Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 22




Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp trong tiếng chuông, theo sau là một cô gái nhỏ.

“Cả lớp vỗ tay nhiệt liệt chào mừng bạn mới vào lớp mình nào.”

Dưới bục giảng vang lên tiếng vỗ tay liên tiếp, ai cũng thấy tò mò với bạn học mới này.

Nhưng lạ là cô bạn này lại đeo khẩu trang che hết nửa khuôn mặt bên dưới, còn thả tóc mái che trán, chỉ nhìn được mỗi cặp mắt đen to tròn.

Vậy nên mọi người lại càng thấy hứng thú với bạn học mới, đều tò mò rằng vì sao cô phải đeo khẩu trang, cũng muốn nhìn xem sau khi bỏ khẩu trang ra thì dáng dấp ra sao.

Mấy bàn trên gần thầy Vu nên không dám bàn luận, nhưng mấy bàn phía sau thì lại bắt đầu xì xầm bàn tán về bạn mới.

Dưới sự ra hiệu của giáo viên, Ngu Trĩ Nhất đứng trên bục giảng nói: “Chào mọi người, mình là Ngu Trĩ Nhất, rất vui khi được học cùng với mọi người, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Nói xong, cô hơi khom người làm động tác chào.

Giọng của cô gái mềm mại nhẹ nhàng, vô cùng tương xứng với thân hình nhỏ nhắn của cô. Người ta thường nói nghe tiếng như gặp người, lúc này có thể đại khái phác họa ra một cô gái yêu kiều dịu dàng.

“Ồooo~” Phía gần cuối lớp có mấy cậu học sinh nghịch ngợm cố ý hú lên.

Lê Thiểu Chu ngồi trước Thời Dịch cũng phối hợp với đám đông ồn ào, chợt thấy mông mình bị đạp một phát.

Cậu quay phắt lại, thấy lớp trưởng Thời Dịch đang tỏ ý cảnh cáo.

Cậu chỉ nghĩ lớp trưởng muốn giữ gìn trật tự cho lớp nên im luôn.

Thầy chủ nhiệm đập bàn giáo viên, ý bảo cả lớp trật tự, rồi chỉ vào vị trí duy nhất còn trống trong phòng học, tươi cười nói với Ngu Trĩ Nhất: “Em Ngu Trĩ Nhất, em tạm thời ngồi vào bàn trống hàng thứ tư từ dưới lên nhé.”

“Vâng ạ.”

Cô cầm chặt hai phần tài liệu nhập học trong tay, từ tốn đi đến chỗ ngồi của mình.

Khương Mịch Nhĩ tiếp đón cô ở phòng ngủ hôm qua hớn hở vẫy tay “Hey.”

Ngu Trĩ Nhất cười với cô nàng, tuy không nhìn được biểu cảm nhưng lúc cô cười lên, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, rõ là rất ưa nhìn.

Từ lúc biết được thân phận khác của Ngu Trĩ Nhất qua lời của Kiều Lạc Chỉ, Khương Mịch Nhĩ lại càng hứng thú hơn với cô bạn mới, cộng thêm việc thầy giáo đã đặc biệt thông báo phải giúp đỡ bạn mới, cô nàng làm lớp phó thể dục kiêm phòng trưởng, lúc đối mặt với Ngu Trĩ Nhất chợt sinh ra cảm giác mình đang gánh vác sứ mệnh to lớn!

Ngu Trĩ Nhất vừa ngồi xuống đã phát hiện trong ngăn bàn có mấy cuốn sách.

Cô lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, mở ra nhìn, quả nhiên là sách giáo khoa mà mình dùng hàng ngày. Sáng sớm nay lúc đi học cùng Thời Dịch, cậu đưa sách giáo khoa học hôm nay cho cô theo thời khóa biểu, bảo rằng chỗ còn lại thì cầm dần sau.

Cô nghĩ, sách giáo khoa cấp 3 rất nhiều, còn dày nữa, nếu cầm hết một lúc thì quả thật không nổi, nên đồng ý với cách của Thời Dịch.

Cứ như vậy, mỗi sáng Thời Dịch sẽ đưa cho cô mấy cuốn sách… tất cả đều là sách của cô.

Khương Mịch Nhĩ ngồi ở bên cạnh, nghếch đầu lên là có thể thấy rõ sách của Ngu Trĩ Nhất có những chỗ gạch chân bằng bút màu khác nhau.

Khương Mịch Nhĩ hơi ngạc nhiên: “Này, cậu dùng lại sách của người khác à?”

Nghe cô bạn hỏi vậy, Ngu Trĩ Nhất lắc đầu, giở trang thứ hai chỉ vào góc dưới bên phải cho bạn xem: “Đây là sách của tớ.”

Hai người nhẹ giọng trò chuyện, thầy chủ nhiệm trên bục giảng vỗ tay một cái: “Được rồi, chúng ta mở sách giáo khoa ra, học tiếp tiết văn cổ hôm qua.”

Khương Mịch Nhĩ tinh tế phát hiện Ngu Trĩ Nhất không có bút, cô lục lọi trong ngăn bàn của mình, chợt nhớ ra vừa mới bị mất bút nên giờ không thừa cái nào cả.

“Cậu không mang bút à? Nếu không mang thì cứ bảo tớ, tớ đi mượn giúp cậu.” Khương Mịch Nhĩ đã nhanh chóng nhập vào trạng thái “chăm sóc bạn mới”.

Ngu Trĩ Nhất khẽ gật đầu: “Tớ có mang bút rồi.”

Chỉ là balo đang ở chỗ Thời Dịch.

Cô quay đầu nhìn đằng sau, Thời Dịch ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên.

Cô cũng không hiểu tại sao Thời Dịch để sách trong ngăn bàn, mà lại quên không để luôn balo cho cô.

“Áaaa—“ Lê Thiểu Chu bị đâm một cái, quay đầu lại, thấy Thời Dịch đưa ra một cái bút đen, một cái bút đỏ.

“Đưa cho Ngu Trĩ Nhất.” Cậu nói.

Lê Thiểu Chu ngơ ngác, Thời Dịch lặp lại: “Đưa bút cho Ngu Trĩ Nhất.

Lê Thiểu Chu đờ đẫn đưa hai cái bút cho Ngu Trĩ Nhất ngồi ở bàn trên.

Ngu Trĩ Nhất nhỏ giọng cảm ơn.

Cô không hề thấy chuyện này có gì lạ, nhưng mấy hàng ngồi sau lại không nghĩ như vậy.

Vừa rồi bọn họ tận mắt thấy Thời Dịch cầm mấy cuốn sách đến, lại để ngay chỗ trống. Ban đầu họ chỉ nghĩ rằng Thời Dịch làm lớp trưởng mới phải làm những chuyện này, giờ xem ra chuyện này Không! Đơn! Giản!

Nhưng đang trong giờ của thầy chủ nhiệm, có thắc mắc cỡ nào cũng phải nhịn xuống!

“Reng—“

Mãi mới chờ được đến lúc chuông reo, thầy chủ nhiệm vẫn còn đang dạy thêm, chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi đến 3,4 phút.

Thầy chủ nhiệm sắp xếp lại sách, nói to: “Được rồi, các em ra chơi đi. Lát nữa lớp phó môn Văn đến văn phòng lấy bài tập, cả lớp chép bài văn cổ hai lần, mai đi học nộp lại cho thầy.”

Cho đến khi thầy giáo ra khỏi lớp thì nhóm học sinh mới nhốn nháo đứng lên.

Có người thì rủ nhau đi vệ sinh, có người lại ngồi yên, còn có vài người cố tình xúm xít lại muốn nhìn diện mạo của Ngu Trĩ Nhất.

“Hì, Ngu Trĩ Nhất, sao cậu phải đeo khẩu trang thế?”

Nói đến cũng kỳ lạ, trong lớp không được phép đội mũ hoặc đeo khẩu trang, nhưng thầy giáo tự dẫn Ngu Trĩ Nhất vào lớp lại không nói gì.

Nhiều ánh mắt tập trung vào mình như vậy, nhịp tim Ngu Trĩ Nhất chợt đập dồn dập, nhớ tới lúc bị người khác coi là kẻ kỳ dị, cô hơi căng thẳng.

“Bịch—“

Bên tai truyền đến tiếng động, là Thời Dịch cầm balo của cô đặt lên bàn.

“Lớp trưởng, cậu quen Ngu Trĩ Nhất à?”

“Ây chà, quan hệ không bình thường nha~”

Thời Dịch bình tĩnh liếc một vòng: “Các cậu nói nhiều quá, đứng dịch ra cho tớ, đừng túm vào đây nữa!”

Ngữ khí của cậu không có vẻ hung dữ, có vài người quanh đó chơi với cậu nên cũng không sợ: “Thế không được đâu, nói mau, hai cậu có quan hệ gì? Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị.”

Ngu Trĩ Nhất thờ dài, cất balo vào trong ngăn bàn, cất tiếng gọi Thời Dịch: “Anh.”

Quần chúng hãi hùng: “Anh?”

“Lớp trưởng, đây là em gái cậu à?”

“Thế mà không bảo sớm, nếu là em gái lớp trưởng thì cũng là bạn của bọn này.”

Ngu Trĩ Nhất biết từ nhỏ đến lớn Thời Dịch luôn có quan hệ tốt với mọi người, chẳng ngờ mình cũng được lây ít hào quang của cậu, mọi người nhanh như vậy đã tiếp nhận học sinh mới chuyển vào như cô.

Thời Dịch chỉ cười không nói, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Chắc có lẽ là ngầm thừa nhận sự thân thiện của bọn họ với Ngu Trĩ Nhất.

Biết Ngu Trĩ Nhất quen biết với Thời Dịch thì mọi người lại càng muốn nhìn gương mặt của cô.

“Ngu Trĩ Nhất, trưa nay cùng đi căn tin nha.”

“Được.” Đối với người nhiệt tình kết thân, cô ngoan ngoãn lấy hộp đựng thức ăn trong ngăn kéo.

Sau khi đi cùng bạn học đến căn tin lấy cơm, cô quay về phòng ngủ ngồi ăn.

Những người muốn nhân lúc ăn cơm nhìn cô gỡ khẩu trang: “…”

Ngày nào Ngu Trĩ Nhất cũng đeo khẩu trang đi học.

Bạn cùng lớp với cô lén lút tìm ba cô bạn cùng phòng, muốn moi tin tức, nhưng ba người không hề hé răng nói lời nào.

Mãi mới chờ được đến tiết thể dục của thứ sáu, mọi người nghĩ thể dục phải chạy nên chắc Ngu Trĩ Nhất sẽ gỡ khẩu trang ra?

Nhưng đến chiều hôm ấy, trời đổ mưa, giáo viên môn thể dục huýt sáo bước vào phòng học thông báo: “Tiết này cả lớp nghỉ nhé.”

Những người muốn nhìn cô gỡ khẩu trang học thể dục: “…”

Ngu Trĩ Nhất càng trở nên thần bí trong lòng mọi người.



Tan học thứ sáu, cô phải về nhà cùng Thời Dịch.

Nên nói là, cuối cùng cũng có thể về nhà với cậu ấy.

Nghe tiếng thông báo tan học của giáo viên, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vở soạn bài, vở bài tập, vở ghi chép, thêm mấy cuốn sách nữa, trọng lượng cũng không nhẹ.

Bây giờ Thời Dịch không cần chép bài giúp cô nữa, nên không còn vướng víu rườm rà, đến hôm thứ 6 thậm chí chỉ mang mấy quyển bài tập bắt buộc về.

Cậu lấy vở bài tập và vở ôn tập để trên bàn, đợi Ngu Trĩ Nhất đang xếp sách ở phía trên.

“Nhất Nhất, cầm cặp sách qua đây.”

“Vâng.”

Cô ngoan ngoãn xách cặp đến, Thời Dịch nhấc lên hai cái ước lượng, cũng khá nặng.

“Sao mang nhiều thế?”

“Toàn là sách mà thầy cô bảo phải chuẩn bị với ôn tập.”

“Đúng là thật thà.”

Trên lớp có mấy người thật sự nghe lời giáo viên mà chuẩn bị bài chứ?

Mở khóa kéo ra, cậu không khách khí nhét vở của mình vào cặp Ngu Trĩ Nhất, chẳng cần chờ cô lấy lại đeo, thì cậu đã nhấc lên khoác vào vai.

Lắc một cái, móc treo thú bông màu hồng nhạt cũng đung đưa theo, vô cùng dễ thương.

“Nhất Nhất, anh thấy khi về em bỏ cái móc treo này ra thì tốt hơn đấy.”

“Sao ạ? Cái này đáng yêu mà.”

“Cũng đáng yêu, nhưng…em thấy anh đeo một cái balo có móc treo màu hồng này mà nhìn được hả?”

Ngu Trĩ Nhất hiểu được hàm ý trong lời nói của cậu, nhoẻn miệng cười, vội vàng gỡ móc treo xuống.

Hai người sóng vai bước ra khỏi lớp.

Có người cảm thán: “Ôi, lớp trưởng tốt với em gái ghê, còn đeo cặp sách cho em gái nữa, anh của tớ suốt ngày giành máy tính với tớ thôi.”

“Đừng nói nữa, anh em tớ thì chí chóe suốt, chỉ thiếu mỗi nước đi xét nghiệm DNA ấy.”

Nhìn cảnh này, mọi người đều cảm thấy Thời Dịch đối xử khá tốt với Ngu Trĩ Nhất.

Chỉ có mỗi Kiều Lạc Chỉ lắc đầu liên hồi: “Không đúng, không đúng.”

Phòng ngủ còn lại ba người, các cô đang nói chuyện về người duy nhất không ở lại là Ngu Trĩ Nhất.

Khương Mịch Nhĩ căn cứ vào quan sát hai ngày nay của mình đưa ra kết luận: “Tớ thấy mọi người trong lớp đều cho rằng Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất là anh em, lớp trưởng đối với cô em thanh mai hàng xóm này đúng là không tệ, nhưng cũng đâu có quá như lời cậu nói.”

Tình hình trên lớp hai hôm nay thì bọn họ cũng không tiếp xúc nhiều, quan hệ tốt nhưng cũng chẳng xuất hiện cái cảnh khiến người ước ao như Kiều Lạc Chỉ miêu tả.

Kiều Lạc Chỉ cắn môi, lắc đầu nguầy nguậy: “Hôm… hôm nay đúng là không giống thật, nhưng mà tớ nói cũng là thật đó!”

Hôm nay cô phải làm rõ tính xác thực trong câu nói của mình ở chỗ này: “Tớ không nói điêu một tí nào luôn, không tin thì các cậu cứ chờ mà xem!”

“Ok con dê.”

Khương Mịch Nhĩ không phải không tin quan hệ tốt giữa Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất, chỉ là cô thấy chuyện Kiều Lạc Chỉ kể hơi không thật lắm.

“Đi học hai hôm thấy thế nào?”

“Cũng ổn ạ.” Ở phòng trong ký túc xá đúng thật là không được tự do như ở nhà, nhưng cũng may là bạn cùng phòng đều rất dễ ở chung.

“Ăn cơm ở căn tin có được không?”

“Khá được ạ.” Cô cũng không kén ăn.

“Thế em thấy bạn trong lớp chơi được không?”

Ba câu hỏi dồn dập khiến cô hơi ngây ra một lúc, hỏi ngược lại: “Anh quen với bọn họ hơn em mà?”

Thời Dịch dừng lại, thong thả khoanh tay trước ngực: “Thế người nào đó đã bảo rằng, ở trường học thì phải khiêm tốn một chút, để em đỡ bị mọi người chú ý đến?”

“Anh, anh biết em không có ý đó mà…” Chỉ là vì Thời Dịch quá nổi tiểng ở trường, nên cô nhắc nhở cậu khiêm tốn một chút, đừng để nhỡ có chuyện gì thì giáo viên lại tìm cô nói chuyện.

Những điều này đều là kinh nghiệm cô đã từng trải qua cả.

Lúc ấy cô còn rất ngây thơ, lần nào cũng ngờ nghệch giải thích với người khác một hồi, nói rõ hết quan hệ giữa mình với Thời Dịch.

Sau này cô mới hiểu được, quan hệ như thế này thực sự không thể nào nói rõ được, trừ phi nói thẳng với những người khác hai người là anh em, nhưng cô lại không muốn làm như vậy.

Không thể nói rõ lý do, nhưng tóm lại là không muốn bị buộc vào quan hệ “ruột rà” với Thời Dịch.

Thời Dịch thường đi xe đạp đến trường, Ngu Trĩ Nhất thì ở ký túc xá của trường nên cũng không có xe, cô không muốn nhà họ Thời tiêu tốn tiền của cho mình, nên lúc này…đành phải đi chung xe thôi.

Thời Dịch đưa cặp sách cho cô, tháo khóa xe, chân dài quàng lên xe, hai chân chống vững vàng trên mặt đất.

Cậu điều khiển xe chắc chắn ổn đinh, Ngu Trĩ Nhất ôm cặp sách ngồi ở đằng sau.

Cô nắm lấy áo người ngồi trước theo bản năng, đằng trước lại truyền đến tiếng của Thời Dịch: “Bám chắc vào.”

Giọng nói sang sảng của thiếu niên lại như mang theo một cảm giác dịu dàng khang khác.

“Dạ.” Cô lập tức đáp lại, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo của cậu.

Lúc ở cùng với Thời Dịch có cảm giác cực kỳ an toàn.



Khoảng chừng hai mươi phút sau thì hai người về đến nhà.

Thời Dịch thò tay vào trong cặp sách của Ngu Trĩ Nhất lấy chìa khóa, thuần thục cắm vào ổ khóa vặn ra, mở cửa.

Hai người cúi xuống thay giày, lại nghe thấy trong phòng có mấy giọng nói lạ.

Đi vào phòng khách nhìn ngó, hai người ngồi trên ghế sô pha đúng thật là… bất ngờ ngỡ ngàng.

Từ lúc bị thương rồi xuất viện đến nay, đây là lần gặp mặt đầu tiên của Ngu Trĩ Nhất với bố mẹ.

Đã mấy tháng trôi qua, nhưng khi nhìn thấy Ngu Khải, cô vẫn thấy lạnh sống lưng.

Nhất thời không biết nên làm gì.

Nhưng khi Ngu Khải và Nguyễn Tinh nhìn thấy hai đứa trẻ thì lập tức đứng lên, đi về phía hai người.

Ngu Trĩ Nhất vô thức lùi về sau một bước, Thời Dịch lẳng lặng đứng chắn ở phía trước, vô cảm cất tiếng chào: “Cô chú đến chơi ạ.”

Dù sao đây cũng là nhà họ Thời, nên lúc đối diện với Thời Dịch, Ngu Khải và Nguyễn Tinh vẫn cười nói: “Tiểu Dịch, lâu rồi không gặp, dạo này lại đẹp trai hơn rồi.”

Dù cho đây là lời khách sáo hay thật lòng thì Thời Dịch cũng chẳng để tâm, cậu vẫn che chở cho cô gái nhỏ sau lưng.

Ngu Khải và Nguyễn Tinh lúng túng liếc nhau, Ngu Khải xoa tay nhưng không biết mở lời như nào.

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tinh đi vòng đến bên cạnh Ngu Trĩ Nhất, hỏi dò: “Nhất Nhất, bố mẹ muốn nhìn con một chút.”

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu.

“Bố mẹ cũng muốn quan tâm con mà.” Nguyễn Tinh vô thức kéo tay Ngu Trĩ Nhất, lại bị cô né ra.

Cô lấy cặp sách trong lòng Thời Dịch, tựa như muốn trốn thoát khỏi nơi khiến mình ngộp thở.

Ngu Khải thấy cô muốn chạy bèn kéo cô theo bản năng.

Mới vừa chạm vào thì Ngu Trĩ Nhất đã sợ hét thất thanh.

Thời Dịch giật thót, vội vàng tách hai người ra.

Cậu xoay người ôm cô, che chở cô trong lồng ngực, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao, không sao đâu.”

Ninh Tố Nhã bối rối lúc lâu rốt cục cũng đứng lên, để hai đứa trẻ vào phòng trước, mình thì đứng ở ngoài.

Đợi đến khi bọn trẻ vào phòng, Ninh Tố Nhã nói thẳng với hai người lớn kia: “Anh chị cũng thấy rồi đấy, Nhất Nhất vẫn chưa thể gặp hai người.”

Thật ra mấy tháng qua, Ngu Khải và Nguyễn Tinh vẫn gọi điện đến cho bà, nhưng Ngu Trĩ Nhất không hề muốn gặp bọn họ.

Bà tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, nên lần nào cũng từ chối hai người này.

Nhưng không biết vì sao, hôm nay hai người này lại đến, còn cứ đứng ngoài cửa không chịu đi.

Có thể làm gì được nữa?

Đành phải để cho họ vào nhà thôi.

Nguyễn Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng ngủ, thở dài: “Cũng không biết là giống ai nữa, đứa bé này sao lại cố chấp đến vậy…”

Đến giờ phút này Nguyễn Tinh vẫn đang suy nghĩ cẩn thận xem tại sao con gái cũng né tránh cả mình?

Những việc chị ta làm trước đây cũng vì nghĩ đến mọi người, cũng không cố ý tổn thương Ngu Trĩ Nhất, sao con bé lại không thông cảm cho người mẹ này chứ!

Ninh Tố Nhã nghe vậy, bỗng thấy tức nghẹn: “Là anh chị đã bỏ rơi con bé trước, suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời nó, dựa vào đâu mà anh chị bắt nó phải tha thứ cho mình?”

Bị một người ngoài chỉ trích khiến lòng tự ái của Ngu Khải trào dâng: “Bọn tôi là bố mẹ ruột của nó, dù có cắt xương ra thì vẫn còn gân nối liền.”

(Editor: Mình đoán ý của ông này là dù Ngu Trĩ Nhất có tránh né bố mẹ thì cô vẫn có quan hệ máu mủ ruột rà với họ)

Gã biết mình có lỗi, nhưng khi đó là do uống rượu không tỉnh táo, nên chỉ coi là chuyện ngoài ý muốn. Gã cũng đã ăn năn hối lỗi, nhiều lần muốn đến thăm con gái nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa, nên trong lòng cũng khó chịu ít nhiều.

Ninh Tố Nhã thấy mình không thể nào nói chuyện được với hai người này nữa.

“Được rồi, lúc nãy là anh chị cứ muốn ở lại, giờ đã thấy được con gái, là Nhất Nhất không muốn gặp anh chị, cũng không phải là do tôi cố ý ngăn cản.”

“A Nhã, chị xem có thể khuyên bảo Nhất Nhất được không, chị thấy em lặn lội đường xá đi về cũng khó khăn. Vừa nãy em thấy hai đứa đi vào, con bé còn đeo khẩu trang che mặt, mặt con bé bây giờ thế nào rồi?”

“Còn thế nào được nữa. Chuyện trước đây Ngu Khải gây ra thì hai người đều tận mắt nhìn thấy rồi đấy. Phải khâu nhiều mũi như thế…” Ninh Tố Nhã tỏ vẻ không kiên nhẫn với chủ đề này.

Nghe bà nói vậy, Nguyễn Tinh cũng đã hiểu ý.

Chị ta quay đầu lại u oán trừng mắt nhìn Ngu Khải: “Anh tự xem xem mình gây ra nghiệt gì đi!”

“Tôi đã bảo lúc đấy tôi uống say mà.”

“Anh đừng ngụy biện nữa, người đâu mà lại vô dụng như thế! Đúng là đồ vô tích sự!”

“Ấy này, đây là nhà của tôi, nếu anh chị có chuyện gì cần tranh luận mời tìm chỗ khác nhé.” Ninh Tố Nhã hạ lệnh tiễn khách.

Ngu Khải quát: “Nhất Nhất là con gái tôi, tôi có mang nó về nhà thì cũng là danh chính ngôn thuận.”

“Được thôi, thế thì mời anh Ngu đưa tiền phí sinh hoạt mấy tháng nay ra đây.” Ninh Tố Nhã bật cười: “Hai người chờ chút, mấy tháng nay con bé phải đi viện thay thuốc, hóa đơn tôi vẫn còn giữ đây, còn cả tiền ăn, tiền ở, tiền đi học, phiền hai người thanh toán hết.”

Nghe những lời này, Ngu Khải lập tức nín bặt.

Bây giờ gã ta phải dựa vào mấy việc lao động chân tay để kiếm sống, ốc còn chẳng lo nổi mình ốc, làm sao mà lo được tiền phí chữa trị.

Cuối cùng hai người cũng chẳng nhìn được mặt con gái, đành phải chán nản rời đi.

Tiễn hai con người ngứa mắt này đi, Ninh Tố Nhã đỡ trán, chợt thấy nhức đầu.

“Chuyện gì thế này…”

Ngay từ đầu bà đã không muốn cho họ vào, nhưng hai người thấy cửa đóng mà vẫn đứng ở đấy chờ con gái về, bà nghĩ dù sao họ cũng quan tâm đến con gái mới miễn cưỡng mời họ vào nhà ngồi.

Nhưng giờ tình hình không ổn chút nào, Ngu Trĩ Nhất vừa thấy bố đã sợ run lên, e là đã ảnh hưởng đến tâm trạng.



Mới gặp lại bố mẹ khiến tâm trạng Ngu Trĩ Nhất xấu vô cùng.

Cô đã từng khát khao được bố mẹ quan tâm và bảo vệ, cho dù chỉ là một chút ít ỏi, cô cũng sẽ mừng rỡ không thôi.

Bố mẹ không thường xuyên về nhà, cô tự nhủ: Bố mẹ phải đi làm cực khổ để lo cho gia đình.

Mẹ mua cho cô một bộ quần áo mới, mặc dù không vừa, cô vẫn sẽ cao hứng nói thích, sau đó lại tự an ủi: Trong lòng mẹ vẫn có mình.

Sau đó cô sống với bố, mặc dù bố luôn trút giận lên cô, cô vẫn an ủi mình: Chỉ là vì bố không tìm được công việc nên ảnh hưởng đến tâm tình mà thôi.

Cho đến khi cô phải nhập viện, tất cả sự sợ hãi tuôn trào.

Mẹ bảo rằng không thể lo được cho hết nên lại lần nữa chọn chăm sóc cho em gái.

Tâm trạng của bố không tốt thì sao lại muốn dùng cách mắng chửi, đánh đập cô để xả giận?

Bây giờ nhìn thấy bố mẹ, tận đáy lòng cô chỉ có sự chống cự và sợ hãi.

Cô luôn cảm thấy sẽ có một ngày nào đó, không biết lúc nào thì bố mẹ cô sẽ xé lớp mặt nạ tươi cười trên mặt, để lộ ra khuôn mặt dữ tợn hung hãn xé cô thành mảnh nhỏ.

Tuy trong lòng cô vừa sợ vừa hoảng loạn nhưng không hề khóc.

Vốn Thời Dịch cũng đã nghĩ xong những lời dỗ cô, cuối cùng lại nói ra một câu khen ngợi cổ vũ: “Nhất Nhất nhà mình hôm nay dũng cảm thật đấy.”

“Không phải mà…” Rõ ràng là cô nhát gan phải trốn đi.

“Để anh nhìn xem, mắt em có đọng hạt ngọc trai nào không?” Cậu biết cô gái nhỏ không rơi nước mắt, chỉ là phản ứng này của cô đáng yêu quá, khiến cậu không nhịn được muốn trêu cô một chút.

“Không có! Em không khóc đâu!”

Nếu là hồi trước, chắc hẳn giờ cô đang trốn vào một góc khuất nào đấy lặng lẽ lau nước mắt.

Nhưng giờ đã khác rồi.

Cô có Thời Dịch.

“Anh đừng coi thường em, giờ em mạnh mẽ lắm đấy!” Nếu lúc nào cũng khóc lóc trước mặt cậu thì xấu vô cùng.

Hai người trò chuyện qua lại, bầu không khí cũng dịu hơn, chỉ là cô gái nhỏ vẫn cúi thấp đầu, chứng tỏ tâm tình vẫn kém.

Thời Dịch giơ tay, động tác quen thuộc lại tự nhiên đặt tay trên mái tóc đen mềm của cô, nhẹ nhàng bảo: “Nhất Nhất, chắc anh phải nuốt lời rồi.”

“Sao ạ?”

“Anh không muốn giả vờ có quan hệ bình thường với em như em bảo, anh muốn để tất cả mọi người biết rằng, Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất có quan hệ tốt đến mức không thể rời xa.”

Câu nói sau cùng kia nghe có chút đắc ý.

Cô gái nhỏ bị chọc cười: “Anh trẻ con thật đấy.”

Cậu hơi khom lưng, gần kề bên tai cô, nhẹ nhàng chậm rãi nhả từng từ, ngữ điệu cực kỳ dịu dàng.

“Nghe bảo, nếu như con gái được cưng chiều vô cùng thì sẽ cảm nhận được hạnh phúc.”

“Không cần để ý đến ánh mắt của người khác, dù cho tất cả mọi người có chỉ trỏ thì cũng chẳng làm sao, suy cho cùng thì người mà anh muốn bảo vệ chỉ có mình em mà thôi.”

“Anh hi vọng việc mình dành toàn bộ tình cảm cho một mình em mà không giấu diếm thế này có thể khiến em an tâm, để em có thể thoải mái nói anh nghe mọi cảm xúc dù nhỏ nhặt nhất trong lòng mà không cần đắn đo, lo lắng.”

“Lúc vui vẻ có thể làm nũng với anh, lúc buồn đau thì nấp vào lòng anh đây.”

“Như vậy là tốt rồi.”

Cậu cúi đầu, hai tay đưa lên bên tai cô, gỡ dây thun màu trắng đang treo ở vành tai.

Khẩu trang hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt gần như không chút tỳ vết, dường như được thoa một lớp phấn hồng nhẹ nhàng.