Từ lúc Thời Dịch xuất hiện, trong mắt Ngu Trĩ Nhất chỉ còn một mình bóng hình cậu, lời giải thích mà Liêu Triết Văn đã chuẩn bị sẵn cũng bị cắt ngang.
Hôm nay hai người đều đặc biệt ăn diện, chàng thiếu niên tài sắc vẹn toàn mặc chiếc áo khoác màu cà phê nhạt kiểu Anh, bước đi điềm tĩnh, chiếm trọn tầm mắt của cô.
“Nhất Nhất, em sang đây.”
Cô gái nhỏ cười rạng rỡ đi đến bên cậu: “Anh đến rồi à!”
“Đến đón em vào trong.”
“Hì hì! Giờ mình vào thôi.” Cô gái nhỏ bị mê hoặc bởi sắc đẹp của bạn trai suýt chút nữa cứ thế mà đi, chợt nhớ ra phía sau còn một ân nhân đang đứng.
Cô nhìn nhìn Liêu Triết Văn, quay sang giải thích với Thời Dịch: “À phải rồi, lớp trưởng lớp cấp ba của em cũng đến trước giờ hẹn.”
“Ừm…Anh cảm thấy tạm thời để cậu ta chờ bên ngoài thì tốt hơn.”
“Dạ? Thế thì không hay lắm nhỉ?” Đã mời người ta đi ăn mà lại để người ta chờ ở ngoài, làm vậy có vẻ không được lịch sự cho lắm?
Thời Dịch nhìn thoáng qua cậu trai đứng cách đó không xa, dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng: “Cũng phải, cùng vào với mình cũng được.”
Liêu Triết Văn luôn cảm thấy, chàng trai tươi cười trước mặt này đang tính toán chuyện gì đó mà họ không biết.
Bảo là vào chung nhưng vừa bước qua cửa đã bị Văn Thính Ngữ chặn lại: “Lớp trưởng, lâu quá mới gặp.”
Văn Thính Ngữ bỏ kính lại nhuộm tóc, thoạt nhìn Liêu Triết Văn ngỡ ngàng không nhận ra.
Trước giờ Văn Thính Ngữ vốn không hay bắt chuyện với người khác, lúc này bỗng dưng đi ra thì chắc chắn có chuyện gì đó!
Liêu Triết Văn bị cản lại nhưng cũng không phải đẩy ra bên ngoài, mà chỉ để cậu ta giữ một khoảng cách với hai người đi trước.
Liêu Triết Văn không kìm được tặc lưỡi: “Tớ không phải vi rút gì, sao phải cách xa thế!”
Văn Thính Ngữ cũng không giải thích, chỉ nói: “Lớp trưởng tự hiểu đi.”
Được, cậu tự hiểu!
Ngu Trĩ Nhất có dự cảm các bạn của cô đang toan tính gì đó, đoán là Thời Dịch chuẩn bị cho cô một buổi tổ chức sinh nhật 18 tuổi bất ngờ.
Cánh cửa mở ra, để lộ căn phòng bên trong. Căn phòng đó khá rộng, lấy màu hồng trắng làm màu chủ đạo, ngập tràn cảm giác thiếu nữ.
Có một lối đi thẳng từ cửa dẫn vào bên trong, hai bên lối đi là các đồ vật trang trí. Những tấm ảnh chụp cô và Thời Dịch hồi bé ở các giai đoạn được gắn lên từng hàng dây thả xuống.
Ngu Trĩ Nhất dừng bước, nắm lấy một tấm ảnh, trong ảnh là hình ảnh cô bé con ghé vào lưng cậu nhóc, hai khuôn mặt thân mật kề cận nhau.
Ký ức tuổi thơ ùa về trong trí nhớ, có một cảm giác bồi hồi không nói nên lời.
Đằng sau hành lang treo đầy ảnh chụp là những chùm bóng bay hình trái tim màu đỏ phát sáng.
“Đây là…” Chỗ nhìn không giống tiệc sinh nhật nhưng cô rất thích.
Thời Dịch xoay người đứng đối diện, trong cặp mắt đào hoa phản chiếu hình bóng cô: “Còn nhớ bài hát anh tặng em trong buổi sinh nhật 18 tuổi của anh không?”
Ngu Trĩ Nhất gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Anh sẽ hát lại một lần nữa cho em nghe, lần này cũng phải nghe kỹ đấy nhé.” Lúc này cậu không cần nhạc đệm, chỉ trấn định đứng trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ mở, là thông báo cũng là tuyên thệ:
My babe my treasure I swear my forever – Bé cưng vô giá của anh, anh xin thề em là tình yêu mãi mãi
My babe my treasure I love you forever – Rằng em yêu dấu, em là báu vật, là tình yêu muôn đời
My babe my treasure I really don’ t wanna leave – Bé cưng, em là món quà vô giá, chẳng muốn em rời xa
Oh, gonna Forever be with you I’ m here waiting for you – Anh sẽ hoài chờ em, chờ đến ngày ta chung lối
Khoảng cách gần như vậy, âm thanh rõ ràng lọt vào tai, đôi mắt long lanh dần ngấn nước.
Khoảnh khắc một tay cậu ôm người ấy vào lòng, và khoảnh khắc chiếc ô trong suốt được mở ra, những cánh hoa hồng mỏng manh rơi xuống, che phủ hai bóng người trong đó, bóng bay tứ phía cũng được thả bay lên, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Ngón tay dịu dàng lau giọt lệ nơi khóe mắt cho cô: “Anh chỉ muốn em được vui vẻ, em khóc như này khiến anh đau lòng lắm.”
“Em rất vui.” Là vui đến nỗi bật khóc.
Thời Dịch nghiêng cán ô ra phía sau cô, để cô tựa sát vào mình: “Vậy em có biết anh muốn làm gì không?”
Cô khe khẽ lắc đầu, lúc này đây làm gì còn tỉnh táo như bình thường.
Giọng nói chàng thiếu niên sang sảng, từng câu từng chữ như muốn khảm vào lòng người: “Anh đã nghĩ rất lâu rồi, anh muốn cầu hôn em vào ngày em tròn 18 tuổi.”
“Cầu…cầu hôn?” Ngu Trĩ Nhất ngây dại!
“Đúng vậy.”
Chiếc ô trong suốt bị thả rơi, Thời Dịch lùi lại, quỳ một chân.
Trong tay cậu bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn, cậu nâng nó hướng về phía cô, sự dịu dàng trong cặp mắt đào hoa như muốn tràn cả ra ngoài: “Anh muốn được đường hoàng yêu chiều em, với danh nghĩa một nửa chẳng tách rời.”
Ngu Trĩ Nhất bất ngờ xen lẫn vui sướng chẳng thể thốt được lời nào.
Tại thời điểm cô nghĩ rằng mình đã bị cả thế giới vứt bỏ, có một người kiên định đặt cô nơi đầu quả tim để yêu thương như thế.
Cô bất chợt hành động không giống với người được cầu hôn, không nói từ chối cũng không lập tức gật đầu, mà ngồi quỳ xuống như Thời Dịch, đôi mắt hoen đỏ: “Anh chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”
Một người xuất sắc như cậu thật sự muốn kết hôn với cô ngay khi còn trẻ thế này sao?
“Anh không chấp nhận câu hỏi như vậy.” Cậu nói: “Cục cưng anh dốc hết sức bảo vệ suốt mười tám năm nay sao lại có thể hối hận được?”
Ngu Trĩ Nhất nắm chặt lấy chiếc nhẫn, nước mắt tràn mi, dường như cô trở lại mùa hè năm ấy, kiên định đưa ra lựa chọn: “Nhất Nhất bằng lòng theo anh về nhà.”
Nhóm bạn bè đứng núp xung quanh kích động vô cùng, tay Kiều Lạc Chỉ giơ lên chụp hình mà cứ run rẩy mãi.
Ở độ tuổi này có thể làm chứng cho một đôi tình nhân thanh mai trúc mã cầu hôn khi tròn 18 tuổi, đúng là sự gặp gỡ một cách may mắn lạ kỳ.
Còn Liêu Triết Văn rốt cuộc cũng biết được lý do vì sao mình bị cản lại phía sau.
Trong khi người khác mới chỉ đang ở giai đoạn yêu đương chưa dám tính chuyện xa xôi, thì có người đã quyết định kề bên yêu chiều cô gái mình thương suốt cả quãng đời còn lại.
Cuối cùng Liêu Triết Văn không ở lại để ăn bữa cơm “cảm ơn ân nhân”, cậu ta nhớ lại năm đó vô tình nhặt được cuốn sổ.
Nửa đằng trước sổ viết rất nhiều câu nói văn vẻ, còn cả những trang giấy viết dày đặc cái tên “Thời Dịch”. Mọi người đều biết đến tiếng tăm của Thời Dịch, cậu vốn cho là chủ nhân cuốn sổ này cũng chỉ là một trong rất nhiều người hâm mộ.
Câu nói trong cuốn sổ mà cậu nhớ sâu sắc nhất là gì nhỉ?
Cô nói: Nếu như Thời Dịch có thể thích mình thì đó đúng là chuyện vui sướng nhất trong cuộc đời này.
Cậu nghĩ, trong cuộc đời mỗi người còn có người nhà, bạn bè thân thiết, sự yêu thích của thiếu niên sao có thể là chuyện vui sướng nhất được?
Cậu cũng chẳng để tâm mấy chuyện yêu đương vớ vẩn ấy, thuận tay để cuốn sổ sang một bên, mấy ngày sau mới nhớ ra trả lại.
Trùng hợp cậu lại trở thành bạn chung lớp với cô gái chủ nhân cuốn sổ.
Ban đầu chỉ là tò mò, sau đó lại phát hiện cô còn bí mật viết tiểu thuyết ở trên mạng, chính mắt thấy cô miêu tả tình cảm sâu đậm với một người khác, cậu không thể nào khống chế được, cứ như vậy mà cố chấp đến tận giờ.
May mắn là cậu chưa từng để lộ tình cảm của mình với cô gái ấy.
Có lẽ điều tiếc nuối của thanh xuân chính là ai cũng có một bí mật không thể nói thành lời, cậu cũng vậy.Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mọi người đứng phía sau phụ trách âm nhạc tạo không khí, bố trí chụp ảnh lưu niệm thời khắc quan trọng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Kiều Lạc Chỉ tung tăng đi tới: “Tớ thật sự muốn xông ra, hô to surprise.”
Văn Thính Ngữ bình tĩnh phản bác: “Thế thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần ăn đòn đi.”
Bọn họ đều biết Ngu Trĩ Nhất dễ xấu hổ, giờ mà cả đám xông ra thì chẳng có chuyện an toàn đi về.
Kiều Lạc Chỉ xiết chặt tay: “Tớ sẽ nhịn, phải nhịn, hít vào, thở ra.”
Thế nhưng cô nàng lại định tính toán rủ rê hai người còn lại: “Lê Thiếu Chu với Khương Mịch Nhĩ đâu rồi?”
Văn Thính Ngữ chỉ về một hướng: “Ngồi ở bên kia kìa.”
“Ngồi chồm hỗm bên kia làm gì? Để tớ sang tìm hai cậu ấy.” Kiều Lạc Chỉ dợm bước thì Văn Thính Ngữ nhanh tay lẹ mắt níu lại, ẩn ý nhắc nhở: “Tớ sợ cậu sang đấy thì lại càng thêm chua xót.”
Kiều Lạc Chỉ: “…”
Hình như cô chợt hiểu ra rồi.
Thời Dịch biến buổi sinh nhật trưởng thành của Ngu Trĩ Nhất thành buổi tiệc cầu hôn, mấy người bạn tận mắt làm chứng cho đôi trẻ đều thật lòng chúc phúc cho hai người.
Những người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau, Văn Thính Ngữ nhìn cô gái từng thấp thỏm giấu diếm tình cảm suốt ba năm, chợt nhớ đến một câu nói vô cùng thích hợp với Thời Dịch.
Do bức tường cách âm của anh quá tốt, bằng không hẳn em sẽ nghe được nhịp đập thình thịch trái tim, dẫu cách cả ba ngàn gốc cây, sáu trăm dòng chảy.
Tình yêu của Thời Dịch với Ngu Trĩ Nhất, nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng lại âm thầm ngấm vào sinh mạng của cô, chắc có lẽ chẳng gì có thể tách rời bọn họ.
“Hâm mộ quá đi mất…”
Lên năm hai đại học, tiểu thuyết của Ngu Trĩ Nhất lại hot một lần nữa.
Câu chuyện yêu đương ngọt ngào cùng với sự che chở cưng chiều chẳng kiêng nể khiến người người nhà nhà ước ao, cuốn tiểu thuyết này được đông đảo độc giả đề cử nhiệt liệt.
Biên tập viên liên hệ với cô bàn bạc về việc xuất bản sách, Ngu Trĩ Nhất còn chưa tốt nghiệp đại học đã có thu nhập của chính bản thân, cuộc sống hàng ngày trôi qua ngày càng tốt đẹp.
Nhưng ngay khi cuộc sống đang êm đẹp luôn có những chuyện không như ý phá vỡ.
Ngu Khải bỏ đi nhiều năm đột nhiên quay về quê nhà, mấy năm gã ta đi biền biệt cũng có quan hệ với người đàn bà khác, nhưng cuối cùng không tạo dựng được gia đình viên mãn, sự nghiệp thì chả ra đâu.
Ngu Khải đường cùng đành phải trở về quê, bà ngoại hiền lành lương thiện cho gã ở lại vài ngày.
Ngu Khải an phận được hai ngày rồi bắt đầu mượn cớ vay tiền bà cụ.
Ban đầu còn nói ngon nói ngọt, nhưng sau khi bị từ chối thì gã ta sinh lòng độc ác, nhân lúc bà lão không có nhà bèn lẻn vào phòng, trộm đi tất cả số tiền bà dành dụm.
Bà cụ tuổi già sức yếu không chịu được kích thích, phát hiện nhà mình có trộm, lại còn là chính tay mình dẫn vào! Tức giận quá độ ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu.
Cậu Ngu Trĩ Nhất lần lượt gọi điện cho Nguyễn Tinh và cô, gọi hai người cùng về chăm bà.
Trong điện thoại người cậu miêu tả bệnh tình của bà cụ rất nghiêm trọng, khiến Nguyễn Tinh sợ đến mức vội về cùng với chồng và con gái út.
Còn Ngu Trĩ Nhất nhận được điện thoại đã chạy đi mua ngay chiếc vé sớm nhất để về.
Tất nhiên có Thời Dịch đi cùng cô.
Ngu Khải biết chuyện trở xấu, sợ hãi mua vé tàu đào tẩu ngay trong đêm, không dám lộ mặt.
Bà cụ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình thế vô cùng nguy kịch, người nhà đứng ngoài trông vào lòng đau thắt. May mắn ý chí của bà cụ mạnh mẽ, bác sĩ dùng hết sức lực mới kéo về được sinh mạng đang mấp mé bờ bên kia.
Bệnh tình vẫn chưa ổn định, đám con cháu tạm thời ở lại trông nom.
Những người ở đây chỉ có ông Triệu và Triệu Tâm Nghiên là ít tiếp xúc với bà ngoại nhất.
Ông Triệu là người chững chạc thành thục hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, làm việc có chừng mực. Còn Triệu Tâm Nghiên thì đỏng đảnh, con bé chẳng có tình cảm gì với bà nên ngay từ đầu đã chẳng muốn ở lại bệnh viện.
Nguyễn Tinh nghiêm khắc yêu cầu con gái út ở bên cạnh mình nên Triệu Tâm Nghiên đành phải ở lại cùng.
Thế nhưng con nhỏ đó đã tìm được người gợi lên hứng thú của mình, chính là cái anh có vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai kia!
Thiếu nữ mười ba, mười bốn là đã biết thưởng thức cái đẹp, hơn nữa Triệu Tâm Nghiên còn hâm mộ mấy minh tinh, cho nên rất thích mấy anh chàng mười mấy tuổi rạng ngời như ánh dương.
Thời Dịch có vẻ ngoài ưa nhìn, cô nhóc cảm thấy còn đẹp trai hơn cả mấy minh tinh trên tivi, len lén chụp ảnh gửi cho bạn bè xem, nói rằng đây chính là anh trai mình gặp được khi về quê.
“Nghiên Nghiên, cậu may mắn thật đấy, về thăm bà mà lại có thể quen được với một anh đẹp trai như thế.”
“Nghiên Nghiên, cậu với anh kia quen thân lắm hả?”
“Nghiên Nghiên, cái anh kia nhà cậu có thể làm ngôi sao nổi tiếng được đó!”
Đám bạn bè nhao nhao hâm mộ khiến lòng hư vinh của Triệu Tâm Nghiên được thỏa mãn tột cùng.
Thế là con nhỏ quyết định tiếp cận Thời Dịch.Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nhưng nó lại phát hiện Thời Dịch hoàn toàn phớt lờ mình, mỗi lần quay sang bắt chuyện thì cậu toàn thuận miệng nói bừa một tiếng, hoặc là coi như không nghe thấy.
Triệu Tâm Nghiên tức giận đứng chắn trước mặt cậu: “Sao anh cứ bơ em thế?”
Thời Dịch lạnh lùng chẳng giải thích, chỉ nói: “Tránh ra.”
Triệu Tâm Nghiên không chịu, thậm chí còn giang tay không cho cậu đi qua: “Anh chỉ chơi với chị mà không chơi với em, không công bằng.”
Thời Dịch lười không muốn dây dưa với nó, quay người bỏ đi thẳng.
Triệu Tâm Nghiên hậm hực dậm chân, chạy về mách với Nguyễn Tinh: “Mẹ ơi, sao Thời Dịch tốt với chị như vậy mà lại không nói chuyện với con?”
“Hư nào, anh Thời Dịch là bạn trai của chị gái con, nên anh mới đối tốt với chị con.” Nguyễn Tinh chọn một đáp án khá nhẹ nhàng để trả lời.
“Thế con cũng có thể làm bạn gái của anh ấy!”
“Nghiên Nghiên, không được nói linh tinh.”
“Mẹ, con muốn chơi cùng anh Thời Dịch, mẹ bảo anh chơi cùng con đi.” Triệu Tâm Nghiên lắc tay Nguyễn Tinh làm nũng.
Nguyễn Tinh bị con gái làm phiền đành phải lên tiếng đồng ý.
Nhân lúc Triệu Tâm Nghiên không ở trong phòng bệnh, Nguyễn Tinh len lén gọi Thời Dịch nói về chuyện của Triệu Tâm Nghiên: “Con bé Nghiên Nghiên vẫn còn nhỏ, mấy ngày nay nó làm phiền đến cháu, cô thay mặt em nó xin lỗi cháu.”
“Vâng.”
“Tiểu Dịch này…Nghiên Nghiên cũng còn trẻ con nên muốn chơi cùng cháu, cháu có thể bao dung với con bé một chút không…” Nguyễn Tinh sợ cậu nghĩ mình đang cưỡng ép yêu cầu, lời nói ra cũng cẩn thận từng li từng tí: “Tất nhiên cô không bắt cháu phải đối tốt với con bé, trẻ con ấy mà, lòng tự ái cao, thực ra cháu chỉ cần dỗ con bé hai câu thì nó sẽ không làm phiền đến cháu nữa.”
“Sao cháu phải dỗ nó?”
“À thì…” Nguyễn Tinh không thể trả lời câu hỏi này.
Trước giờ Thời Dịch luôn là đứa bé hiểu chuyện trong lòng mọi người, đối đãi với người lớn và trẻ nhỏ đều khiến người ta thấy hài lòng, nên chị ta mới mong Thời Dịch có thể bao dung hơn với Nghiên Nghiên, như vậy thì con bé mới không ầm ĩ làm phiền đến cậu.
Chẳng ngờ Thời Dịch lại hỏi ngược chị ta.
“À cô cũng không có ý khác đâu.” Cuối cùng Nguyễn Tinh không biết nên nói như thế nào: “Dù gì Nghiên Nghiên cũng là em của Nhất Nhất, trẻ con ấy à…”
Thời Dịch thản nhiên nhắc nhở: “Cũng gần 14 tuổi rồi thì không còn nhỏ đâu ạ.”
“Nếu như cô thấy Triệu Tâm Nghiên vẫn còn trẻ con thì có thể đưa nó đến một chỗ khác sống, đợi đến khi nó bắt buộc phải học cách tự lập thì khắc hiểu chuyện.”
Lời này của Thời Dịch có ý ám chỉ khiến Nguyễn Tinh cứng họng không nói được gì.
Thời Dịch cười nhạt rồi xoay người bỏ đi.
Nguyễn Tinh cảm thấy cậu thiếu niên này đã trưởng thành theo tuổi tác, tính tình ngày càng lạnh lùng.
Nhưng khi chị ta thấy Thời Dịch tỉ mỉ gọt hoa quả cho Ngu Trĩ Nhất, kiên nhẫn cùng Ngu Trĩ Nhất chăm sóc cho bà ngoại, luôn miệng kể chuyện hay ho, Nguyễn Tinh chợt bừng tỉnh.
Có lẽ chính vì Triệu Tâm Nghiên là em gái của Ngu Trĩ Nhất nên cậu mới lạnh nhạt đến vậy.
Ngay cả một cử chỉ dịu dàng cũng không muốn làm.
Nguyễn Tinh tâm sự nặng nề, ông Triệu bèn an ủi vợ.
Đêm khuya yên ắng, Nguyễn Tinh trằn trọc không ngủ được, chị ta cố gắng nhớ lại hình dáng khi Ngu Trĩ Nhất 14 tuổi, nhưng nực cười là người làm mẹ như chị ta lại hoàn toàn không có ký ức về Ngu Trĩ Nhất khi còn bé.
Cho dù có cũng chỉ là những hình ảnh mơ hồ.
Ở viện được vài ngày, ông Triệu phải trở về làm việc, cần rời đi trước.
Nguyễn Tinh vốn muốn đưa Triệu Tâm Nghiên về cùng tiếp tục đi học, nhưng Triệu Tâm Nghiên không chịu, một mực lấy danh nghĩa chăm sóc cho bà để ở lại.
Thực ra ai sáng suốt đều biết, nó chỉ ham chơi không muốn về. Nguyễn Tinh vừa nhắc đến thì Triệu Tâm Nghiên lại vờ như không nghe thấy.
Nguyễn Tinh tức giận không thôi, ông Triệu lắc đầu thở dài: “A Tinh, thôi kệ con bé.”
Trước khi đi, ông Triệu còn nói đầy ẩn ý bên tai chị ta: “Thật ra nếu khi ấy em nhận nuôi Nhất Nhất thì anh cũng sẽ nuôi con bé. Em hỏi nó xem sau khi tốt nghiệp…thôi vậy, coi như anh nói đùa.”
Chồng còn chưa nói hết lời nhưng Nguyễn Tinh đã đoán được nửa câu sau.
Thế nhưng e là Ngu Trĩ Nhất cũng không đồng ý về sống cùng với chị ta.
Nhà họ Nguyễn báo án, Ngu Khải ăn cắp bị bắt, sau khi thẩm tra còn phát hiện gã ta có tiền án.
Nguyễn Tinh không ngờ chồng trước lại hoàn toàn biến thành một tên cặn bã, còn khiến mẹ già của mình giận đến độ nhập viện, lúc nhìn thấy Ngu Khải không nhịn được mắng gã ta té tát.
Ngu Khải bị tuyên vào tù, Ngu Trĩ Nhất do dự hồi lâu, cuối cùng từ chối gặp mặt gã.
Cô đứng một mình bên cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm thất thần.
Có người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Ngu Trĩ Nhất không cần quay lại cũng biết là ai.
“Anh ơi, anh có cảm thấy em máu lạnh không?” Cô hỏi.
Đã qua nhiều năm nhưng đau đớn khi ấy chẳng hề phai nhòa, dù cho người đó có là bố ruột thì chẳng thể nào tha thứ.
“Không, em có quyền lựa chọn.”
Sau khi Ngu Khải lại mắc sai lầm, trừ việc nói lời xin lỗi cùng hổ thẹn, cũng chẳng có hành động thực tế gì để bù đắp.
Người bố trên danh nghĩa lại lợi dụng sự nhân hậu của người bà yêu thương mình bấy nhiêu năm, người nào quan trọng hơn vốn không cần suy nghĩ.
“Nếu ông ta phạm tội thì ắt phải chịu quả báo trừng phạt.”
Năm ba đại học, Thời Dịch tham gia kế hoạch khởi nghiệp của Giang Trì Châu, tập hợp những người có năng lực lại cùng chí hướng để sáng tạo trò chơi trên mạng.
Nhà nước khuyến khích và hỗ trợ sinh viên khởi nghiệp, nhưng khó khăn thực tế ngoài sức tưởng tượng.
Học kỳ cuối năm ba Thời Dịch đã bắt đầu dồn sức để tốt nghiệp trước thời hạn.
Số tín chỉ các môn học của cậu đã hoàn thành từ lâu, thành tích trong khoa vô cùng xuất sắc, thậm chí có công ty đã gửi lời mời làm việc cho cậu.
Ngay cả giảng viên cũng lén khuyên nhủ cậu, lựa chọn tốt nhất là vào công ty lớn đã phát triển ổn định, có không gian để phát triển bản thân hơn.
Nhưng Thời Dịch kiên quyết lựa chọn theo ý mình.
Cậu bắt đầu bận rộn giữa trường học và công ty, càng ngày càng bận, hầu như thời gian hẹn hò cũng không có.
Khương Mịch Nhĩ nói đùa trong nhóm chat, kể rằng lần trước đến tìm Ngu Trĩ Nhất hẹn đi ăn, còn nghe thấy mấy cô nàng trong lớp xì xầm có phải Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất đã chia tay không?
Vì chuyện này mà Thời Dịch cố ý về trường, đứng chờ bạn gái tan học, chứng minh thân phận bạn trai của cậu ngay trước mặt các bạn cùng lớp.
Quan trọng là Ngu Trĩ Nhất còn chưa hiểu được nguyên do bên trong.
Nhưng cô biết Thời Dịch bộn bề nhiều việc, săn sóc nói với cậu: “Dạo này anh đang bận nhiều việc, không cần phải chờ em tan học đâu.”
Bạn gái nhỏ tâm lý như vậy trái lại khiến cậu hổ thẹn: “Gần đây không có nhiều thời gian ở bên em, bạn trai như anh đúng là chưa tròn trách nhiệm.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: “Anh đừng nói vậy, đừng nghe người khác nói linh tinh, em thật sự không trách anh mà.”
Cô ngửa lòng bàn tay Thời Dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát âu yếm, trong đôi mắt tràn ngập sự tin tưởng và ỷ lại: “Vì em biết Thời Dịch rất xuất sắc, nên em tin tất cả sự lựa chọn của người ấy.”
Nghỉ hè năm ba, Thời Dịch dồn công sức tham gia vào kế hoạch khởi nghiệp, bọn họ không có thời gian về nhà, bèn thuê phòng trọ ở thành phố C, Ngu Trĩ Nhất ở lại cùng cậu.