Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 62: Kết truyện




Một thời gian sau, thông tin về hôn lễ của Dịch tổng và Ngọc tiểu thư truyền khắp các ngõ ngách của giới hào môn.

Lễ kết hôn này hoành tráng tới mức làm cho những người khác phải ghen tị không thôi.

Dịch tổng quả nhiên là một nhân vật nức tiếng về độ chịu chơi, để chuẩn bị cho hôn lễ lần này, nghe nói vị đại gia đây đã chi một số tiền cực khủng, đến cái mức mà người ta còn truyền tai nhau rằng cả giới hào môn cũng chỉ có mình tổng giám đốc họ Dịch kia có thể vung tay một số tiền như thế.

Một chiếc du thuyền xa hoa và khiến cho người ta không thể rời mắt là địa điểm Dịch tổng tổ chức hôn lễ, và đó cũng là món quà anh đích thân cho người thiết kế riêng cho vợ của mình.

Nó không khác gì một tòa cung điện ngự trên mặt biển, với vẻ ngoài hào nhoáng lóa mắt người nhìn.

Ai ai cũng kháo nhau rằng Dịch tổng hẳn là chiều cô vợ nhỏ của anh hết mực mới dám chi một số tiền lớn như thế.

Hôn lễ ấn định vào tháng tám, là một tháng đẹp trong năm.

Ngọc Linh khoác trên mình bộ váy cưới trắng muốt, được Ngọc Tử Hành dắt ra lễ đường và đặt tay cô vào tay Dịch Thế Dương.

Chiếc váy này trông khá đơn giản, nhưng thực chất để làm ra nó, không biết Dịch tổng đã thuê bao nhiêu thợ may và bao nhiêu nhà thiết kế cũng như những nhà làm trang sức. Chỉ riêng hàng kim cương đỏ được đính trên viền váy thôi đã làm cho người ta há hốc miệng.

Ngọc Linh hạnh phúc vô cùng, cô cảm thấy cuộc sống tương lai hứa hẹn và đầy màu sắc.

Có nhà mẹ đẻ yêu thương, có chồng yêu chiều chuộng, mẹ chồng cũng quý mến cô, đây quả thực là cuộc sống trong mơ của nhiều cô gái khác.

Hôn lễ diễn ra dưới sự chứng dám của tất cả mọi người, Dịch Thế Dương nắm lấy tay người con gái mà anh yêu tha thiết, trên môi là nụ cười mà người ta vẫn luôn nói rằng rất khó để được thấy nó trên khuôn mặt ngàn năm băng lãnh của Dịch tổng.

Từ nay về sau, băng tan xuân tới, hai người đã chính thức trở thành vợ chồng được tất cả công nhận.

Ở phía dưới, Ngọc phu nhân nhìn con gái như vậy mà hai mắt phiếm hồng.

Không ngờ cái ngày mà bà nghĩ còn xa lắm nó đã đến nhanh như vậy rồi.

Con gái từ nay lên xe hoa về nhà chồng, và bà cũng tin tưởng rằng Dịch Thế Dương có thể chăm sóc cho con gái bà thật tốt.

Ngọc phu nhân đưa khăn tay lau đi những vệt nước mắt hạnh phúc, bà mỉm cười quay sang nhìn chồng, thầm nghĩ hôm nay ông nhà thật cứng rắn. Mọi ngày chồng bà mới là người luôn cưng chiều đứa bé ấy nhất, hôm nay thấy con bé như vậy mà ông nhà vẫn giữ được bình tĩnh, quả nhiên khiến bà phải nhìn bằng con mắt khác.

Chỉ có điều...

Khi bà quay sang, phát hiện Ngọc tổng cũng đang cầm khăn tay, lén lút lau đi nước mắt ngắn nước mắt dài trên khuôn mặt.

Ngọc phu nhân: “...”

Nước mắt đàn ông quả nhiên là khó rơi.

Đương lúc mọi người đang chìm trong cảm giác hạnh phúc, ở cửa ra vào lại có một tiếng nói vang lên.

“Dịch Thế Dương! Ngọc Linh! Các người phải chết!!!”

Tất cả quay sang nhìn, ngoài Dịch Văn Lâm thì còn ai vào đây nữa?

Hắn ta nâng khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào đôi cô dâu chú rể trên bục, đôi mắt đằng đằng là sát khí.

Tất cả quan khách đều sững sờ, không biết sao tên này có thể lên được du thuyền.

Dịch Thế Dương kéo vợ yêu về phía sau, mặt mày lạnh tay.

Thế rồi.

“Pằng!” một tiếng.

Những người có mặt trong khán phòng đều hét lớn, nhưng điều khiến mọi người càng không tin nổi hơn chính là người bóp cò là Dịch Văn Lâm mà kẻ bị thương lại chính là hắn ta.

Dịch Văn Lâm bị bắn một phát vào bả vai, máu đỏ theo đó tuôn ra.

Ngay sau đó, một hàng vệ sĩ và công an đã đi lên đè hắn lại và kéo tên điên này xuống.

Sau khi khống chế được hắn xong, một đồng chí công an đã đi lên và nói.

“Xin lỗi các vị về sự cố này, và nhân đây, Dịch tổng và phu nhân, chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”

Hôn lễ lại tiếp tục diễn ra trong sự vui vẻ, bước nhạc đệm này, ai cũng đã quên.

Vài ngày sau đó, tin tức Dịch Văn Hưng và Dịch Văn Lâm chịu án tù chung thân cũng đã lan ra, mọi người chỉ thầm cảm thấy ác giả ác báo.

Cuộc sống chầm chậm chảy trôi, Ngọc Linh và Dịch Thế Dương nắm tay nhau đi trên những cung đường của cuộc đời, họ như vậy, hạnh phúc trăm năm.