Tuyệt Đối Cưng Chiều

Chương 16




Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Mợ lỡ miệng để lộ chuyện làm Ngu Trĩ Nhất nghe được sự thật tàn khốc. Cô không thể bình tĩnh nổi, chạy vào nhà gọi điện cho bố mẹ.

Điều đau xót là đến mức này mà bọn họ vẫn không có kiên nhẫn nói chuyện với đứa trẻ, chỉ dùng lý do “chuyện của người lớn trẻ con không được xen vào” làm cớ.

Bà ngoại an ủi cô: “Bố mẹ cháu sợ cháu lo lắng, chuyện này cháu cũng không có cách nào giải quyết giúp họ được, cứ tin họ được không?”

Ngu Trĩ Nhất rất khó chịu, nhưng cô không thể thể hiện tâm trạng tiêu cực với bà ngoại.

Đêm khuya yên tĩnh, cô gái nhỏ ngồi trên giường, gấp hết ngôi sao này đến ngôi sao khác.

Cô không ngủ được, vừa nhắm mắt trong đầu lại nghĩ đến những chuyện kia.

Nghe nói, gấp một nghìn ngôi sao thì tâm nguyện sẽ được thực hiện.

Cô biết chuyện này nghe qua thì rất đẹp đẽ nhưng lại không có thật. Cơ mà nó đại diện cho sự kỳ vọng tốt đẹp trong lòng mọi người. Cô cũng ngây thơ muốn làm theo, nếu gấp được một nghìn ngôi sao, liệu bố mẹ có quay lại với nhau không?

Lúc này đã gần hết học kỳ, điểm bài kiểm tra của Ngu Trĩ Nhất tụt xuống so với bình thường.

Còn một học kỳ nữa là bước vào kỳ thi lên cấp 3, giáo viên rất để ý đến học sinh trong lớp, tự mình liên lạc với các phụ huynh, mong rằng kỳ nghỉ đông phụ huynh có thể làm công tác tư tưởng cho con em mình.

Lúc Nguyễn Tinh nhận được điện thoại thì im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn chủ động đến tìm Ngu Khải: “Thành tích của Nhất Nhất dạo này thụt lùi, có lẽ vì chuyện của chúng ta.”

“Dù cho quan hệ giữa chúng ta ra sao, tôi vẫn hi vọng có thể xây dựng một môi trường tốt cho con, ít nhất là trước kỳ thi, đừng để ảnh hưởng đến con bé.”

Cứ như vậy, Nguyễn Tinh và Ngu Khải tạm thời cùng chung suy nghĩ vì kỳ thi của con gái.

Nguyễn Tinh sợ con gái lơ là học tập, còn Ngu Khải thì muốn dùng thời gian nửa năm này để níu kéo vợ.

Vì diễn kịch, hai vợ chồng đưa theo con gái út về quê đón năm mới.

Thấy bố mẹ và em gái trở về, Ngu Trĩ Nhất vui vẻ không thôi, tíu tít chia sẻ chuyện vui cùng với Thời Dịch: “Bố mẹ em không ly hôn, bọn họ quay lại với nhau rồi, sau này em vẫn là đứa trẻ có cả bố và mẹ!”

Thời Dịch luôn biết Ngu Trĩ Nhất khát vọng tình yêu thương của bố mẹ.

Thấy cô vui vẻ như vậy, cậu cũng nén nhịn không vạch trần màn kịch bằng mặt không bằng lòng của Ngu Khải và Nguyễn Tinh.

Thực ra người sáng suốt đều nhận ra được, nhưng hình như Ngu Trĩ Nhất tự đeo lên mắt một lớp kính lọc, cảm thấy bố mẹ mình vẫn giống như trước.

Vào đêm giao thừa, cô ôm chiếc bình đựng đầy những ngôi sao mà cô từng nghĩ là “ngây thơ” ra ước nguyện: “Hi vọng mình có thể ở cùng với những người mình yêu thương, vĩnh viễn không xa rời!”

Người cô yêu thương rất nhiều. Có người anh trai không chung dòng máu nhưng đối với cô rất tốt, cũng bao gồm cả người máu mủ ruột thịt giống như bà ngoại, bố mẹ.

Đêm giao thừa, khi đồng hồ điểm 0 giờ có người bắn pháo hoa, Ngu Trĩ Nhất đứng ở cửa còn Thời Dịch thì ở bên cửa sổ.

Trong đêm tối mịt mù, hai người không nhìn thấy đối phương nhưng họ đều biết rằng ở nơi đó có người kia!

Ngu Trĩ Nhất đặt chiếc bình sao lên trên bàn, nhìn thoáng qua em gái đang ngủ bên cạnh rồi cũng lên giường mang theo tâm tình chờ mong điều tốt đẹp đi vào giấc ngủ.

Nhưng sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh dậy phát hiện chiếc bình bị mở, cái nắp bình chỏng chơ trên bàn, sao thì rơi vung vãi xung quanh mặt bàn và cả trên đất.

Lúc đó cô vô cùng kinh hãi, ai đã động vào sao của cô!

Người đầu tiên hiện ra trong đầu là Ngu Tâm Nghiên.

Ngu Tâm Nghiên không tiện ngủ cùng bố mẹ, cũng không muốn ngủ với bà, đương nhiên sẽ chiếm một phần chỗ trên giường Ngu Trĩ Nhất. Người trong nhà có lẽ sẽ không lấy ngôi sao của cô ra chơi, khả năng lớn nhất chính là Ngu Tâm Nghiên.

Sao rơi trên đất và bàn cộng lại cũng chỉ được tầm hai, ba trăm. Vậy số còn lại đã đi nơi nào?

Ngu Trĩ Nhất vội vàng mặc áo khoác đi dép ra ngoài.

“Nghiên Nghiên!”

“Ngu Tâm Nghiên!”

Cô gọi tên em gái, lúc tìm được thì nhìn thấy tay trái Ngu Tâm Nghiên ôm bình sao, tay phải cho vào bình nắm một vốc sao rồi tung lên, cứ như vậy cả trăm ngôi sao đều bị con bé ném ra ngoài rơi tán loạn trên đất.

Ngu Trĩ Nhất gấp gáp chạy đến giật lại bình sao. Cô cúi đầu xem xét, nhưng trong chiếc bình đâu còn ngôi sao nào, tất cả đều bị Ngu Tâm Nghiên ném đi hết.

Vì cô lo lắng gia đình phân tán nên những đêm mất ngủ đã ngồi gấp sao tượng trưng cho ước nguyện của mình, giờ đây bị Ngu Tâm Nghiên coi thành món đồ chơi không đáng giá ném xuống đất, dường như đang giẫm đạp lên ước mong tốt đẹp của cô, mà những ước mong này cũng chẳng còn cách nào thực hiện.

Ngu Trĩ Nhất đỏ ửng mắt, không phải khóc mà là giận đến nỗi muốn…muốn dạy dỗ lại con bé, nhưng cô lại không biết nên làm thế nào.

“Ngu Tâm Nghiên! Sao em lại lấy đồ của chị?” Không hỏi mà tự ý lấy chính là lấy trộm.

“Em chỉ chơi một lúc thôi mà…” Ngu Tâm Nghiên không ngờ chị sẽ tức giận như vậy, con bé ngang ngạnh không chịu cúi đầu nhận sai, chỉ vào những ngôi sao trên đất nói: “Cùng lắm thì nhặt lại là được, cũng có mất đi đâu đâu!”

“Em làm sai còn không chịu nhận lỗi! Xin lỗi chị ngay!” Thường ngày cô vẫn là một người chị dịu dàng, nhưng chạm vào ranh giới khoan dung của mình thì cô cũng phải lên tiếng đòi lại công lý cho bản thân.

Ngu Tâm Nghiên không chịu cứ khăng khăng nói: “Em chỉ chơi một tẹo, cũng không vứt đi, nhặt lên là được rồi!”

Hai chị em ầm ĩ khiến bà ngoại chú ý, bà nhìn thấy sao rơi vung vãi trên đất, đau lòng vỗ nhẹ lên bờ vai Ngu Trĩ Nhất, nói với Ngu Tâm Nghiên: “Cháu nhặt hết lên đi rồi xin lỗi chị!”

Ngu Tâm Nghiên vẫn không chịu.

Một năm con bé cũng chẳng gặp bà mấy lần, không có tình cảm thân thiết gì với bà, chỉ cảm thấy người lớn đều sẽ nhường nhịn mình.

Lúc này thấy bà ngoại bênh chị thì càng tức giận hơn, cố tình giẫm hai chân lên chỗ sao trên đất.

Ngu Trĩ Nhất giận dữ đánh vào tay con bé.

Ngu Tâm Nghiên khóc lóc ăn vạ gọi bố mẹ.

Ngu Khải và Nguyễn Tinh đi về, một người dỗ đứa nhỏ, một người an ủi đứa lớn.

Ngu Trĩ Nhất nhìn chằm chằm em gái kiêu căng phách lối, căm giận siết chặt tay rồi lại buông ra.

Thấy bà ngoại nhặt sao thay con bé, Ngu Trĩ Nhất vội vàng giãy khỏi tay mẹ, đi đến ngồi xuống cẩn thận nhặt từng ngôi sao để lại vào bình.

Từ đo về sau, Ngu Trĩ Nhất dường như không còn để ý đến Ngu Tâm Nghiên.

Lần nào Ngu Tâm Nghiên về cũng muốn cướp đồ của cô! Cô không thể không thừa nhận mặt tối tăm trong lòng mình. Cô không thích đứa em gái này. Cô chỉ muốn cẩn thận bảo vệ tất cả những gì thuộc về mình!



Ngày nghỉ lễ không nhiều, Ngu Khải và Nguyễn Tinh đều đã mua vé xe rời đi.

Ngu Trĩ Nhất còn nhớ rõ lúc họ đi, mẹ dịu dàng vuốt tóc cô: “Nhất Nhất cố gắng chăm chỉ học hành nhé, phấn đấu thi vào trường cấp 3 trong thành phố.”

Có sự cổ vũ của mẹ khiến cô càng vững tin hơn!

Học kỳ sau bắt đầu vào đầu tháng Ba, không khí học tập ngày càng căng thẳng, trường học còn tăng thêm tiết tự học buổi tối, Ngu Trĩ Nhất cũng tĩnh tâm đọc sách, làm bài, gặp phải đề không hiểu thì dù có bị Thời Dịch mắng ngốc vẫn tìm cậu để hỏi bài.

Giáo viên rất hài lòng với trạng thái học tập của hai đứa trẻ, vì cả trường đều đang chú ý Thời Dịch, bọn họ cũng sẽ quan tâm đến người thân cận với Thời Dịch nhất là Ngu Trĩ Nhất.

Tháng Sáu là thời gian thi đại học, các học sinh lớp dưới sẽ được nghỉ để lấy phòng học tổ chức thi thử cho các học sinh lớp 12 sắp phải đối mặt với kỳ thi đại học.

Mấy ngày nay, ngày nào Ngu Trĩ Nhất cũng ôm sách đi tìm Thời Dịch.

Có lẽ vì bị lây nhiễm bầu không khí cố gắng học hành của Ngu Trĩ Nhất, Thời Dịch cũng tạm thời không chơi game nữa, cùng học tập củng cố kiến thức với cô.

“Anh ơi, nếu chúng ta đều thi đỗ trường cấp ba trong thành phố thì ba năm tới lại có thể được học cùng với nhau rồi!”

Cô nghĩ rồi, dù không mua nhà thì vẫn có thể ở lại trường, vẫn có thể đi học cùng với Thời Dịch như trước.

“Ồ, sinh ra cùng một chỗ, đi cùng một nhà trẻ, học cấp một cùng nhau, cấp hai cũng chung lớp, cấp ba lại muốn chung một chỗ nữa, thế thì lên đại học cũng muốn ở chung chỗ luôn à?”

“Đại học á?” Chuyện này đối với cô gái nhỏ còn đang đau đầu thi lên cấp 3 thì hơi xa xôi, nhưng nếu Thời Dịch đã hỏi thì cô cũng chăm chú suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Nghe nói đại học có rất nhiều trường để lựa chọn, đến lúc ấy em với anh chọn cùng một trường là được rồi!”

Trong suy nghĩ của cô sẽ không xảy ra chuyện mình và anh phải xa nhau.

“À~” Chàng thiếu niên xoay người lại nhìn cô, đôi mày hơi nhướn lên, cặp mắt đào hoa hẹp dài có chút mê hoặc: “Đại học cũng muốn học cùng với anh hả, thế tốt nghiệp đại học thì sao? Cũng bám đuôi anh đi làm việc luôn à?”

Đôi mắt cô gái nhỏ rực sáng: “Ha, được không ạ? Em còn chẳng biết sau này học cái gì đây!”

Thời Dịch: “…”

Thôi bỏ đi, cô còn bé, có hỏi cũng chỉ phí công.



Kỳ thi đại học căng thẳng đã qua, học sinh cấp ba trở lại trường, tiếp tục vùi đầu học tập.

Trong thời gian một tháng cuối này, Ngu Trĩ Nhất tràn đầy sức lực.

Ngày đi thi cô vẫn duy trì trạng thái yên ổn, tự giác phát huy năng lực, không có gì đặc biệt so với lúc bình thường.

Đến khi rời khỏi trường, Kiều Lạc Chỉ thường ngày vẫn cười nói bỗng ôm cô bật khóc: “Nhất Nhất, hình như tớ thi hỏng rồi, tớ cảm thấy phần trắc nghiệm bên dưới tớ chọn sai hết cả!”

Cô rất đau lòng, rất khó chịu, đồng thời cũng bày tỏ về sau chắc không thể học cùng trường với người mà mình nhớ nhung.

Ngu Trĩ Nhất luôn miệng an ủi cô, lại cảm thấy bây giờ Kiều Lạc Chỉ lo lắng hơi thừa, dù có lo lắng hơn nữa thì cũng phải đợi đến khi có kết quả mới biết được.

Đương nhiên những lời này cô sẽ uyển chuyển nói với Kiều Lạc Chỉ để an ủi.

Kiều Lạc Chỉ ôm cô khóc thút thít, cho đến khi Thời Dịch đến đón người: “Xảo Lạc Tư, cậu khóc thì cứ khóc, đừng có ôm Nhất Nhất nhà tớ.”

“Nếu như khiến em ấy khóc theo thì cậu chịu trách nhiệm nhé?”

Kiều Lạc Chỉ vội vàng lau nước mắt: “Tớ chịu trách nhiệm thì chịu.”

Cô muốn giằng Ngu Trĩ Nhất lại, chẳng ngờ Thời Dịch ôm luôn người vào lòng, kiêu ngạo nói với cô: “Nghĩ hay quá nhỉ!”

Tiếng hò reo đâu đó truyền tới, quả nhiên Kiều Lạc Chỉ quên luôn buồn bã.

Ngu Trĩ Nhất đi về với Thời Dịch, còn chia sẻ với cậu tin tốt mà cô nghe được trước khi thi khiến tâm tình cô trở nên vui sướng: “Bố mẹ em gọi điện bảo đợi em thi xong sẽ về thăm em, tính thời gian thì chính là ngày mai đó.”

Cô thuận lợi tham gia kỳ thi vào cấp ba, đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho thời cấp hai.

Nhưng Ngu Trĩ Nhất không hay biết rằng, ngày mai mà cô mong đợi không phải là một gia đình đoàn viên mỹ mãn, mà là chuyện đẩy cô về vực sâu thăm thẳm.



Sau khi Ngu Trĩ Nhất thi xong, Ngu Khải và Nguyễn Tinh lập tức trở mặt.

Bọn họ không còn giả vờ là vợ chồng hòa thuận nữa, nói thẳng luôn chuyện ly dị cho Ngu Trĩ Nhất: “Mẹ và bố con không thể sống cùng nhau được nữa, nên chuyện này phải nói cho con biết.”

Bố mẹ ly hôn, hai cô con gái về ở với ai cũng là một vấn đề.

Thật ra bọn họ đã bàn bạc chuyện này với nhau mấy lần, chắc chắn một điều là mỗi người sẽ nuôi một đứa. Trong lòng họ đều muốn giành Ngu Tâm Nghiên đã nuôi nấng từ nhỏ.

“Nghiên Nghiên còn bé chưa biết gì, cần phải có mẹ ở bên chăm sóc, con bé ở với mẹ là tốt nhất.” Trong mắt của Nguyễn Tinh thì con gái lớn vẫn luôn ngoan ngoãn, cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân, dù là theo bố thì cũng yên tâm được. Còn con gái út thì yếu ớt, đi theo bố chắc chắn không được chăm sóc tử tế.

Ngu Khải muốn con gái út cũng có hai nguyên nhân, một là do tự tay mình nuôi lớn nên thiên vị hơn, hai là muốn tranh giành với Nguyễn Tinh, đoán chừng vì muốn giữ mặt mũi đàn ông.

Trong lòng hai người đều đã chọn ra, lại cứ muốn giả tình giả ý vờ vịt hỏi ý kiến con gái: “Nhất Nhất, sau khi bố mẹ ly dị, con muốn đi theo ai?”