Việc Ngu Trĩ Nhất xông vào đã phá vỡ bầu không khí hài hòa trước đó, trong chốc lát mọi người cũng không biết nên khuyên như thế nào.
Vừa nhìn cô gái nhỏ này đã biết là không thể chơi cùng bọn họ, nhưng cũng không thể đuổi người ta đi được.
Trái lại Thời Dịch mở miệng đưa ra quyết định: “Các cậu chơi đi, tớ đưa em ấy về nhà.”
“Anh Dịch, còn chưa đánh xong trận này mà…” Lúc này họ vô cùng cần người đội trưởng Thời Dịch với thao tác nhanh gọn sắc bén.
Thời Dịch thoát game: “Không chơi nữa.”
“Thời Dịch, đừng hại đồng đội của cậu như thế chứ, chơi xong rồi về, mấy chục phút thôi mà, chắc Ngu Trĩ Nhất cũng đồng ý nhỉ?” Khương Vũ Nhiên nhìn Thời Dịch, lại nhìn sang Ngu Trĩ Nhất, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
“Cũng không thể để cô gái nhỏ nhà tôi đợi tôi tận mấy chục phút chứ?” Cậu cười cười, rút 100 tệ trong ví rồi đặt lên bàn: “Ba tiếng chơi hôm nay coi như tớ mời, xin lỗi nhé.”
Cậu không chút do dự lựa chọn Ngu Trĩ Nhất, mặc cho người bên cạnh giữ lại, tự nhiên dắt tay cô rời khỏi cái nơi huyên náo này.
Giây phút bước ra khỏi quán net, không khí xung quanh trở nên tươi mát hơn, Ngu Trĩ Nhất hít sâu một hơi.
Cô vẫn thấy không khí trong quán net nặng nề quá, không dễ chịu chút nào.
Thời Dịch rũ mắt, ánh nhìn đậu xuống cổ tay cô, nơi đó có một sợi dây gắn chuông nhỏ, nhìn trông có vẻ quen mắt.
Ngu Trĩ Nhất nhận thấy sự chú ý của cậu với tay mình bèn giơ lên: “Anh nhìn này, em tìm được cái chuông anh tặng em khi còn bé đó.”
Năm vừa mới vào lớp một, cô và bạn bè cùng chạy ra sân chơi rồi xảy ra chuyện được cô giáo đưa đến văn phòng, Thời Dịch chạy đi tìm cô khắp nơi, lúc cậu nhễ nhại mồ hôi chạy vào văn phòng muốn xin cô giáo tìm giúp thì mới biết cô đã được cô giáo đưa đi.
Sau khi chuyện qua rồi, Thời Dịch sợ cô đi lạc bèn ngây thơ buộc cái chuông trên tay cô, lúc đi đường sẽ vang lên tiếng lảnh lót.
Có điều tiếng chuông quá ồn không hợp để đeo nên đành phải gỡ xuống.
Nhưng cô lại không chịu, Thời Dịch nghĩ ra một cách, tặng cho cô một cái chuông không kêu nữa mới dỗ được cô vui vẻ.
Thời gian lâu dần, vòng tay bị mài sờn, cô bèn gỡ xuống để cất đi. Bây giờ dọn đồ đạc lại nhìn thấy, chuyện trước đây hiện lên rõ ràng.
Cậu nâng bàn tay của cô gái nhỏ xoay hai bên, thấy sợi dây màu đỏ được tết, không keo kiệt ca ngợi: “Đẹp đó.”
Cô nói: “Vì anh đưa cho Nhất Nhất toàn là đồ tốt nhất mà!”
Đồ tốt nhất…
Nhưng bây giờ cậu lại học những thứ này, với cô mà nói thì không phải thứ tốt đẹp gì.
Thấy vẻ mặt Thời Dịch bất thường, Ngu Trĩ Nhất cố ý thở dài trước mặt cậu: “Em xin lỗi, vì nhớ anh quá nên mới về trước.”
“Nhất Nhất.” Thiếu niên hơi nhíu mày, hiển nhiên không thích nghe cô nói như vậy.
Trước giờ cậu không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi nào từ cô, huống chi là vì loại chuyện này.
Hai người bước chầm chậm về phía trước, cứ bước đi trong vô định. Lúc đi ngang qua công viên, họ ăn ý cùng rẽ vào.
Xung quanh có người qua lại, nhưng càng đi sâu vào trong, người càng thưa thớt dần. Không biết đã đi đến chỗ nào, bốn phía yên ắng không thấy bóng ai.
Trước mắt là mặt hồ yên ả, tiết trời tháng Hai vẫn còn rất lạnh.
Hai người im lặng đứng bên hồ. Cô rút bàn tay đang để trong túi ra, cơn gió lạnh thổi đến, ngón tay lạnh cóng cứng ngắc.
Thời Dịch nắm hai bàn tay cô, cảm giác được cô gái nhỏ bên cạnh đã lạnh như đá, đau lòng khôn nguôi: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Không, em cảm thấy đứng trong gió lạnh thế này mới có thể tỉnh táo hơn.” Cô cố chấp đứng yên tại chỗ, mặc kệ luồng gió lạnh lướt qua cổ khiến cô bất giác rụt lại.
“Chuyện anh đang làm bây giờ có khiến anh cảm thấy vui vẻ không?” Cô hỏi.
Thời Dịch rũ mắt, khí lạnh bốn phía dường như cuốn vào trong ánh mắt: “Em muốn biết cái gì?”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: “Em không biết sao anh lại làm như vậy, nhưng em thấy anh không vui.”
“Trước lúc thi cuối kỳ, em đã cố ý giữ anh ở nhà. Anh cứ luôn giấu không cho em biết, vậy thì em cũng giả vờ không biết, vì em thấy không thể lấy việc đi chơi net và hút thuốc để nói người đó tốt hay xấu, đây chẳng qua cũng chỉ là sự lựa chọn của anh.”
“Thế nhưng đến giờ thì em vẫn không kìm được mà can thiệp.”
“Vì khi anh làm chuyện này nhưng lại không thấy được sự vui vẻ, vậy thì rõ là chuyện như này không ý nghĩa gì với anh cả.”
Nói hết những lời giấu trong lòng cũng coi như trút được gánh nặng, để lòng nhẹ hơn.
Cô gái nhỏ trước đây tự ti không dám đưa ra bất kỳ ý kiến nào, giờ đã dần dần bước ra khỏi cái kén của mình trong sự cổ vũ của cậu.
Người đó vẫn là Thời Dịch…
Thời Dịch kéo cô ra khỏi đầm lầy tăm tối.
Để đến giờ, cô thậm chí đã có dũng khí để dẫn dắt người khác.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt bình tĩnh của Thời Dịch, từng câu từng chữ như khắc vào tim cậu: “Em mong rằng khi có người nhắc đến Thời Dịch sẽ khen ngợi cậu ấy ưu tú, và cũng coi đó như niềm kiêu hãnh, mà không phải là nghe người khác nói rằng, cái người học giỏi nhất khối ngồi chơi game hút thuốc trong quán net với một đám chả ra gì.”
Ánh mắt hai người giao nhau, Thời Dịch im lặng hồi lâu, ngẩng lên xoa xoa đầu cô, thở ra khí lạnh: “Anh biết nên làm như nào.”
Cậu chủ động lấy gói thuốc và bật lửa trong túi giao cho Ngu Trĩ Nhất, đồng thời hứa với cô: “Anh sẽ không để Nhất Nhất thất vọng.”
Lần này cậu đã hoàn toàn buông bỏ.
Ngu Trĩ Nhất nắm chặt đồ trong tay, đôi mắt ngập tràn ý cười.
Cô rụt cổ lại, chủ động cầm tay Thời Dịch: “Anh, ngoài trời lạnh lắm, mình về nhà thôi.”
Sau đó có rất nhiều người hỏi Thời Dịch sao không hút thuốc lá, đáp án của cậu vô cùng đơn giản:
Không đành lòng…
Cô gái nhỏ của cậu chỉ cần kêu một tiếng “khó chịu” thôi là cậu mặc kệ tất cả.
Chung quy thì cũng không thể để cả người dính khói thuốc mà đi ôm người mình yêu chứ.
—
Sau khi Ngu Trĩ Nhất kéo Thời Dịch ra khỏi quán net thì cậu không còn ra ngoài cùng đám người đó nữa.
Học kỳ mới lại bắt đầu.
Các cậu trai trong trường vẫn thường rủ cậu đi chơi, dù thái độ từ chối của Thời Dịch rất rõ ràng nhưng những người đó vẫn không từ bỏ.
Khương Vũ Nhiên thuận miệng nói: “Các cậu cũng không phải không biết, Thời Dịch đối xử rất tốt với em gái của cậu ấy, chắc chắn là em gái không cho đi đấy.”
Các cậu thiếu niên ở tầm tuổi này đều không thích bị người khác quản thúc, thấy “anh em” của mình bị một cô gái nhỏ quản chặt thì không kìm được đưa ra ý kiến của mình.
Chẳng biết sao lại truyền đến vài lời không hay đến tai Ngu Trĩ Nhất.
Mặc dù Thời Dịch đã cản lại, nhưng miệng là của người ra, không thể lúc nào cũng kín mồm kín miệng được, ngược lại còn bị truyền đi xa hơn.
Lúc kiểm tra tháng của học kỳ mới, có người tuồn ra một phần đáp án từ sớm.
Chuyên gia chép bài lúc cuối mới phát hiện ra, đáp án đúng của câu sau phải lệch một vị trí so với đáp án của câu trước, như thế thì…chẳng khác nào phải chọn đúng đáp án ngay từ câu đầu tiên, chỗ sơ hở sờ sờ ngay đó, rõ ràng là đã cung cấp bằng chứng chép bài cho thầy cô.
Khi ấy mọi người còn đang suy nghĩ, mỗi lần đáp án được tuồn ra thì chỉ cần sửa ngẫu nhiên vài câu, như vậy thì điểm số cũng tương đương nhau chỉ là thứ tự đáp án không giống.
Nhưng lần này các đáp án đều đúng, nếu như không chọn sai đáp án từ ngay câu đầu…
Chuyện này có vẻ khá kỳ lạ, người chép bài cũng chỉ tự nhận là xui xẻo.
Chỉ có Kiều Lạc Chỉ chợt nhớ đến một chuyện, hồi còn học cấp 2, trong lớp cũng có rất nhiều người chép bài của Thời Dịch, có mỗi Ngu Trĩ Nhất sau khi chép được Thời Dịch sửa cho thì mới thoát được. truyện đam mỹ
Giữa hai người dường như có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến vi diệu.
Má ơi, người con trai ấy đáng sợ quá đi mất!
[Người tôi thích có nước da trắng bóc, vóc dáng cao gầy, lúc cười lên ánh mắt như ẩn chứa cả bầu trời sao sa. Người ấy học giỏi vô cùng…]
Năm mười sáu tuổi Ngu Trĩ Nhất đăng ký trở thành tác giả viết tiểu thuyết trên mạng, cô đăng những tâm sự thiếu nữ của mình theo ý muốn.
Tình tiết trong chương mới của cô diễn ra rất chậm, từ khi còn bé đến mười sáu tuổi, nhịp điệu chầm chậm.
Cho đến khi mười sáu tuổi, chương mới của cô lại bị ngừng lại, không phải vì tác giả không chăm chỉ, mà vì câu chuyện của họ vẫn đang còn trong giai đoạn phát triển.
Lúc mới đăng tiểu thuyết lên hầu như không có lượt nhấp xem, gom góp mãi mới lên đến được hai chữ số, lại vì ngừng chương mới nên cứ vừa lên thì lại xuống, mãi vẫn không qua được 100.
Có độc giả nhắn dưới khu bình luận: Tác giả ra chương mới chậm quá, bao giờ mới có thể hoàn đây?
Mỗi bình luận khi đó cô đều rất quý trọng, lần lượt trả lời lại: Xin lỗi nha, vì mình cũng không biết câu chuyện sẽ phát triển đến bước nào, không biết khi nào sẽ viết cái kết.
Độc giả thông minh bắt được chỗ quan trọng trong câu này: Cảm thấy mấy chương trước được viết rất tỉ mỉ, truyện này lấy cảm hứng từ đời thực sao?
Tác giả trả lời: Là câu chuyện của bản thân mình.
Độc giả hơi phấn khích: Chuyện có thật à, tôi sẽ theo đến cuối luôn! Mong rằng sẽ được chứng kiến một cái kết hạnh phúc.
Khi đó cũng có hơn mười mấy bình luận, ngoại trừ mấy câu bình luận sáo rỗng thì bình luận này luôn được ấn like, đẩy lên top đầu trong khu bình luận.
Thời gian trôi nhanh như tên bắn, họ đã chính thức tiến vào trạng thái khẩn trương của học sinh lớp mười hai.
Trong phòng ký túc chỉ có mỗi Khương Mịch Nhĩ chẳng hề để ý đến thành tích học tập, còn nhàn nhã mua một con rùa nhỏ bên ngoài trường về.
Khương Mịch Nhĩ lấy chậu rửa mặt làm nơi ở cho nó, đặt chậu trên bàn, cô có thể nhìn chằm chằm nó bơi đến mấy tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng lại đưa ra nghi vấn: “Các cậu bảo tớ nuôi nó trong cái chậu này cũng không được đẹp lắm nhỉ?”
Một bạn cùng phòng khác đáp: “Muốn đẹp thì phải mua bình thủy tinh về nuôi, xong rồi còn phải cho nước với thêm cỏ trang trí bên trong nữa.”
“Có lý đấy.” Khương Mịch Nhĩ chọc chọc mai rùa, thật sự định dọn nhà cho nó.
Ngu Trĩ Nhất chậm rãi nhắc nhở: “Nếu mua bình thủy tinh đặt ở phòng ngủ sẽ bị cô quản lý phát hiện đó, cô sẽ để cho bọn mình nuôi à?”
Học sinh lớp 12 không được bày những đồ hoa hòe sặc sỡ như thế, ký túc xá của trường yêu cầu rất nghiêm, đại khái là ngoài những đồ dùng cá nhân và đồ học tập thì không cho phép bày biện ra.
Đến sân thượng còn không cho trồng hoa nữa là cái chuyện nuôi rùa vớ vẩn này.
Có lẽ cũng chỉ còn cách nuôi trộm thôi.
Khương Mịch Nhĩ túm lấy con rùa nghịch ngợm, bất cẩn bị nó cắn.
“Á! Nó cắn tớ!”
“Cậu lấy tay đâm vào mũi nó đi, hoặc là thả xuống nước.”
Khương Mịch Nhĩ vội làm theo, quả nhiên con rùa nhả ra.
“Cái thứ nhỏ nhoi như mày lại còn dám cắn tao, đáng ghét quá đi mất!” Khương Mịch Nhĩ giận dữ, quyết định không nuôi nữa.
Ngu Trĩ Nhất cảm thấy có hứng thú bèn viết câu chuyện này thành tình tiết trong chương mới.
Rất khéo là cô vừa đăng lên thì bên dưới đã có thêm một bình luận mới: Phòng các cô nuôi rùa nhá, lát nữa tôi sẽ đi báo với cô quản lý!
Ngu Trĩ Nhất:???
Cô bấm vào avatar của độc giả đó thì lại phát hiện đó là một nick clone.
Vừa mới lập xong, trong giá sách chỉ có mỗi quyển truyện này của cô.