hạ Sí cũng kìm lòng không đặng.

Tay Bạch Phỉ bất cẩn đụng vào dầu, lau bằng khăn giấy khô cũng rất bẩn, vậy nên ba lô của Hạ Sí bỗng chốc biến thành túi thần kì: “Tớ có mang theo khăn giấy ướt.”

Ba lô của Hạ Sí không lớn‌, vừa khéo đựng những đồ đạc mà họ cần. Bạch Phỉ liên tục khen cô cẩn thận: “Hạ Hạ, bây giờ cậu chu đáo thật nha.”

So với trước kia‌, hiện tại chẳng những Hạ Sí thận trọng, mà còn biết cách săn sóc người khác rồi!

Tuy nhiên, vừa dứt lời, Bạch Phỉ nhanh chóng bị vả mặt.

Đi ngang qua tiệm đồ uống, Hạ Sí nhìn chằm chằm kem hũ không chớp mắt. Bạch Phỉ bắt lấy tay cô nhưng cô không động đậy.

Bạch Phỉ vội vàng vỗ tay cô nhắc nhở: “Cậu không thể ăn cái này.”

“Tớ chỉ ăn một cái thôi.” Hạ Sí giơ ngón trỏ lên.

Kem không phải thứ gì quý giá‌, nhưng mỗi lần gặp phải, cô đều bị quản không được ăn. Điều này làm nội tâm Hạ Sí luôn cố chấp với kem.

Bây giờ Thời Ngộ không có ở đây, không ai quản được cô hết.

Hai phút sau, kem tới tay, Hạ Sí cười đến mức thoả mãn.

“Tiểu Bạch, cậu đừng mật báo đó!”

Hầu hết những người bạn thân đều biết rằng Thời Ngộ luôn quản thúc phương diện ăn uống của Hạ Sí rất nghiêm khắc, đôi khi họ còn giúp Thời Ngộ giám sát cô, nhưng trừ Thời Ngộ thì ai quản được cô cơ chứ?

Còn bị người ta‌ “cảnh cáo” trước ‌không thể mật báo.

Buông thả ăn vài món khác lạ, Hạ Sí cứ tưởng không sao. Kết quả đến nửa đêm, những thứ “không khả thi” Thời Ngộ nhét vào ba lô cô mới thật sự trở nên có ích.

Vừa ăn cay vừa ăn lạnh, dạ dày Hạ Sí không chịu nổi, cô bắt đầu tiêu chảy, đến khi uống thuốc mới tạm ổn.

Cô lén Thời Ngộ ăn kem nên chột dạ không dám bắt video.

“Bây giờ em không tiện bật camera, chúng ta call voice thôi.”

“Tri Tri đang làm gì vậy?”

“À... Là‌, ừm...”

Người luôn hứng thú với call video là Hạ Sí, cô chưa bao giờ nói không tiện và thường là người lưu luyến không nỡ cúp máy. Sự thể khác lạ chắc hẳn có điều giấm diếm, huống chi Thời Ngộ cực kì tinh tế và để tâm đến chuyện của cô, vì vậy lời nói dối của cô trước mặt Thời Ngộ không chịu nổi một đòn.

Cuối cùng cô vẫn bị bại lộ.

Thời Ngộ dễ dàng biết được việc tốt của cô từ miệng hai vợ chồng sát vách. Hạ Sí không thể che giấu nổi.

Cuối cùng đành bắt video, Hạ Sí lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Em không bao giờ làm vậy nữa đâu!”

Trong màn ảnh, Thời Ngộ đỡ trán, có lẽ anh đang giận cô lắm.

-

May thay, thuốc dạ dày có công hiệu rất nhanh. Ngày hôm sau tỉnh lại, cơ thể Hạ Sí đã hoàn toàn bình phục. Trong thời gian đã hẹn, cô, Bạch Phỉ và Đỗ Nam Châu cùng đi vào trường.

Một toà nhà mới đã được xây dựng trong khuôn viên trường trung học số ba, thậm chí môi trường hay cơ sở vật chất cũng hoàn thiện và cao cấp hơn hồi đó.

Mới vừa vào cổng trường, họ bị mọi người nhìn chăm chú. Hạ Sí đang tự hỏi từ khi nào sự nổi tiếng của cô với tư cách là một vũ công đã lan xa đến vậy, đến khi cô thấy sự vẻ vang của mình được giới thiệu trên bảng thông báo của trường và đính kèm thêm cả bức ảnh của cô phía trên đầu...

Trường trung học số ba không sánh bằng trường trung học số một và hai trường trung học kia, số người thành đạt về mặt học hành khá ít, nhưng cũng có nhiều người bằng bản lĩnh giành được sự thành công về một mảng nào đó.

Hạ Sí được xem như là một trong số ấy.

Vả lại, cô vô cùng xinh đẹp, bởi vậy bức ảnh đó của cô chính là gương mặt đại diện cho nhan sắc của trường trung học số ba. Trong trường học, quả thật các đàn em hết sức tò mò về cô, nhưng có lẽ vì chưa quen biết nên họ có vẻ hơi xa cách.

Hạ Sí bẩm sinh không giỏi giao tiếp với mọi người. Cô chỉ đứng trên sân khấu lễ kỉ niệm và dốc lòng phát biểu hoàn chỉnh sáu tờ bản thảo diễn thuyết theo yêu cầu của hiệu trưởng thôi!

Có vài ba nữ sinh đi theo nhóm muốn đến gần nhưng lại ngượng ngùng không dám tiến lên chào hỏi. Nhìn chút thôi cũng được, vậy mà các cô ấy cứ dè dặt đi theo họ.

Bạch Phỉ bên cạnh cũng hơi ngại, bảo phải cách xa nhân vật công chúng là cô vì sợ sẽ bất cẩn lọt vào ống kính.

Hạ Sí dừng bước, xoay người hỏi: “Chào hai em, hai em có chuyện gì ‌ sao?”

Mấy nữ sinh kia nhìn nhau rồi cuối cùng có một người đứng ra: “Chị Hạ, chúng em có một vấn đề hi vọng sẽ được chứng minh ạ, có thể quấy rầy hai phút của chị không ạ?”

Hạ Sí gật đầu: “Được chứ.”

Nữ sinh dẫn đầu đi tới trước mặt cô‌, bấm vài cái trên điện thoại di động rồi giơ màn ảnh về phía Hạ Sí. Bên trên hiện lên một bài viết có tựa đề: [Bức tường lãng mạn trong khuôn viên trường]

“Trường học của chúng ta có bài đăng tên là “Bức tường lãng mạn trong khuôn viên trường”, ghi lại những sự kiện lãng mạn được tìm thấy trong mỗi khoá học tại khuôn viên trường...”

Nữ sinh giải thích mạch lạc dễ hiểu, trường cấp ba không cho phép yêu sớm, nhưng đây chính là‌ thời kì trưởng thành nảy mầm tình yêu trai gái của bọn nhỏ, chắc hẳn luôn có những màn tỏ tình mông lung mơ hồ hoặc đầy táo bạo.

Không biết bắt đầu từ đâu, có người‌ đặc biệt tạo ra một topic trên mạng để ghi lại những khoảnh khắc lãng mạn trong khuôn viên trường, nhưng với yêu cầu là họ phải đợi đến khi nhân vật chính của sự kiện lãng mạn đó tốt nghiệp thì mới được đăng lên, nhằm tránh cho mọi người bị trường học cưỡng chế quản lý.

Các sự kiện lãng mạn có thể được đăng thành những topic riêng, nhưng sau đó phải được bỏ vào đường liên kết sưu tập “Bức tường lãng mạn”, mà một trong đường link được nhiều lượt thích nhất tên là: [Mã code số 52]

Hạ Sí không hiểu, đây nghĩa là sao và có liên quan gì đến cô?

“Đường link này đã hot nhiều năm nay rồi, đến năm của chúng em vẫn còn đang lưu truyền đây ạ, nhưng sau này tụi em nghe được nhiều phiên bản lắm, chỉ biết là nam chính trong bài đăng đó tên là Thời Ngộ.”

Thời Ngộ, được xem như là một nhân vật truyền kì năm đó của trường, hoặc thậm chí là của cả thành phố Vân Dương‌. Và tính ra mối tình giữa Hạ Sí và Thời Ngộ đều được người người trong trường biết đến.

Năm đó, tên của hai người này luôn gắn liền với nhau nên điều họ muốn chứng thực là liệu nữ nhân vật chính của bí ẩn đầy lãng mạn mà đàn anh Thời Ngộ lưu lại đó rốt cuộc có phải là‌ Hạ Sí không?

Chính bản thân Hạ Sí cũng ngơ ngác, cô chưa từng nghe gì đến mã code số 52 cả.

“Có thể cho chị mượn điện thoại di động được không?” Hạ Sí lễ phép hỏi.

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Cô bé đàn em đưa điện thoại lên bằng hai tay.

Hạ Sí cầm điện thoại di động, ngón tay chạm vào màn hình rồi lướt xuống và nhấp vào bài viết có chế độ chỉ được xem của chủ topic‌.

Ở đó có một đường dẫn video và một bức hình đính kèm.

Khoa máy tính của lớp mười một năm ấy, Thời Ngộ biên soạn ra một mã code số 52, mở ra sẽ hiện lên ‌một bầu trời màu xanh lam khổng lồ.

Trên bầu trời sao ấy chỉ có bốn từ sáng chói rực rỡ: Tri Tri của anh.