Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 60: Chấp thuận




Xe dừng trước căn biệt thự to lớn nhà họ Ngọc.

Thực ra trước đó Dịch Thế Dương đã theo vợ nhỏ tới đây một lần rồi.

Chính là cái lần trộm hộ khẩu để lừa cô đi đăng kí kết hôn đó.

Nhưng nghĩ mà xem, bây giờ không giống xưa. Giờ đây anh đứng đây để chân chính ra mắt gia đình nhà vợ.

Thấy Ngọc Linh định cứ thế mà đi vào, Dịch Thế Dương vội ngăn cô lại.

“Từ từ đã bảo bối.”

Ngọc Linh đương nhiên nhìn ra sự căng thẳng của anh, trên đường đi cô đã liên tục dỗ dành anh chồng này rồi. Vậy mà anh còn có vẻ căng thẳng hơn cả lúc đầu.

Ngọc Linh không dám cười ra tiếng, sợ anh sẽ thẹn quá hóa giận, chỉ có thể vuốt vuốt cằm người đàn ông này, trấn an.

“Ba mẹ em hiền lắm, sẽ không làm gì anh đâu mà.”

Tuy nói là như vậy, nhưng đứng trước tình huống thế này thì ai có thể bình tĩnh cho được.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay về phía sau, ra hiệu cho trợ lí mau đưa đống quà tặng mà anh đã dày công chuẩn bị qua.

“Đưa đây cho tôi.”

Anh chỉnh lại quần áo cho thật tươm tất, sau đó mới tự trấn an bản thân, nắm tay vợ yêu đi vào trong nhà, chính thức ra mắt gia đình nhà vợ.

Trong phòng khách của ngôi biệt thự, ba mẹ Ngọc và Ngọc Tử Hành đã ngồi sẵn ở trong đó.

Cả bà người đều trưng ra khuôn mặt căng thẳng, chờ đến khi con gái mang con rể tới thì mới thay đổi sắc độ.

Bà Ngọc là người đầu tiên đứng lên dẫn con gái và nói chuyện với con rể.

“Cuối cùng hai đứa cũng về rồi, làm mẹ chờ mãi.”

Sau đó bà lập tức cười nhẹ, dẫn Ngọc Linh ngồi xuống ghế rồi kêu quản gia rót trà cho hai người.

“Mau ngồi xuống đây, ngồi xuống đây.”

Bà và chồng bà không phải là những người cổ hủ, lớn hơn chục tuổi thì có làm sao đâu, miễn con gái bà hạnh phúc là được. Vốn dĩ ban đầu bà cũng thấy rất sốc khi con gái dám dẫn con rể về trộm hộ khẩu rồi đi đăng kí kết hôn, nhưng soi về nhân phẩm và cách làm người của Dịch Thế Dương, bọn họ sẽ không cho rằng con gái họ sẽ chọn nhầm chồng.

Tuy có hơi giận khi biết con gái dám chưa hỏi ý kiến đã dám làm liều, nhưng sau đó thấy Dịch Thế Dương che chở cho con bé như vậy, bà cũng yên lòng rồi.

Mẹ của Dịch Thế Dương là bạn cũ của bà, con bé lấy về bên đó bà cũng thấy an tâm.

Thấy mẹ Ngọc đã chấp nhận, ba Ngọc và Ngọc Tử Hành cũng không có ý định làm khó dễ Dịch Thế Dương nữa.

“Nào, ngồi xuống đây uống trà đi.”

Quản gia đi đến rót trà cho hai người, Dịch Thế Dương cũng không ngờ nhà họ Ngọc lại có thể nhẹ nhàng với anh như thế.

Trong nhất thời anh chưa phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó, Dịch tổng đã kịp hành động.

Anh đưa đống quà trong tay qua, nói bằng giọng khác hẳn thường ngày.

“Đây là quà con mang tới cho ba mẹ và anh hai, mọi người mau nhận lấy.”

Mẹ Ngọc nhận lấy, phất phất tay.

“Cần gì khách sáo như vậy chứ.”

Nhưng bà vẫn rất vui vẻ nhận lấy, bởi vì điều này cho rằng Dịch Thế Dương coi trọng con gái bà.

Ngọc Tử Hành cũng nhận được một túi quà to, không chỉ có vậy, Dịch Thế Dương còn nói bằng giọng rất chân thành.

“Anh hai, mong rằng anh sẽ thích.”

Ngọc Tử Hành: “...” thực sự không nhận nổi mà.

Không biết người trên thương trường thét ra lửa thét ra khói là ai nữa? Trước đây hai người đã từng tranh nhau một dự án, không ai nhường ai. Vốn dĩ hai người còn từng khiêu khích nhau khá nhiều, vậy mà hôm nay lại thấy được Dịch Thế Dương gọi anh ta một tiếng anh hai.